Minoru khoác áo gió vì muốn né tránh ánh mắt của cảnh sát hơn là để chống lạnh. Giờ là một giờ sáng; hầu hết những người tuần tra vào lúc này sẽ ra lệnh dừng xe nếu thấy một cậu nam sinh cao trung mặc đồng phục chạy vụt qua.
Thực tế thì cậu chỉ gặp mỗi một người, nhưng cũng không bị gọi giật lại, có lẽ là nhờ cái mũ trùm. Mà dù có bị tuýt còi thì cậu chỉ cần tăng tốc để cắt đuôi là được.
Phóng qua khu dân cư tĩnh lặng, cậu băng ngang con đường vòng ở rìa ngoài để tiến ra đường lớn. Dù đã đứng hẳn lên và gạt chốt đến mức tốc độ cao nhất, cảm giác ở chân vẫn nhẹ tênh.
Những tòa cao ốc chọc trời của khu đô thị mới dần hiện ra trước mắt Minoru. Cậu ngước lên, dồn lực xuống chân mạnh hơn...
Clang!
Sau âm thanh đó, cậu không cảm nhận được gì ở bàn đạp nữa. Chiếc xe nghiêng ngả, và cậu chỉ suýt soát lấy lại được thăng bằng để bóp thắng. Dưới chân cậu, sợi xích đứt nằm rũ trên mặt đường.
Chẳng có thời gian lẫn công cụ sửa chữa, cậu chỉ còn cách bỏ xe lại. Đồng hồ trên tay cho biết chỉ còn 3 phút 30 giây. Cậu sẽ phải chạy bộ cả một cây số rưỡi.
"...Chị Norie...!"
Giọng khản đặc, gọi tên người chị. Cậu bật lên, chạy như bay vào trong màn đêm.
***
Ngay chính giữa khu trung tâm đô thị mới Saitama là một khu phức hợp được biết đến với cái tên Quảng trường Keyaki. Trong những đêm đông lạnh giá như thế này, nó thường được thắp sáng với vô số bóng đèn LED xanh thẫm, nhưng giờ đã muộn. Xung quanh chỉ còn những cây đèn đường nằm rải rác cùng chút ánh sáng yếu ớt lập lòe.
Một tòa tháp nằm sừng sững trước mắt Minoru. Cậu phóng lên những bậc thang, băng qua vô số những cây du được trồng dọc theo lối đi, hơi thở nặng nề thấy rõ. Chỉ còn hai mươi giây nữa.
Từ khi có được Third Eye, đây là lần đầu tiên cậu đẩy bản thân đến giới hạn. Kỷ lục thế giới cho quãng đường chạy 1500 mét hình như là tầm 3 phút 25 giây thì phải...
Cậu rút điện thoại ra, nhỏ giọng với người ở đầu bên kia.
"Tôi đến rồi."
Sau một thoáng im lặng, gã thanh niên trả lời.
"Phải, tao thấy rõ lắm, nhóc con. Xe đạp của mày bị gì thế?"
"...!"
Gã không hề gạt cậu về chuyện theo dõi. Ánh mắt cậu lướt nhanh qua khu vực xung quanh, nhưng chẳng còn ai khác; chuyến tàu cuối cùng đã rời đi từ lâu.
"...Nó hư giữa đường nên tôi phải chạy đến đây."
Một tiếng cười khẽ.
"Khá tệ nhỉ? Nhưng ấn tượng đấy. Mày đã đến nơi kịp giờ mà không phải khóc lóc với tao. Con đàn bà đó hẳn phải quan trọng với mày lắm."
"Chứ còn gì nữa?!"
Cậu suýt hét lên, nhưng nhịn được mà hạ giọng. Ở phía đối diện quảng trường hình như có một đồn cảnh sát; bị chú ý vào lúc này sẽ chẳng giúp tình hình sáng sủa hơn chút nào cả.
"Tôi đã làm như anh bảo. Thả chị tôi ra đi."
"Này này nhóc con, tao chỉ nói đó là việc đầu tiên mày phải làm thôi, đúng không? Chỉ thị tiếp theo đã sẵn sàng rồi đây. Nhìn sang mạn bắc đi."
"..."
Kiềm nén cơn bực bội, cậu làm theo lời gã. Một cây cầu bộ hành chạy về hướng bắc, nối với một đài vọng cảnh khác. Ngay bên dưới là SSA, nhà thi đấu đa chức năng lớn nhất cả nước. Trong đêm tối, bóng hình mịt mờ của nó vươn lên như một ngọn núi nhỏ.
Cùng lúc Minoru nhìn xuống phần mái nghiêng, giọng nói trong điện thoại tiếp tục.
"Đi qua bên phải nhà thi đấu. Bên phải của mày ấy. Đừng để cảnh sát hay bảo vệ thấy mày."
"...Bên phải..."
Cậu không rõ ý định của gã, nhưng chẳng còn cách nào khác. Sau khi quan sát xung quanh lần cuối để đảm bảo không có ai, cậu hạ thấp người, bắt đầu di chuyển.
Sang được bên kia cầu, cậu đi xuống dưới, men theo bờ tường để tìm đến cánh phải. Những bậc thang lớn dần hiện ra từ trong bóng tối.
"Từ đây..."
Cậu đưa điện thoại lên tai, định hỏi rõ hơn, nhưng gã Biter đã lên tiếng trước
"Đi thẳng thêm chút nữa sẽ có một cánh cửa ở bên trái. Mở nó ra, bên trong là cầu thang thoát hiểm. Leo lên trên."
Minoru làm theo. Đúng là có một cánh cửa sắt. Bình thường thì hẳn là nó sẽ bị khóa, nhưng hiện giờ tay nắm đã bị cắt gọn. Gã Biter đã cắn xuyên qua nó, cũng như cửa nhà cậu vậy.
Cậu kéo cửa, rùng mình trước thứ sức mạnh có thể xử đẹp cả lớp thép dày. Cầu thang ở ngay trước mắt. Cẩn thận bước chân để không gây ra tiếng động, cậu nắm lấy từng nấc thang.
Lên được bảy tầng, có một cánh cửa khác cũng đã bay mất ổ khóa. Minoru bước qua và nhận ra mình đang ở ngoài sân thượng.
Cậu dáo dác nhìn sang hai bên, nhưng không thấy bóng dáng một ai. Phía trên chỉ có những thanh xà lớn nhô ra, nâng đỡ phần mái.
"...Anh đang ở đâu?" cậu hạ giọng, nói vào điện thoại.
Vài giây im lặng, có vẻ là để chơi đùa với tâm trí cậu.
"Tiếp tục đây. Đi vòng ra sau, có một cái thang dẫn lên mái. Leo lên."
"Lên... lên mái á?!"
"Đúng rồi đấy. Trên này rộng rãi thoáng mát lắm nhé. Nhanh lên đi, ragazzo."
"..."
Minoru nhìn lên lần nữa, điện thoại vẫn nắm chặt trong tay. Phần mái của nhà thi đấu chạy dốc xuống từ trước ra sau. Cậu đang đứng gần tiền sảnh; ở khu vực này thì nó cách mặt sàn sân thượng tầm hai mươi mét, nhưng nếu tính từ mặt đất thì hẳn phải lên đến hơn sáu mươi mét không chừng.
Gã Biter thật sự đang ở một nơi như thế này sao? Không phải bẫy chứ?
Có nghĩ thế nào thì lựa chọn duy nhất vẫn là ngoan ngoãn nghe lời đến khi cứu được Norie.
Cậu bắt đầu chạy theo một bên cánh, mái nhà hạ thấp theo từng bước chân. Khi đến được phía sau, độ cao chỉ còn khoảng năm mét là cùng.
Ngoặt qua góc rẽ, và một cái thang nhôm đứng im lìm ở đó, đúng như lời gã Biter. Tay nắm vào phần kim loại lạnh lẽo, cậu leo lên không chút chần chừ
Rốt cuộc cậu cũng đặt chân lên nóc nhà thi đấu SSA. Phần mái trải rộng trước mắt, hơi gồ lên ở chính giữa, trông như một tảng băng khổng lồ rơi xuống từ bầu trời đêm. Kích thước thật sự choáng ngợp. Độ dốc thực tế có lẽ chưa tới mười độ, nhưng từ góc nhìn của Minoru, trông nó chẳng khác nào một sườn núi hung hiểm.
Ánh trăng ngày 10 gần như tròn vành vạnh. Vài tia sáng hiếm hoi lách qua những áng mây, rọi xuống dáng vẻ trầm mặc của Minoru. Với thị lực được tăng cường nhờ Third Eye, trước mắt cậu bừng lên luồng sáng bạc phủ khắp triền dốc.
Thấy rồi.
Ở đầu bên kia, gần phía cao nhất của mái nghiêng, một bóng hình đơn độc đứng ngay chính giữa.
Cánh tay trái nâng lên, đưa thứ gì đó lại gần mặt. Minoru máy móc làm theo. Giọng nam điềm tĩnh một lần nữa phát ra.
"Chỉ thị cuối cùng: Đến đây."
Và rồi thứ đó bị ném đi. Khi tiếng va chạm vang vọng cũng là lúc tín hiệu bị ngắt.
Minoru nhanh chóng cởi bỏ áo khoác, ném nó sang một bên. Chiếc điện thoại được bỏ lại vào túi áo đồng phục trước ngực.
Nhấc chân trên bề mặt thép không gỉ, cậu tiến lên phía trước. Trái, phải, trái, phải. Từng bước một. Tốc độ dần tăng, cậu phóng một mạch qua khoảng cách hai trăm mét.
Khi chỉ còn cách bóng hình kia tầm mười mét, Minoru dừng bước.
Gã Biter đứng gần sát rìa ngoài, chút cười cợt thoáng qua trên khóe miệng.
Nhìn gã khác hẳn ba ngày trước. Không phải quần áo thể thao mà là một bộ vest tối màu, và đôi giày cũng có vẻ là hàng cao cấp. Quan trọng nhất là mặt gã: nó không hề biến đổi.
Đây là lần đầu tiên Minoru thấy được khuôn mặt thật sự của gã Biter. Gã trông điển trai và bảnh bao, toát lên vẻ trí thức. Phần da quanh miệng vốn bị đốt đến cháy đen đã hồi phục hoàn toàn chỉ sau ba ngày ngắn ngủi.
Dường như cậu đã từng thấy gương mặt này ở đâu đó, nhưng nhất thời chưa thể nhớ ra...
"Rốt cuộc cũng gặp được mày rồi. Tuyệt thật đấy. Cảnh đẹp đúng không?"
Giọng nói mượt mà của gã ngắt ngang dòng suy nghĩ của cậu.
Quang cảnh ban đêm của vùng trung tâm Saitama đang trải rộng sau lưng Minoru, nhưng cậu chỉ tập trung vào người trước mặt.
"Chị tôi đâu?"
Giọng cậu căng thẳng thấy rõ.
Nghe vậy, gã thanh niên nhún vai, tay phải chỉ chếch ra sau.
Theo hướng tay gã, có sáu cây xà lớn nhô ra khỏi phần mái. Mỗi cây rộng khoảng ba thước. Gần phía chóp của cây thứ ba bên trái, một bóng dáng nhỏ bé nằm yên bất động, bị băng keo quấn chặt. Minoru lập tức nhận qua tấm tạp dề quen thuộc.
Chị Norie!!
Tâm trí gào thét, thúc giục cậu chạy đến, nhưng cậu phải kìm lại.
Nụ cười trên mặt gã thanh niên càng nở rộng hơn trước vẻ khổ sở của Minoru.
"Đừng lo, nhóc con. Chỉ là một liều thuốc ngủ mạnh thôi. Nhắc lại nhé, tao chưa cắn miếng nào đâu."
"..."
Cậu buộc phải tin lời gã, không có lựa chọn nào khác. Nhưng rõ ràng tình hình của Norie đang cực kỳ nguy hiểm. Chỗ chị ấy nằm là gần bảy mươi mét tính từ mặt đất. Rơi xuống là chết chắc.
Nếu là Minoru, có thể cậu sẽ sống sót. Cậu chưa từng thử, nhưng với lớp vỏ đủ sức ngăn chặn hàm răng của gã Biter, có khả năng nó sẽ chịu được một cú rơi từ độ cao bảy mươi mét. Nhưng ôm theo Norie lại là chuyện khác. Cái vỏ đủ cứng để đập móp một cánh cửa sắt nên nếu làm sai, chính cậu sẽ khiến Norie bị thương còn nghiêm trọng hơn mức độ va đập với mặt đường trải nhựa.
Một lần nữa, cậu hiểu được thứ sức mạnh này ích kỷ đến mức nào. Cái vỏ tách cậu khỏi thế giới, tạo ra một trường ngăn cách vật lý, thể hiện sự cô độc. Nó có thể chặn được mọi nguy hiểm bên ngoài, nhưng Minoru chẳng thể cứu ai ngoài chính cậu. Tự bảo vệ tuyệt đối, chỉ quan tâm đến an nguy của bản thân.
Đó chính là cách sống của mình suốt bấy lâu nay.
Dù cay đắng, cậu vẫn buộc phải đưa ra quyết định.
Chỉ có một cách duy nhất để cứu được Norie: đưa chị ấy vào đây rồi xuống dưới theo chiếc thang đằng sau cậu. Không đời nào gã thanh niên trước mặt sẽ để yên cho cậu làm vậy.
Cậu phải chiến đấu, phải hạ gục được gã.
Gã Biter nhếch môi chế nhạo, cứ như thể cậu đã bị gã nhìn thấu tâm can.
"Sẵn sàng chưa, nhóc con?"
Minoru chỉ khẽ gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Mọi chuyện vẫn cứ lạ thường như vậy.
Cậu đang đứng đây, trên nóc nhà thi đấu SSA, một cơ hội cậu chưa từng nghĩ đến dù mỗi ngày đều nhìn thấy nó.
Cậu đang đứng đây, đơn thân độc mã đối mặt với con quái vật đáng sợ đã cắn xé và giết chết rất nhiều người khác.
Cậu đang đứng đây, mang trong người thứ sức mạnh siêu nhiên từ một quả cầu đến từ ngoài không gian, cũng như con quái vật đó.
Thật chẳng khác gì một trò đùa vớ vẩn.
Nhưng có một chuyện mà cậu chắc chắn: cậu phải bảo vệ Norie.
Gã thanh niên hẳn sẽ giết Norie sau khi xử xong Minoru. Lời nói và hành động của gã đều tỉnh táo, nhưng sâu bên trong ánh mắt, hận thù và ham muốn chập chờn đỏ rực như than hồng chực chờ cháy bùng lên. Cậu không biết liệu đó là sự ô nhiễm tinh thần của các Ruby Eye theo như lời Yumiko hay là thứ gì khác mà gã đã luôn mang theo, nhưng hiện giờ thì như nhau cả.
Cậu mà chết, Norie cũng sẽ mất mạng.
Trước ánh mắt của gã Biter, Minoru tập trung ý thức vào quả cầu Third Eye nằm trong lồng ngực, chuẩn bị sẵn sàng kích hoạt lớp vỏ bảo vệ bất cứ lúc nào.
"Tốt lắm, ragazzo," nụ cười của gã càng đậm hơn. "Nói thật nhé, lúc mà tao thấy mày ở công viên ấy, tao chả có ấn tượng gì với mày lắm đâu... Nhưng cái biểu hiện vừa rồi khiến tao thấy đói đó."
Gã đưa tay vuốt cằm.
"Thôi thì trước khi đánh nhau, tao nghĩ là tao có vài câu hỏi cho mày đây. Tao là kiểu người thích tìm hiểu về đồ ăn ấy mà..."
Tại sao tôi phải đối xử đặc biệt với cái gã đang cố ăn thịt tôi chứ?
Tuy vậy, cậu bặm môi, suy tính kỹ hơn. Không thể đảm bảo cậu sẽ hạ được gã Biter. Câu thêm chút thời gian cũng chẳng hại gì.
"...Vậy tôi muốn một đổi một."
Gã thanh niên rộng lượng gật đầu.
"Được thôi. Mày muốn biết gì nào? Tao sẽ trả lời nếu được."
"Sao anh lại chọn một nơi như thế này?"
Gã chớp mắt, rồi bật cười, có vẻ là không tính đến.
"Tao cứ nghĩ mày sẽ hỏi gì đó riêng tư hơn cơ. Mà tao cũng không thể trả lời mấy câu đó... Được rồi, lý do thứ nhất: đây là một nơi phù hợp cho bàn ăn tối của tao. Rộng rãi và khá là xa xỉ, đúng không? Cứ như ở dưới đáy biển vậy."
Thật kỳ lạ khi so sánh phần mái nhà cao hơn sáu mươi mét tính từ mặt đất với đáy biển, nhưng Minoru dường như hiểu được phần nào. Dù vậy, cậu giữ suy nghĩ đó cho riêng mình và tiếp tục.
"Còn lý do thứ hai?"
"Đơn giản là chúng ta sẽ không bị làm phiền thôi... Tới lượt tao, nhóc con," gã vung tay ra sau. "Đấy là chị ruột của mày à?"
"..."
Cậu không bắt buộc phải trả lời thành thật với một gã đang cố sát hại Norie. Thế nhưng cậu có cảm giác là mình sẽ bị phát hiện nếu nói dối và cuộc đối thoại sẽ chấm dứt, vậy là cậu lắc đầu.
"Không phải. Chị ấy nhận nuôi tôi lúc tôi còn bé."
"Ồ hố..."
"Tới lượt tôi. Vừa rồi anh nói không có ấn tượng. Tại sao lại nhắm vào chị em tôi làm gì?"
Gã Biter làm ra một điệu bộ thanh lịch.
"Chính xác ấy, tao nói là không có ấn tượng với mày. Nhưng cái năng lực của mày thì khá là hấp dẫn. Cái vỏ vô hình đó hình thành từ đâu? Cứng tới mức nào? Tại sao nó lại tồn tại...? Tao tò mò lắm."
Tay gã giang ra một chút rồi khoanh lại trước ngực.
"Nói tao nghe nào, ragazzo. Tại sao cô ta lại nhận nuôi mày vậy? Có chuyện gì xảy ra lúc mày còn bé thế...?"
Gã cúi người tới trước, thè lưỡi liếm môi. Trong mắt gã chập chờn ánh đỏ.
Ký ức của tám năm trước, bị chôn sâu trong tâm trí của Minoru, dường như bắt đầu rạn nứt.
Cậu nghiến chặt răng. Chẳng có lý do gì để nói sự thật cho một gã như thế, nhưng cậu không thể rũ bỏ cái cảm giác gã sẽ nhìn thấu mọi lời dối trá. Chưa kể cậu cần phải kéo dài cuộc nói chuyện này, được giây nào hay giây đó.
Hít thở một chút để trấn tĩnh bản thân, giọng nói kiềm nén bật ra từ miệng Minoru.
"Bởi vì... một gã bệnh hoạn như anh... đã giết cả gia đình tôi."
Ngay lập tức, khóe môi gã Biter xoắn lại, để lộ hàm răng giờ đã phủ ánh kim. Cơ thể đang cúi tới trước giật ngược ra sau như lò xo, bật ra tràng cười điên dại.
"Ahah-ha-ha-ha-ha-ha! Hiểu rồi hiểu rồi, ra là vậy hả! Cả nhà mày bị giết... và mày là người duy nhất sống sót. Bởi vậy nên mày nhận được cái vỏ đó. Tuyệt vời... Càng lúc càng muốn cắn mày hơn. Cá chắc là mấy khúc xương đó phải có vị như nước mắt nhé!!"
Rắc.
Âm thanh dị thường phát ra từ hàm răng của gã. Một thứ mùi hôi thối, hung bạo và tàn độc tạt thẳng vào các giác quan của Minoru. Mùi của dã thú. Mùi của Ruby Eye.
"Aa... Tao chịu hết nổi rồi. Dẹp vụ hỏi đáp này đi. Cùng nhau tận hưởng cuộc vui nào nhóc con..."
Lách cách lách cách. Rắc.
"Một bữa tiệc... cho mày... và tao!"
Bộ hàm nhọn nhô dài, các khớp xương rung lên canh cách. Khi đứng thẳng người dậy, gã không còn là con người nữa. Con quái vật trong công viên Akigase ba ngày trước đã hiện diện.
Cái miệng lớn cong lên, tạo thành một nụ cười tàn nhẫn. Hàm răng sắc như dao lóe sáng dưới ánh trăng khuya.
"Được... Bắt đầu với cá mập hổ nhé! Để tao thử mày lần nữa nào!"
Giọng nói méo mó vang vọng. Gã cúi người thấp hơn nữa, cơ bắp cuồn cuộn dưới lớp phục trang.
Cái vỏ! Mình cần nó ngay!
Toàn thân Minoru như bốc hỏa, như ngọn lửa cháy rực từ trong tâm thức, nhưng vô hiệu.
Hô hấp của cậu, cặp phổi của cậu, không chịu nghe lời. Cái cậu cần là một hơi thở thật sâu được giữ lại để tạo áp lực lên Third Eye, nhưng thay vào đó, thứ cậu có chỉ là từng nhịp thở đứt quãng.
Gã Biter bắt đầu di chuyển. Thân hình cao lớn gập hẳn ra trước mặt. Hàm cá mập mở rộng.
Minoru từ bỏ nỗ lực kích hoạt dị năng và đổ người sang phải trong tuyệt vọng. Bộ răng sắc nhọn sượt qua chỉ cách vài phân, chúi thẳng xuống mặt sàn bằng thép. Phần khung thép dày cả nửa thước bị cắt gọn và nghiền nát như bánh ngọt, bắn ra những tia lửa.
"...!!"
Suýt soát giữ được bản thân không ngã lăn quay, Minoru ngoái đầu nhìn lại, giật mình vì sốc. Vốn đã thấy được vết cắn trên cửa nhà mình và cả cánh cửa chỗ cầu thang thoát hiểm, cậu đã chuẩn bị tinh thần là gã Biter có thể cắn xuyên qua kim loại, nhưng thật khó mà tưởng tượng nổi nó lại sắc đến vậy.
Dù có sử dụng thiết bị chuyên dụng cỡ lớn nạm kim cương thì cũng phải mất vài phút để cắt đứt một khung thép dày cỡ đó.
Nếu không có cái vỏ, gã sẽ xin nhẹ một cánh tay hoặc cẳng chân của cậu trước khi cậu kịp nhận ra.
Bình tĩnh. Thở sâu nào. Bình tĩnh lại và hít vào thật sâu.
Nhưng phổi cậu vẫn không chịu nghe lời. Luồng khí chạy vào cứ bị đẩy ngược ra, như thể khí quản đã nghẽn chặt.
Gã Biter lảo đảo đứng dậy, nhổ ra một cục sắt lớn và điên cuồng phóng tới. Tay gã giang rộng, chặn đường thoát của Minoru.
"Shaaaa!"
Một tiếng gầm đanh gọn.
Minoru thụp người xuống để né đòn. Nếu cứ thế này, gã sẽ đè chặt cậu xuống. Vậy là cậu quyết đánh liều. Đầu hướng ra trước, cậu sượt qua bên hông gã thợ săn, lăn một vòng ra sau lưng gã.
Cậu đứng lên ngay tức khắc, vẫn chưa thể bắt được nhịp thở. Phải bắt đầu lại, nhưng làm thế nào đây? Đối phương có bộ răng chết người và hai cánh tay dài ngoẵng. Nếu cậu bị tóm, mọi chuyện sẽ kết thúc trong chớp mắt.
Khoảnh khắc đó, đôi giày chạy quen thuộc rít lên một tiếng trên mặt thép.
...Đúng rồi! Mình có thể làm vậy. Một việc mà có lẽ mình còn giỏi hơn gã Biter...
Chạy!
Và cậu bỏ chạy.
Thay vì quay lại đối mặt với kẻ thù, cậu rướn người, chân dồn hết sức bật lên.
Dường như con cá mập đã đuổi theo sát gót. Minoru rùng mình, cảm giác như thể mấy cái răng sắc nhọn đã chạm đến cổ, cắm nhẹ vào da. Gạt đi thôi thúc co rúm lại vì sợ hãi, cậu bứt tốc thẳng xuống phần mái dốc.
Chạy nước rút không phải thế mạnh của cậu, nhưng cậu biết cách chạy. Thả lỏng vai, vung tay theo nhịp độ đều đặn, đẩy cơ thể đi từ vị trí ngay bên dưới trọng tâm. Những điều cơ bản và cốt lõi không được phép bỏ qua.
Đây là một hình thức tập luyện kỵ khí, bởi vậy nên cậu không hề hít thở. Cơ hoành co thắt rồi ngưng bặt. Lượng CO2 trong phổi thoát ra ngoài. Tiếng bước chân của gã Biter bị bỏ lại càng lúc càng xa. Tâm trí hoảng loạn của cậu dần trấn tĩnh.
Ở nơi trung tâm xương ức, quả cầu Third Eye màu đen đập mạnh.
Được rồi!
Cậu thắng gấp, hít đầy một luồng khí lạnh vào trong phổi.
Giữ lại. Ép chặt.
Tầm nhìn hóa màu xanh lam. Cơ thể lơ lửng cách bề mặt ba phân. Mọi âm thanh và nhiệt độ đều biến mất.
Khi cậu xoay người, bóng đen kia đang ập đến, hai cánh tay giang rộng.
Giờ đã đối mặt với gã Biter, cậu lao đầu về phía gã.
Dù đâm thẳng vào ngực đối phương, cậu gần như chẳng cảm nhận được gì. Không có chấn động, cũng không có lực dội lại. Cái vỏ có vẻ đã bẻ cong cả những định luật chuyển động của Newton bằng cơ chế bí ẩn nào đó. Minoru rõ ràng là người nhẹ cân hơn, nhưng chỉ có gã Biter bị thổi bay đi.
Gã cá mập ngã sóng soài trên nền thép lạnh. Lần này, Minoru là người nhảy bổ vào gã. Bắt chước theo những gì cậu từng thấy trong mấy chương trình đánh đấm, Minoru ngồi đè lên trên, nắm tay siết chặt lần lượt vung xuống.
Đòn thứ nhất vào vai, đòn thứ hai vào họng. Nhưng đòn thứ ba nhắm đến hàm dưới đã bị cản lại.
Bộ hàm quái vật đột nhiên há rộng, ngoạm chặt lấy nắm đấm của Minoru.
Chấn động. Nặng nề và sắc nhọn. Dù có giãy thế nào, tay phải của cậu cũng không nhúc nhích.
Ở phía bên kia, đôi mắt lạnh lẽo lóe lên ánh đỏ.
***
Ngực phải bị đầu nó đâm vào, đau như lửa đốt.
Xương đòn và vai trái bị nó đấm xuống, nhói như kim chích.
Có khi nứt cả xương rồi.
Coi bộ hắn đã hơi coi thường khả năng thể chất của thằng nhóc. Hắn không nghĩ là nó sẽ chạy thoát, dù gì thì ngày nào hắn cũng đổ mồ hôi ở phòng gym... Hắn cũng không nghĩ là nó sẽ quay lại và lao vào hắn.
Mà đó chưa phải tất cả.
Hắn không nói ra chuyện này, nhưng còn một lý do khác khiến hắn chọn phần mái nhà thi đấu SSA làm nơi quyết đấu. Toàn bộ chỗ này là những tấm thép mạ không gỉ, dễ trượt chân hơn nhiều so với mặt đất hay mặt đường trải nhựa.
Cái vỏ trong suốt đó có bề mặt trơn nhẵn dị thường và cứng một cách đáng sợ. Giả sử nó là một loại vật liệu giống thủy tinh với độ bền cao ngất ngưởng thì thằng nhóc lẽ ra phải trượt chân, khó mà di chuyển được. Tuy vậy, cái lúc nó thắng gấp rồi lao vào hắn, cơ thể nó hoàn toàn không bị mất cân bằng chút nào cả.
Nó mang một đôi giày chạy đế cao su, nhưng có vẻ là trụ vững hơn cả hắn.
Hắn không thể hiểu được. Cơ mà sức mạnh của con mắt ngay từ đầu đã vượt ngoài thường thức. Chuyện gì cũng có thể xảy ra. Cũng giống như cách mà hắn đã phục hồi hoàn toàn... không, còn hơn cả thế, trong một tòa nhà bỏ hoang dù chẳng có đồ ăn hay nước.
Được rồi. Dù phải nhận chút sát thương từ đòn phản công bất ngờ, nhưng hắn đã giữ được nó. Nói đúng hơn thì nó đã bị khóa chết trong hàm răng của hắn. Hắn sẽ không để nó thoát, không để nó làm gì hết. Hắn sẽ xé nát cánh tay đó cùng với cái vỏ của nó, thưởng ngoạn cảnh nó kêu gào và quằn quại trong đau đớn. Sau đó hắn sẽ nuốt chửng cánh tay còn lại. Rồi tới chân phải. Và chân trái. Nó chạy nhanh đấy, vậy nên mấy khúc xương hẳn sẽ tuyệt lắm.
Khi mà nó không thể cất tiếng nổi vì đã mất máu quá nhiều, hắn sẽ ăn thịt con đàn bà kia trước mặt nó. Để giữ mục tiêu sống sót, hắn thậm chí đã dùng đến số thuốc ngủ barbiturate vốn không hề dễ kiếm. Cô ta rõ ràng chỉ là chị nuôi của thằng nhóc, nhưng hương vị chắc sẽ kích thích và đầy cảm xúc đấy nhỉ...
Một cơn đau kỳ lạ bắn xuyên qua nơi nào đó nằm sâu trong tâm trí hắn.
Hắn lờ đi cảm giác đó. Miệng hắn giật mạnh cánh tay thằng nhóc. Nó ngã vật xuống, bị hắn ấn đầu gối lên người. Bộ hàm vẫn luôn khóa chặt. Khi đã yên vị và chặn được cú đấm từ cánh tay còn lại, hắn bắt đầu giải phóng lực cắn kinh người của cá mập hổ.
"Gugururu!"
Một tiếng rống tàn bạo bật ra từ cổ họng của hắn. Cơ bắp quanh hàm rít lên ken két. Áp lực khủng bố đè nặng lên những chiếc răng nanh, khiến chúng run rẩy không ngừng.
Thế nhưng...
Cũng như ba ngày trước, cái vỏ của thằng nhóc không hề suy suyển. Với độ cứng vượt trội hơn bất cứ thứ vật chất nào, nó kháng cự sức mạnh của hắn, từ chối đầu hàng. Hắn cảm nhận được rằng, dù có tiếp tục thế này thêm hàng chục giây nữa, hắn cũng chưa chắc cắn vỡ được nó.
Nhưng mày biết không, nhãi ranh... Tao không còn giống như lần trước đâu.
Tâm trí hắn thì thầm như vậy, để khóe miệng nhếch lên một nụ cười chế giễu.
~~~
Trong tòa nhà bỏ hoang lạnh buốt, hắn đã đến rất gần cái chết. Mặc cho những vết bỏng trên mặt vẫn đang phục hồi, việc tiêu thụ năng lượng quá mức hoàn toàn có thể tiễn hắn đi luôn. Mấy con bù lông ốc vít nằm vương vãi trên sàn nhà đã cứu cái mạng đó.
Theo thường thức, con người không thể hấp thụ chút calorie nào từ kim loại, dù có liếm mút hay nhai nuốt kiểu gì đi chăng nữa. Nhưng có những sinh vật sống bằng cách như vậy. Loại vi khuẩn oxy hóa sắt chuyển hóa năng lượng từ việc biến đổi sắt II thành sắt III, và rồi chúng tự nhân đôi bản thân.
Hắn không biết liệu một cơ chế như thế có tồn tại và hoạt động bên trong cơ thể hắn hay không. Nhưng sự thật là mỗi lần hắn ăn một con ốc, cơn đói lại dịu đi và quá trình hồi phục lại tiếp tục.
Hắn lết trên nền nhà bụi bặm, tay lần mò từng miếng kim loại. Từ tay lên miệng, từ răng xuống họng. Hắn nhai, hắn nuốt. Như đứa trẻ sơ sinh thiếu khả năng nhận thức bản thân. Như con thú hoang vô tri vô giác.
Nhục nhã, nhưng đồng thời là sự thỏa mãn bệnh hoạn.
Đây mới thật sự là ăn. Những bàn ăn cầu kỳ đẹp đẽ chẳng được gì hơn là cái mã ngoài lòe loẹt.
Đai ốc bắt đầu đậm vị kẹo đường, đinh vít bắt đầu nức mùi bánh quy. Hắn cứ điên cuồng nuốt hết con này đến con khác. Khi dạ dày đã được lấp đầy, hắn lại chìm vào giấc ngủ sâu. Không còn giấc mơ nào nữa. Không còn quá khứ nào nữa.
Bình minh ló dạng không lâu sau đó. Hắn tỉnh giấc, cảm giác thật tỉnh táo và khỏe khoắn. Bộ hàm không còn biến đổi mà đã trở về như bình thường. Những vết bỏng nặng đến mức có thể xem là cấp độ ba đã hoàn toàn được chữa lành; dù có di chuyển, hắn cũng không còn thấy đau. Không chỉ vậy, cả hàm răng của hắn đều lóe lên ánh bạc, như thể kim loại đã hòa trộn vào mô. Khi hắn thử lấy ngón tay gõ lên, tiếng leng keng phát ra rất rõ.
Cẩn thận cải trang như một tay chạy bộ lúc sáng sớm, hắn trở về khách sạn, tắm rửa sạch sẽ rồi trả phòng. Khi nắm chặt tay lái của chiếc Maserati trong bãi đỗ xe dưới tầng hầm, hắn đã biết cần phải làm gì tiếp theo.
Tìm thằng nhóc đó, tìm ra chỗ ở của nó. Đi theo nó, tấn công nó ở chỗ nào đó vắng vẻ, hoặc nếu như thế không ổn, bắt người thân làm con tin để dụ nó ra. Xét đến con bé cầm dùi cui điện và cái tổ chức bí ẩn phía sau, hắn biết sẽ rất nguy hiểm nếu tiếp tục ở lại trong thành phố, nhưng hắn không thể bỏ qua chuyện này cho đến khi xử xong thằng nhóc.
Hắn đã tái sinh. Một chủng loài cá mập mạnh mẽ hơn, to lớn hơn, đẹp đẽ hơn.
Lần này, hắn chắc chắn sẽ cắn được nó.
~~~
"Guh, guhg, guhgugooo!!"
Hắn gầm to với thằng nhóc, miệng vẫn ngoạm chặt cánh tay phải.
Con mắt đỏ ở giữa hàm dưới đập dữ dội. Răng, xương, gân và cơ, tất cả đều nóng rực như lửa cháy.
Hắn đã đợi quá lâu rồi. Rốt cuộc... hắn đã có thể trở thành con cá mập đó. Loài cá ăn thịt lớn nhất lịch sử. Kẻ thống trị tuyệt đối của biển xanh. Loại ưa thích thứ hai của hắn.
Người ta gọi nó là Cá mập trắng khổng lồ cổ xưa, hoặc Răng Lớn.
Nhưng nó còn một cái tên khác nổi tiếng hơn:
Megalodon.
***
Minoru bàng hoàng chứng kiến sự biến đổi mới trên khuôn mặt của gã Biter.
Bộ hàm vốn đã nhô dài hơn mười phân giờ lại càng phát triển dữ dội. Sống mũi nhập với hàm trên, tạo thành một đường cong trơn láng từ trước trán ra đằng sau. Đôi mắt dời sang hai bên, bo tròn, thu nhỏ. Cổ căng ra, dày đặc những múi cơ, xé toạc cà vạt và nút áo.
Những chiếc răng hai lớp hóa thành hình tam giác, nhọn và thẳng như đầu mũi kiếm.
Đây là thể hoàn hảo của gã cá mập. Từ cổ trở xuống, gã vẫn là một con người mặc vest, nhưng làn da trước mắt Minoru đã đẫm màu xanh đen.Cái miệng dường như đã phình to lên tới hai mươi phân, những thớ cơ dày nổi cộm ở hai bên. Bộ răng bóng loáng màu xám bạc của kim loại, lập lòe dưới ánh trăng trong đêm tối.
Không ổn! Nó vỡ mất!
Minoru vẫn để tay mình bị cắn, nhưng giờ, trong cơn tuyệt vọng, cậu đẩy nó vào sâu hơn. Mấy ngón tay, hay nói đúng hơn là phần vỏ bao bọc chúng, đâm xuống lớp mô mềm trong cổ họng của gã đàn ông.
Đầu gã giật lùi, chỉ một chút...
Ngay tức khắc, Minoru dồn hết sức kéo mạnh ra. Cậu có thể cảm thấy những chiếc răng nanh nhọn hoắt cạ trên lớp vỏ và xoay xở rút được cánh tay ra ngoài. Cùng lúc, bộ hàm dập lại bằng thứ sức mạnh bạo lực kinh người, để những tia lửa cam bắn ra không gian tĩnh lặng.
Gã không dừng lại. Lần này gã nhắm đến đầu Minoru, nhưng cậu ngả người sang trái và né được. Thuận theo thế đó, đầu gối cậu giáng một đòn vào bên hông gã thợ săn.
Áp lực vừa nhẹ bớt, cậu lập tức lăn mình, giải thoát bản thân. Cậu đứng lên, chạy theo hướng ra sau lưng đối phương, tạo chút khoảng cách.
Hô hấp của cậu bắt đầu khó khăn. Lượng oxy trong vỏ thật sự sắp hết rồi ư? Cậu không thể mất ý thức vào lúc này được, vậy nên cậu buộc phải tắt nó đi.
Cái khoảnh khắc đế giày chạm xuống mặt thép cũng là lúc cái mùi nồng nặc của Ruby Eye ập vào Minoru.
"...!"
Cậu muốn nín thở, và suýt thì đã làm vậy theo phản xạ, nhưng cậu chịu đựng, hít vào một hơi dài.
Gã cá mập rốt cuộc đã đứng dậy, thân hình lảo đảo. Khi gã xoay người, Minoru thấy gã đã cao hơn theo cái đầu phình to, hiện giờ phải một mét chín là ít. Tay chân gã cũng căng ra, khiến tay áo và ống quần bị xé thành nhiều vết rách. Cái cà vạt đã bay mất từ lúc nào không biết. Hàng nút áo chạy dài xuống bụng cũng bị giật tung, để lộ ra phần ngực đầy cơ bắp, như một vận động viên thể hình chuyên nghiệp... không, một con thú hoang.
Dù hai bên đứng cách nhau hơn năm mét, cậu vẫn bị áp đảo bởi thứ sức mạnh đó - sức mạnh hủy diệt thuần túy. Mũi hít vào một hơi nữa thật sâu, cậu cố gắng tái kích hoạt cái vỏ kia.
Nhưng ngay trước khi cậu có thể làm thế, khóe miệng gã Biter xoắn lại thành một nụ cười vặn vẹo.
"Hah-hah-hah... Tiếc là tao không thể thấy được chính mình..."
Giọng nói phi nhân loại, kết hợp giữa giọng trầm khàn và tiếng rít khi kim loại bị chà xát. Hình dạng của môi, răng và lưỡi hoàn toàn khác biệt so với người thường, khiến từ ngữ bật ra trở nên chói tai khó chịu. Con quái vật như bò ra từ những giấc mơ kinh khủng nhất tiếp tục cất lời trong khi nhìn chằm chằm vào Minoru bằng đôi mắt kỳ dị nhuốm màu của máu.
"Tự dưng muốn mày lấy điện thoại ra chụp một tấm thật đấy. Dù có nói mày biết tao đã ăn cái gì để trở thành như thế này, chắc mày cũng không tin đâu, hah-hah."
Gã nhếch mép. Những chiếc răng lộ ra lóe lên vẻ tà ác.
"Tiện thể này, ragazzo, mày có biết lực tương tác trên mỗi chiếc răng là bao nhiêu không? Cái được gọi là... lực cắn ấy? Của con người chẳng hạn?"
"..."
Cậu khẽ lắc đầu. Thấy vậy, gã cá mập đưa tay phải lên, ngón trỏ bật ra như một tay giáo sư, bắt đầu giảng giải.
"Vậy để tao nói nhé. Với người trưởng thành, tuy mỗi người mỗi khác, nhưng là khoảng sáu mươi kilogram. Sư tử được bốn trăm. Cá sấu và hà mã được tận một ngàn. Vài con số đứng tốp đầu cho động vật trên cạn đấy."
"...Ý anh là lực cắn của anh ở vào tầm đó?" Minoru khàn giọng hỏi gã.
Gã lại cười.
"Thật không may, mấy loài trên cạn chẳng liên quan gì đâu. Những kẻ thống trị to lớn nhất của biển cả như cá mập hổ và cá mập trắng lớn có lực cắn lên tới hai ngàn kilogram cơ. Có thể nói chúng là là kẻ mạnh nhất trong thời hiện đại... Nhưng nếu xét cả những giống loài đã tuyệt chủng thì chưa chắc. Tyrannosaurus rex nổi tiếng rõ ràng có thể đạt tới con số năm ngàn. Phi thường thật."
"Anh muốn gì hả?!" Minoru hét to, bắt đầu mất kiên nhẫn.
Cậu không thể chịu nổi việc phải nghe một con cá mập giảng bài giữa đêm khuya thế này. Đúng là ác mộng. Câu giờ dĩ nhiên là tốt, nhưng cậu cũng lo cho Norie đang nằm chới với giữa không trung. Nếu thuốc ngủ hết công hiệu và chị ấy bừng tỉnh trong cơn hoảng loạn, một cú ngã sẽ gây ra hậu quả khó lường.
Nhưng gã Biter chỉ lúc lắc ngón tay, tiếp tục cất tiếng.
"Đừng vội thế, ragazzo... Được rồi, thế có phải danh hiệu lực cắn mạnh nhất lịch sử thuộc về khủng long bạo chúa? Không, không đâu. Năm triệu năm trăm ngàn năm trước, giữa lòng biển khơi, có một vị vua nắm giữ lực cắn lên tới mười lăm ngàn kilogram, gấp ba lần T. rex. Tầm mười lăm tấn với mỗi chiếc răng, hẳn là đủ sức xé toạc cả lớp da dày của cá voi một cách dễ dàng. Ngay cả mày chắc cũng từng nghe về nó. Kẻ thống trị tuyệt đối, chủng loài cá mập mạnh mẽ nhất với chiều dài hơn mười mét... Otodus megalodon!
Gã đột nhiên gào lên.
"Và giờ đây! Từ giấc ngủ vĩnh hằng, Megalodon cổ xưa đã thức tỉnh, đã tái sinh! ...Chính là taaaao!!"
Gã đạp mạnh xuống mặt thép, phóng tới bằng một tốc độ không tưởng so với thân hình to lớn đó. Minoru đổ người sang trái để tránh đi, kích hoạt dị năng thêm lần nữa.
Nhưng lần này cậu không dám chắc là lớp vỏ bảo vệ sẽ đủ sức ngăn chặn hàm răng khủng bố. Chiến thuật để mặc gã Biter cắn thế nào thì cắn còn mình cứ việc giã nắm đấm giờ không dùng được nữa.
Nếu sống sót trở về, mình nên tìm cách thử nghiệm xem cái vỏ này có thể chịu đựng được tới đâu.
Tâm trí nảy ra chút suy tính, nhưng bị cậu gạt đi ngay. Cậu cần tập trung vào con quái vật trước mắt, tìm cách đánh bại đối phương.
Vũ khí của gã Biter là hàm răng cắn đứt cả sắt thép, vũ khí của Minoru là nắm đấm được bao bọc với lớp vỏ trong suốt. Ngoài việc không phải lo trật khớp hay gãy xương, nắm tay của cậu còn cứng như thép nguội. Vì vậy, cậu hi vọng mỗi nắm đấm đều nặng như búa bổ... nếu đấm trúng.
"Wh...whoa!"
Minoru vung ra một đòn khi lách sang bên phải gã Biter, nhưng chỉ đấm vào không khí. Gã đã linh hoạt nhảy chếch đi. Suýt soát né được hàm răng vồ đến chỉ một khoảnh khắc sau đó, Minoru lại tung ra một nắm đấm khác, nhưng lại bị né.
Cậu biết việc vung tay quá rộng đã thể hiện là cậu thiếu kinh nghiệm. Nhưng một đứa tay mơ toàn tập như cậu thì làm gì biết cách đấm nhau chứ? Kết quả là gã Biter dần dần có nhiều khoảng trống né đòn hơn, còn cậu càng lúc càng bị bóp nghẹt dưới bộ hàm của gã.
Nếu cứ tiếp tục, cậu sẽ bị bắt.
Vũ khí. Cậu không có vũ khí nào khác sao?
Đá có lẽ sẽ mạnh hơn đấm, nhưng miễn bàn đi. Hoặc là cậu ngã ngửa lúc vừa nhấc chân lên, hoặc là chân cậu bị ngoạm trúng.
Mình phải làm gì đây? Mình có thể làm gì đây...
Cậu chật vật ra đòn rồi chống đỡ, lặp đi lặp lại, để rồi bị đẩy ra tận ngoài rìa lúc nào không biết.
Cậu không còn đường lui nữa. Gã Biter có lẽ đã nhận ra. Tay giang rộng, gã từ từ thu hẹp khoảng cách.
Cậu không thể né đòn tiếp theo. Nếu nhảy lùi lại, cậu sẽ rơi xuống tầng nhà bên dưới, hoặc tệ hơn là xuống thẳng mặt đường nhựa luôn. Ở chỗ này, chắc phải cỡ sáu mươi mét...
Khoan.
Chẳng phải cậu đã nghĩ đến nước này sao? Theo một hướng khác ấy?
Đúng. Cậu vẫn còn một vũ khí nữa. Một nước đi táo bạo không chừa đường thoát.
Cậu ngồi thụp xuống, đánh ánh mắt sang bên phải. Gã Biter cảm nhận được gì đó và bắt đầu chuyển dịch trọng tâm, đúng lúc cậu bật lên.
Chị Norie, em sẽ quay lại ngay, một chút nữa thôi!!
Tâm thức Minoru khẽ thì thầm với người chị dấu yêu, rồi cậu nhảy bổ vào gã Biter. Hai tay ghì chặt, đầu gối khuỵu xuống, cậu bật ngược ra sau mạnh hết sức có thể.
Gã cá mập sắp sửa cắm răng vào mặt Minoru đột nhiên trợn mắt, tay trái vung ra sau, nhưng đã muộn.
Hai kẻ sở hữu Third Eye mắc kẹt với nhau, bay khỏi mái nhà cao ngất.
***
Niềm tin tuyệt đối vào sức mạnh của bản thân.
Trong trạng thái Megalodon, đó là tâm niệm của hắn, nhưng hắn chưa từng nghĩ thằng nhóc cũng thế. Lý do là vì nó đã phải chui lủi đủ đường để né tránh, để cái vỏ không bị hắn cắn trúng.
Chính vì vậy mà hắn không ngờ được. Hắn không ngờ là nó sẽ thật sự phóng ra ngoài độ cao sáu mươi mét, kéo cả hắn đi theo.
"Graaa!" hắn gầm to, tiếng gầm trộn lẫn giữa cơn thịnh nộ và nỗi tuyệt vọng. Tay hắn vươn ra, chới với, cố gắng nắm lấy rìa mái.
Nhưng những ngón tay chỉ cào sượt qua bề mặt bê tông của một cây cột trụ.
Ngay bên dưới mái nhà là tầng thượng có cầu thang thoát hiểm. Nhưng với từng này lực đẩy, hắn và nó sẽ bay xa hơn thế, để rồi rơi thẳng xuống đất.
Lúc chọn phần mái nhà thi đấu SSA làm đấu trường, dĩ nhiên hắn đã tính tới khả năng này. Nhưng với diện tích lên tới ba mươi ngàn mét vuông, miễn là trận đấu diễn ra ở khoảng giữa thì sẽ chẳng có gì phải lo, mà thằng nhóc chắc cũng chẳng dám chạy ra ngoài rìa làm gì.
Hắn không thể tin nổi, với sự chuẩn bị và tính toán như vậy mà hắn vẫn bị cuốn vào cuộc săn, dần dần đẩy thằng nhóc ra tận ngoài biên... và để thằng nhóc lao vào mà không nhận ra kế hoạch của nó.
Ngu xuẩn. Quá sức ngu xuẩn. Đừng bảo là cả não hắn cũng biến thành não cá rồi chứ?
Quá muộn để hối hận rồi. Giờ hắn phải tìm cách giảm thiểu sát thương từ cú rơi. Có thể dùng thằng nhóc như đệm đỡ...
Không không, nước đi sai quá. Cái vỏ của thằng nhóc còn cứng hơn sắt thép. Rơi lên trên người nó sẽ gây gấp đôi chấn động. Phải né nó ra. Né xa khỏi nó, rơi xuống một bụi cỏ hay cái cây nào đó ven đường.
Hắn lướt qua tất cả trong chớp mắt rồi tìm cách đẩy thằng nhóc sang một bên. Nhưng nó cứ ôm khư khư như thế, hai cánh tay khóa chết, hắn không gỡ ra nổi.
Mặt đất gần lắm rồi. Chỗ mà hắn và nó đang đâm đầu xuống là một con đường đi bộ rộng rãi bao lấy phần phía đông nhà thi đấu. Không thể né được nhựa đường nữa. Giờ chỉ có thể đặt niềm tin vào thứ sức mạnh mà con mắt đã cho hắn... không, sức mạnh của hắn, do chính bản thân hắn tìm thấy từ sâu thẳm bên trong.
Hắn sẽ chịu đựng. Hắn sẽ sống sót.
"Grrooooo!!"
Một tiếng rống cuối cùng. Một tiếng rống mãnh liệt. Hắn căng cứng toàn thân.
Va chạm.
Tầm nhìn của hắn trắng xóa, rồi tất cả bị nhấn chìm trong một màu đen đặc.