Đã hơn 100 năm kể từ khi ma thuật xuất hiện trên thế giới.
Trước lúc đó, tất cả những hiện tượng siêu nhiên đều được miêu tả y chang ma pháp, nhưng sự xuất hiện của ma pháp cùng với Lý thuyết code, và từ đó người ta phân loại ma thuật là một phần của ma pháp. Từ thời kì đó, ma pháp nhanh chóng được áp dụng vào đời sống.
Từ thi công xây dựng và công việc nhà cửa cho đến thức ăn, quần áo và nơi ở, ma pháp đều len lỏi, và nó dần trở thành thứ thiết yếu cho cuộc sống con người.
Và nơi sinh ra của nó là Vương quốc Arnold, trị vì trại phía tây của thế giới. Một quốc gia được xây dựng trên một lục địa khổng lồ ở phía tây. Nơi đây từng là một đất nước trọng truyền thống với lịch sử lâu dài, nhưng giờ nó đã bị thay đổi bởi ma pháp.
Và ba học viện ma pháp được thành lập trong vương quốc này.
Từ đó, họ sản sinh ra vô số các pháp sư mạnh mẽ… ngay cả trong thời đại này.
“Hmm….”
“Sao thế Ray? Không tính đi ngủ à?”
“Không sao đâu. Cứ để tớ đọc thêm chút nữa.”
“Được rồi. Vậy thì tớ ngủ trước đây.”
“Ừ.”
Trong ký túc xá.
Tôi hiện đang đọc một cuốn sách về lịch sử thế giới. Không hẳn là đầu tôi không có gì về nó, nhưng tôi cần phải học lại nên đã mượn sách từ Thư viện hoàng gia. Tính ra đến thư viện của học viện cũng được thôi, nhưng lúc mà đi cùng với Elisa……..
“Vậy à……..”
Một lần nữa, tôi lại cắm mặt vào sách.
Học viện ma pháp Arnold, Học viện ma pháp Diom, Học viện ma pháp Melcross.
Đây được xem là ba học viện ma pháp nổi tiếng nhất thế giới, và toàn bộ đều nằm ở Vương quốc Arnold.
Học viện Arnold vượt trội hơn về mặt sức mạnh. Nơi đây cung cấp những trang thiết bị và chương trình cao cấp trong cả lĩnh vực nghiên cứu và ma pháp sư, cũng như là ma kiếm sư, và được xem là học viện danh giá nhất thế giới.
Học viện ma pháp Diom là một học viện chuyên về chiến trận. Mặc dù yếu hơn về mặt sức mạnh tổng thể nhưng cách huấn luyện ma kiếm sư và khả năng thực chiến của họ lại vượt mặt chúng tôi.
Học viện ma pháp Melcross là học viện chuyên về nghiên cứu. Nhiều học viên ở đây được cho là đã trở thành những nhà nghiên cứu và hơn thế nữa trong tương lai… Tuy nhiên thế không phải họ không có những học sinh đủ thực lực thắng Giải đấu ma kiếm sư..
Mỗi nơi đều có những ưu điểm riêng, và không phải là so sánh học viện nào mạnh nhất, chỉ là họ trước giờ luôn cạnh tranh lẫn nhau.
Thế nên là cả ba học viện sẽ tranh tài với nhau tại Giải đấu ma kiếm sư sắp diễn ra.
◇
“Chao xìn. Này mọi người… này, này, này… Caro Caro đây! Này nhé, biết gì chưa? Chụy đây mới được thông báo về Giải đấu ma kiếm sư đấy!
Phải nói thật là tôi không thể nào ưa nổi cái bản mặt đó của cô ta… nhưng chẳng trách được, tôi là người giơ cờ trắng trước vì biết rằng chiến thắng là không thể.
Cho tới giờ thì cô ta vẫn chưa gây ra chuyện gì.
Nếu chỉ là với cái cách ăn mặc nổi bật, mái tóc nổi bật, và cái tính cách thất thường kia thì tôi còn chịu được…….
“Chắc mấy bợn đã biết rồi, nhưng chụy sẽ giải thích lại nhé. Giải đấu ma kiếm sư là giải đấu dành cho các ma kiếm sư nơi ma ba học viện ma pháp cạnh tranh lẫn nhau, đúng chứ? Thế nên để xem nào….toàn bộ lính mới sẽ tham gia cuộc thi tân sinh! Nên chúng ta sẽ chọn ra 16 người từ mỗi học viện để tranh tài trong Giải đấu! Năm ngoái thì vị trí đứng đầu của cuộc thi tân sinh là của trường ta, nên chỉ có 6 người ở học viện này là được đi thi~? Những học viện khác mỗi học viện cử 5 người, thế là chúng ta có 16 người! Capi☆”
Không ai có phản ứng gì với cái thái độ đó cả. Chẳng biết là do họ đã quen với nó rồi hay đơn thuần chỉ là sự tôn trọng dành cho Thất tinh..
Mà bỏ qua….Xem nào. Thế là học viện dành chiến thắng sẽ được thêm một chỗ à? Năm ngoái Rebecca-senpai đã giành chiến thắng, nên năm nay sẽ có 6 ghế..
Nhân tiện, Học viện này có số học sinh chiến thắng giải đấu nhất, và một chín một mười với ta là Học viện Diom. Và tiếp đến là học viện Melcross. Mỗi học viện đều có cho mình những nhà vô địch.
Một số cho rằng Học viện Melcross là học viện yếu nhất trong cả ba, nhưng thực tế là trước đây đã từng có người chiến thắng, hầu hết học viên giỏi về ma pháp hơn là kiếm kỹ.….
“Nếu muốn tham gia sự kiện này thì mấy đứa phải hoàn thành vài thủ tục nhất định sau hôm nay. Chụy muốn mấy đứa hợp tác với các học viện khác trong việc quản lý việc đăng ký cũng như là công việc duy trì giải đấu nữa~? Cậu ta có ở đây hong? Được không ta? Chỉ một người thôi mà? Caro-chan đang gặp khó khăn đấy? Sao đây nhỉ?”
Carol nhìn ngang ngó dọc cả phòng học.
Nhưng không một ai thèm xung phong. Hầu hết đều quay mặt đi hay là cúi mặt xuống.
Hmm……… Quản lý giải đấu à? Thật sự thì tôi cũng không chắc là phải làm những gì. Nhưng Amelia đã nói là cô ấy sẽ tham gia, và tôi chắc chắn cô ấy sẽ vượt qua vòng sơ tuyển cũng như chiến thắng vòng tân binh.
Nếu thế thì……..Hỗ trợ cô ấy được sau cánh gà cũng không phải là ý tưởng tồi.
Và thế là tôi nhanh chóng giơ tay lên.
“Ồ! Nhóc sẽ làm sao, Ray-chan~?”
“Vâng. Tôi sẽ làm.”
“Cảm ưn! Lát nữa chụy sẽ cảm ơn tiếp nhé?”
“Không. Làm ơn đừng. Caroline-sensei.”
“Boo! Ray-chan lạnh nhạt quá!”
Nhân tiện, mọi người không hề biết gì về mối quan hệ giữa tôi và Carol. Mà ngược lại thì phải là tôi không muốn họ biết. Cái túi chứa đầy sự hãm này sẽ luôn luôn cố dính dáng tới tôi trong lớp học với vài lý do, nhưng tôi thường giữ khoảng cách và xử lý cái vấn đề đó. Nói thật thì tôi cũng thấy ngứa mồm lắm khi phải gọi cô ta là sensei, nhưng nếu gọi cô ta là Carol thì mọi chuyện sẽ còn rắc rối hơn, nên đành chịu vậy.
“….Được nhé.”
Suy đi nghĩ lại thì giờ tôi sẽ cố hết sức mình trong công việc quản lý.
◇
“Ngạc nhiên thật đấy. Không ngờ Ray lại tham gia quản lý sự kiện.”
“Đồng quan điểm!”
“M…mình cũng…đang thắc mắc ai sẽ làm…”
Giờ ăn trưa.
Giờ việc bốn người bọn tôi ăn chung đã thành thường thức rồi. Nhân tiện thì cái lời đồn về tôi đã bắt đầu lắng xuống. Tên thường dân rồi Pháp sư héo úa.
Cái tên đó đã thành tên xúc phạm của tôi đó giờ, nhưng có vẻ như nó không còn nữa sau vụ chiến đấu với Allium và rồi là Amelia.
Giờ thì tôi lại nghe về mấy lời đồn về thực lực thật của tôi, kiểu “Tôi cực mạnh trong học viện….hay mấy cái như vậy”. Và tôi biết về nó cũng nhờ Evi nói tôi.
“Tớ biết chứ. Thật ra tớ cũng chả biết phải làm gì,... nhưng có vẻ Amelia sẽ tham gia, nên tớ muốn giúp hết sức mình.”
“Ồ, đó là lý do à?”
“Ừ. Nhưng cũng phải. Tớ không thể tham gia với tư cách thành viên, nên tớ đành phải tham gia bằng cách khác…”
“Ray không tham gia à? Hạn chót đăng ký là cuối buổi hôm nay đấy?”
Không chỉ Amelia mà cả Evi và Elisa cũng lườm tôi.
Dĩ nhiên, nếu như có thể kiểm soát được sức mạnh của Ma kiếm pháp sư thì chắc tôi đã tham gia rồi. Nhưng giờ tôi vẫn phải giữ mình vì cái quá tải vùng ma pháp, nên tôi hiện đang phải dùng hết sức để ngăn không cho nó mất kiểm soát.
Nếu như chỉ đấu một trận thì không sao, nhưng không thể đấu một loạt được.
”Đáng tiếc là tớ không đi được. Tớ vẫn chưa sẵn sàng. Nhưng hy vọng trong khoảng 4 năm tới thì tớ có thể tham gia.”
“Ừ…Cậu mà tham gia là nhắm vớ luôn chiến thắng đấy.”
“Ai biết được. Tớ là kiểu người học trong khi hành mà. Hơn nữa đâu thể đoán trước kết quả trận đấu đâu?”
“Cũng đúng, nhưng mà…”
Amelia có vẻ vẫn do dự, nhưng ngay lập tức đổi chủ đề.
“Nói mới nhớ luật thi đấu là gì thế? Tớ vẫn chưa xem cụ thể được, nhưng…”
“Bông hoa gắn trên ngực….phải chém đứt nó….. hay khiến nó rơi xuống để chiến thắng, đúng không?”
“Ừ. Elisa nói đúng đấy. Đơn giản nhất là cứ cố chém đứt bông hoa thôi. Hơn nữa nếu có gì nguy hiểm thì giáo viên sẽ can thiệp, thế nên mọi năm dù có chất thương nhưng vẫn chưa có trường hợp tử nạn.”
“Ra thế. Phải ha….. nếu phải chiến đấu đến cùng thì….. chẳng khác nào kêu tụi mình phải giết lẫn nhau sao.”
“Nhưng sau khi quan sát giải đấu năm ngoái….. có vẻ năm nay sẽ khá là cân kèo đấy.”
“Hmm. Thật sao, Evi?”
“Ừa. Mỗi người bọn họ đều gánh trên vai danh dự của cả học viện mà. Cũng như mấy cuộc ganh đua khác thôi?”
“Nếu thế thì sẽ khá là vui đấy.”
Thế là tôi sẽ tham gia Giải đấu ma kiếm sư với tư cách ban quản lý, và vòng loại sắp sửa bắt đầu.