Note từ trans: Vì đã giải quyết được hiểu nhầm cũng như thân nhau hơn nên tui sẽ để xưng hô là cậu tớ cho thân thiết. Còn một số thuật ngữ tui cũng sẽ đổi cho văn vẻ hơn :D
-Bảy đại pháp sư-> Thất tinh pháp sư
-Ba đại quý tộc-> Tam đại gia tộc
Còn nữa thì tui sẽ note tiếp. Mong mọi người đọc truyện vui vẻ <3
----------------------------//-----------------------------
–Góc nhìn của Amelia—-
Một con chim bị nhốt trong lồng.
Đó sẽ là miêu tả phù hợp nhất với Amelia Rose.
Tôi đây hiểu chính mình hơn ai hết mà.
Tôi sẽ không bao giờ rời khỏi cái lồng này. Đôi cánh của tôi đã bị tước đi và giờ đây tôi chỉ có thể nằm trên mặt đất.
Nhưng dù thế, thứ tôi nhận về toàn là những lời khen từ những kẻ xung quanh.
”Không hổ danh là Amelia-sama!”
“Tiểu thư Amelia không chỉ xinh đẹp mà còn thông minh và tuyệt vời.”
“Người quả nhiên là trưởng nữ của gia tộc Rose, một trong ba đại quý tộc. Thực sự rất tuyệt vời.”
Mấy lời nói có cánh đó, tôi đã phát chán rồi.
Người bọn họ khen ngợi không phải là Amelia. Thứ họ khen là dòng máu của gia tộc Rose và nghĩ rằng nó thật thuần khiết và đẹp đẽ……..
Quan niệm của đám quý tộc sẽ không bao giờ thay đổi. Tôi từ khi còn bé đã hiểu được điều đó. Những đứa trẻ của các quý tộc khác, và cả của Đại quý tộc, đều tự cho mình là đặc biệt. Không, chúng bị bắt phải tin vào điều đó……. Tôi chỉ có thể lấy lý do đó thôi.
Gia tộc Rose là gia tộc đứng đầu của Tam đại gia tộc.
Tôi được sinh ra nơi đây và chưa hề có một chút phàn nàn gì. Ngoại hình xinh đẹp, thông tuệ tri thức, và sức mạnh ma pháp đã đạt tới mức độ của một pháp sư cấp Bạch kim.
Nhưng chính vì không thiếu một thứ gì, tôi chỉ ngồi đó và nhìn vào chính cái vỏ bọc rỗng tuếch. Trống trải, nhàm chán. Đó chính là tôi lúc vừa bước vào học viện này. Dù sao cũng chả nhận về được gì cả. Tôi được người người khen ngợi và dần bước trên con đường vinh quang.
Một con đường được trải sẵn thềm đã. Tôi chỉ việc chạy và chạy trên nó. Không có một chút gì là thành quả..
Nhưng rồi tôi gặp cậu ấy. Một chàng trai kì lạ, có vẻ khó gần và rất tự tin vào bản thân.
“Amelia. Sao thế?”
“Không, không có gì…”
“Nói mới nhớ, cũng đến vòng loại rồi nhỉ. Cậu cũng tham gia vào cuộc thi đúng không?”
”Phải. Tớ là người của Tam đại gia tộc mà, nên tớ sẽ cố gắng thắng vòng tân binh.”
“Phải ha. Tớ mong chờ lắm đấy. Cậu làm được mà.”
“Ừ ha, cảm ơn.”
Phải đeo lên cái mặt nạ này, tôi cực kì ghét bản thân mình.
Tôi biết chứ.
Rằng cậu ấy là “Băng kiếm pháp sư”, một trong Thất tinh pháp sư. Nhưng cậu ấy còn hơn thế. Chỉ cần sự tồn tại của cậu ấy cũng khiến tôi phải ngước lên nhìn.
Quá khứ của cậu ấy đúng là rất bi thương. Nhưng cậu ấy đã vượt qua nó và giờ cậu ấy đang đứng nơi đây.
Tôi ngưỡng mộ cậu ấy. Và tôi mong muốn được trở thành một tồn tại như cậu ấy.
Không hề giống như tôi.
Cậu ấy mang trên mình đôi cánh có thể bay lên bầu trời cao. Ngay cả khi bây giờ nó đang bị hạn chế, Ray một lúc nào đó sẽ trở nên tuyệt vời hơn nữa. Tôi cảm thấy như thế.
Nhưng ngược lại là tôi, một con chim bị giam cầm. Đôi cánh bị xé đứt và tôi không thể cất cánh được…. một con chim đáng thương.
Thế nên hôm nay nữa, tôi sẽ cố gắng sống bên trong cái lồng này. Hãy đeo mặt nạ lên và trở thành đứa con trưởng của gia tộc Rose. Không phải là Amelia mà mọi người kiếm tìm, mà là Amelia Rose, người con gái của gia tộc.
Không cần thiết phải là chính mình. Nơi tôi thuộc về là dòng máu mà tôi đã thừa hưởng.
Vậy nên hôm nay chiếc mặt nạ này sẽ ngự trên khuôn mặt này.
Trên khuôn mặt của một tôi mà không thể là một thứ gì khác.
Liệu tôi có thể…?
◇
–Góc nhìn của Ray–
“…Abby-san!”
Bước vào và lơ luôn tiếng đập của cánh cửa vừa mới bị đẩy mạnh, tôi tiến vào văn phòng hiệu trưởng, thường thì tôi không làm thế này đâu.
Giờ học buổi sáng vừa kết thúc và vừa đến giờ ăn trưa, tôi lập lức bước đến căn phòng này.
”Hm? Sao thế Ray? Sao phải vội đến vậy.”
“Cái gì đang xảy ra thế này! Tại sao…...Tại sao cô ta lại…..….?”
“À, ý cậu là Carol ấy hả. Cô ấy nói là cô ấy thấy chán. Hơn nữa, sau vụ đó thì việc của tôi là giữ cho học viện này an toàn mà.”
“Nếu là thế thì, tôi sẽ cố hết sức mà! Nên làm ơn…...Làm ơn ít nhất là sa thải cô ta đi……..!
“Huh? Ray-chan, sao lại nỡ lòng nào? Chụy nhớ em đến vậy mà…..Capi☆
“Hee….. Hiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!”
Chắc là đoán trước việc tôi sẽ đến đây và nói trực tiếp với Abby, và từ sau lưng tôi, Carol bất ngờ xuất hiện.
Nghĩ lại mới thấy, việc có ba người của Thất tinh ở cùng một chỗ thế này khá là hiếm…. nhưng quan trọng hơn, tôi phải giải quyết vấn đề là con mụ này.
Carol Caroline.
Hay còn được biết đến là Ảo mộng pháp sư.
Một pháp sư đã tiết lộ danh tính và mấy chi tiết khác. Có lẽ trong số Thất tinh, cô ta là người được biết đến nhiều nhất. Ngay cả truyền thông cũng lấy hình ảnh của cô ta ra để dùng làm quảng cáo hay mấy thứ khác.
Bình thường thì công việc của Carol là một nhà nghiên cứu. Cũng như sư phụ nhưng cô ta nghiên cứu lõi. Đặc biệt là khi nói đến việc xử lý các loại lõi thì cô ta chiếm hạng hai chắc chả có ai muốn lên hạng một.
Nhưng mà vì tính chất ma pháp mà cô ta cũng khá hữu dụng trong chiến đấu.
Cũng mừng là sư phụ, Abby là cô ta là ba người bạn thân cùng thời…. Tôi gặp họ lúc còn là một thằng nhóc mà, nhưng…. nhưng…
Tới giờ tôi vẫn chưa hết ám ảnh cái nỗi sợ đó.
Cũng không phải khoe khoang nhưng tôi tự hào vì có một tính cách khó bị phai mờ. Nhưng…...nếu kêu tôi đi xử lý con mụ này thì tôi bó gối luôn…..
Bản năng của tôi kêu lên inh ỏi cảnh báo rằng cô ta rất nguy hiểm…...chủ yếu là về vấn đề nhạy cảm…….
“Hmmm………Rei-chan to thế này rồi à…….”
“Khoan, đừng. Trước hết thì hãy tránh xa tôi ra đi…”
“Sao thía? Chụy chưa gặp nhóc lâu lắm rồi mà, cho chụy ôm cái thui?”
“Không … không … Tuyệt đối là không …”
“Hồi đó cho chụy xin lỗi mà, được chứ?”
“Nhưng rồi cô lại ngựa quen đường cũ thôi chứ gì?”
” Ufufufufu. Nhóc hiểu chụy quá cơ.”
“Nhìn cái bản mặt của cô y chang hồi đó là đủ hiểu rồi……”
“Nhưng chụy là một người tốt đấy chứ mà. Rốt cuộc thì hồi đó chụy để ý nhóc từ khi bé tí rồi mà, và chụy đã đúng! Chẳng phải thế sao…. Capi☆”
Tôi biết chứ. Con đàn bà này đã cố đè tôi xuống hồi tôi còn nhỏ.
Khi tôi đang ngủ ở nhà sư phụ, cô ta bằng cách nào đó đã bò lên người tôi lúc nửa đêm.
Hồi đó tôi đã nếm mùi sợ hãi và nghĩ rằng mình sắp bị ăn sống cơ, nên tôi liền khóc lên gọi sư phụ. Dĩ nhiên sư phụ nổi giận vì vụ đó, nhưng tính cách của cô ấy khiến cô ấy rốt cuộc cũng chả quan tâm gì mấy.
Tôi hồi đó đã bị một phen trầm cảm vì Carol và mấy đêm liền không thể ngủ ngon được.
Dĩ nhiên phụ nữ là những sinh vật đẹp đẽ, và ngưỡng mộ họ là bản năng tự nhiên. Nhưng mà thứ gì cũng có ngoại lệ của nó. Đối với tôi, cái ngoại lệ đó chính là Carol Caroline.
“Được rồi Ray, bình tĩnh lại đi. Carol cũng rất hữu ích, ngay cả khi chỉ tính tới ma pháp của cô ấy. Mong cậu cố gắng một chút.”
“Hiểu rồi… thế thì tại sao nhất thiết lại là lớp của tôi….?”
“Yeh! Rất vui được gặp mặt, Ray-chan!”
“….”
Lần đầu tiên đến trường mà tôi chưa gì đã muốn bỏ học rồi đây. Nhưng giờ chưa phải lúc, nên đành phải chịu đựng thôi.
“Mà này Ray. Cậu biết cuộc thi Ma kiếm sư sắp đến rồi đúng chứ. Cậu không tham gia à?”
“Không ạ……..Vì chuyện xảy ra lần trước. Và mặc dù tôi có thể dùng năng lực của mình ở mức độ nào đó, không có nghĩa là tôi sẽ không mất kiểm soát lần nữa.”
“Sao cơ~ Nhóc không lên sân khấu à~? Nhóc dễ dàng đè bẹp đám tân binh đó mà〜? Nhóc không muốn được chú ý hơn à~?”
“Không như cô, tôi muốn một cuộc sống học đường bình yên thôi…”
“Eh~? Thiệt à~? Mà thôi, ý tưởng đó cũng được mà☆ Capi☆”
Ugh…………
Nhiều người trong số Thất tinh có tính khí khá là khác người, nhưng theo tôi thì cô ta chính là thứ sinh vật ồn ào nhất. Tôi có thể quỳ gối và tỏ lòng tôn trọng với bất kỳ ai, nhưng tuyệt nhiên không phải cô ta.
” Hmm. Mà thôi, Lydia cũng nhờ tôi hỗ trợ Ray mọi cách có thể. Tôi không nên ép buộc cậu ấy làm gì cả.”
“Thế sao?”
“Ừ. Cậu ta đúng là thứ học trò ngốc tử mà.”
“Ha ha…..”
Tôi cười cay đắng, nhưng lại không thể cãi lại được vì nó vào thẳng trọng tâm.
“Thôi, cứ bỏ qua cho Carol đi. Cô ấy cũng là một pháp sư xuất sắc mà, dù là với cái tính cách thế kia.”
“Vâng…..”
“Tệ quá đi! Abby cũng nói thế kìa. Mình phồng má lên đấy! Thế đó!”
Ah…..Vĩnh biệt, cuộc đời học sinh bình yên của tôi………