◇
Lễ tốt nghiệp của Học viện Quân sự Filnots đã diễn ra thành công tốt đẹp trong bầu không khí trang nghiêm.
Cầm bó hoa và tấm bằng tốt nghiệp trên tay, chúng tôi tập trung lại phía trước khu nhà quen thuộc của Học viện.
“Cuối cùng cũng xong rồi…”
“Ưm~!”
Sau khi thảo luận kế hoạch gặp lại nhau vào hôm tới, từng người nhà nào về nhà nấy.
“Trong vòng ba ngày! Nếu cậu không liên lạc gi kể cả khi đã trễ hẹn thì mình sẽ phi thẳng đến nhà trọ cậu đang ở!”
“Hiểu rồi, chắc chắn tôi sẽ liên hệ.”
Tôi đáp lời Petra một cách ngắn gọn, và chúng tôi quay gót bước đi.
“Vậy thì, hôm tới gặp lại.”
“Mình sẽ chờ hồi âm của cậu.”
“Tui rất mong hôm tới được gặp lại mọi người nha~! Bái bai~!” [note52308]
Steano, Petra, Mia, và Ambros, những cựu sinh viên, từng người lên đường trở về nhà.
“Al-senpai, chúng em cũng xin phép.”
“…Um, chúc mừng anh đã tốt nghiệp ạ. Mong anh hãy… um, cố gắng hết sức mình.”
“Ừm.”
Addy và Tredia, hai người vẫn còn là học sinh, trở về hội trường để tiếp tục công việc thu dọn sau buổi lễ.
Nhìn những cựu sinh viên dần dần khuất bóng khỏi Học viện, tôi thở dài.
―― Được rồi, đi nào.
Sự kiện chính của ngày hôm nay không phải lễ tốt nghiệp, mà là biến động sinh ra bởi việc Công chúa Valtrune bị huỷ hôn.
Trong tiền kiếp, tôi đã từng chứng kiến một khung cảnh tương tự nơi Hoàng tử Yuri huỷ hôn với Công chúa Valtrune. Sau đó, khi Hoàng tử rời đi, tôi đã tiếp cận Công chúa, và đó có lẽ là lần đầu tiên chúng tôi thực sự trò chuyện với nhau.
Còn lần này, tôi đang toàn tâm toàn ý đi tới nơi xảy ra sự kiện đó.
Trong kiếp này, tôi đã quyết định sẽ đi theo phe Đế quốc, vì vậy, ở thời khắc này khi Vương quốc và Đế quốc bắt đầu xung đột, tôi sẽ gặp Công chúa và thề trung thành với cô. Cảm giác như tôi đang lợi dụng lúc Công chúa đang đau khổ nhất, và tôi thực lòng không muốn vậy chút nào, nhưng trong kiếp trước, tôi đã vô cùng hối hận vì đã từ chối lời đề nghị của cô. Bởi vậy, kiếp này, tôi mong muốn có thể được ở bên Công chúa Valtrune.
Sau một lúc chờ đợi, tôi nghe được tiếng bước chân của hai người trên nền đất. Đúng như dự đoán, họ dừng lại cách chỗ tôi đang nấp chỉ một quãng ngắn.
“Valtrune. Ta tuyên bố huỷ bỏ hôn ước giữa chúng ta, hiệu lực ngay tức khắc!”
Bầu không khí đầy bất an bao trùm lên sân sau của Học viện.
Ở nơi mà không ai đặt chân tới, sự kiện sẽ làm chao đảo mối quan hệ giữa hai quốc gia đang âm thầm mở màn. Nấp trong bụi cây cạnh đó, tôi yên lặng quan sát những gì đang diễn ra.
Sau đây, Công chúa và Hoàng tử sẽ có một cuộc khẩu chiến và dần dần hoá thành trận đánh tay đôi. Liệu vòng xoáy hỗn loạn với những lời nhục mạ đá qua đá lại có bắt đầu ngay lúc này không…? Tôi vừa nhớ lại vừa kiên nhẫn theo dõi kết quả, nhưng ――
“Ra thế… tôi hiểu rồi. Vậy thì chúng ta huỷ hôn thôi.”
Cô ấy đồng ý, bình tĩnh, chậm rãi trả lời, không biểu lộ chút tức giận nào. Đôi mắt màu xanh lam của cô ẩn hiện dưới làn tóc trắng đang nhẹ bay theo làn gió.
―― Diễn biến… không giống như trước?
Tôi đang khá bối rối trước những tình tiết mới, khác hẳn so với những gì tôi biết.
―― Như này là sao? Mọi chuyện đúng ra không thể tiến triển một cách yên lặng như vậy được.
Hoàng tử cũng có chút sốc trước vẻ bình tĩnh của Công chúa.
“Này… Cô có hiểu lời ta đang nói không? Huỷ hôn ước đấy, hiểu không? Ta sẽ không cho phép cô giả ngốc đâu.”
“Tôi biết. Vậy anh muốn tôi làm gì?”
“Cái ―― !”
Khuôn mặt Hoàng tử đỏ bừng lên vì tức giận, còn Công chúa thì chỉ nhìn chằm chằm vào đối phương với ánh mắt lạnh băng.
Đúng ra hai người họ phải bắt đầu khẩu chiến rồi… như trước kia là thế, chứ không phải chỉ có Hoàng tử Yuri bị cảm xúc lấn át lý trí.
Sau đó, cuộc cãi vã này khép lại với cảnh Công chúa bị tát vào má… Ơ, từ đã.
―― Tên hoàng tử vừa vung tay tát cô ấy!
Tôi đã hoàn toàn quên khuấy đi câu chuyện được nhiều người biết đến, rằng Hoàng tử Yuri là một kẻ luôn hành xử ngạo mạn. Khung cảnh này tôi đã từng chứng kiến trong kiếp trước, nhưng ngày hôm đó, tôi đã không có đủ dũng khí để bước ra nên chỉ dám ngồi trong bóng tối để nhìn thái độ kiêu ngạo của Hoàng tử. Bởi lẽ, khi đó, trong tiềm thức tôi đã rất sợ hãi trước quyền lực.
Tôi chợt nhớ về hình Công chúa ngã xuống đất với đôi mắt sưng húp ngày hôm đó. Lúc này, tôi có nên hành động không? Một phần trong tôi bảo có, nhưng phần còn lại thì không, nhưng nếu không thì sẽ chẳng khác gì quá khứ cả.
“Giúp…? Hay thôi?”
Khi tôi còn đang lưỡng lự thì cuộc đối thoại vẫn cứ nhanh chóng tiếp diễn. Tôi thực sự cần phải đưa ra quyết định trước khi không thể cứu vãn được tình hình nữa, nhưng đôi chân lại quá khó để cử động.
“Có vẻ cô vẫn không biết vị trí của bản thân ở đâu cho đến khi nếm mùi đau đớn nhỉ!”
Với giọng điệu đê hèn, Hoàng tử Yuri mắng nhiếc như đang hăm doạ Công chúa Valtrune.
Nhưng Công chúa hoàn toàn không thay đổi sắc mặt.
“Chắc anh đang đùa. Chúng ta ngang hàng về địa vị mà.”
“Cô…! Sao cô dám!”
―― Không còn thời gian suy nghĩ nữa!
‘Mình phải ra cứu cô ấy ngay bây giờ.’
Tôi hạ quyết tâm và dần bước ra khỏi bụi cây. Dẫm phải một nhánh cây, cảm giác như tim đập nhanh hơn chút, nhưng tôi bỏ qua chúng và đi tiếp.
Nhưng, đột nhiên tôi cảm thấy hơi lo lắng, như thế có gì đó vừa xẹt qua trước mắt, và tôi dừng lại trước khi đi hẳn ra khỏi lùm cây.
…Ngay tại thời khắc đó, chỉ trong một thoáng chốc.
Khi tôi nhìn về phía hai người họ, ngay khi Hoàng tử giơ tay lên ―― tôi thấy Công chúa có chút thả lỏng khuôn miệng. Nhìn từ xa cũng có thể nhận ra rằng, khoé môi cô vừa hơi nâng lên.
“―――――― !”
―― Tại sao cô ấy lại… cười?
Thêm nữa, ánh mắt của Công chúa có vẻ không hướng đến Hoàng tử, mà hướng về phía tôi… Cảm giác như cô ấy có thể thấy tôi, như thể cô đã nhận ra tôi ở đây, một điều vô cùng kỳ lạ.
Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng tôi, bởi lẽ, chuyện này không lý nào lại xảy ra được. Thế nhưng, sau khi Công chúa lạnh lùng đáp lời Hoàng tử.
“Hehe, anh chắc không? Hành xử như một kẻ côn đồ trước ánh mắt của người ngoài?”
“―――――― !”
Hoàng tử Yuri lập tức dừng lại chỉ với một câu nói của Công chúa Valtrune.
Đồng thời, tôi cũng đã hiểu ra mọi chuyện. Cô ấy biết rằng tôi đang nấp sau bóng cây và quan sát tình hình.
“Ý cô là gì!?”
“Nói sao thì nghĩa vậy thôi. Anh có muốn chấm dứt những chuyện vô nghĩa như này không? Hay là…”
“Con m* nó chứ!”
Khuôn mặt Hoàng tử tái xanh đi sau lời đáp của Công chúa, hắn lo lắng nhìn quanh với cánh tay vẫn đang đưa lên cao, nhưng có vẻ không nhận ra tôi đang ở đây. Cũng là điều đương nhiên bởi tôi đã kín đáo ẩn nấp một cách hoàn hảo. Với người bình thường thì tìm thấy tôi là điều gần như bất khả thi.
“Hmph, chỉ là trò lừa phỉnh chứ gì? Cô sợ bị đánh đến thế cơ à?”
Công chúa Valtrune cười như chế giễu trước những ngôn từ thách thức của Hoàng tử.
“Nếu anh nghĩ thế thì chắc là anh đúng đấy. Xin hãy cứ làm những gì anh muốn.”
“―― Con ả xấc láo này!”
Biểu cảm của Công chúa vẫn không đổi. Cho dù Hoàng tử có làm gì đi nữa, từ giơ tay hăm doạ đến khiêu khích thì Công chúa vẫn không có động thái gì là sẽ né tránh. Sự bình tĩnh và tâm lý vững vàng của cô đã đạp tan ý đồ của Hoàng tử.
“K-không thể nào… Cô không nói dối…?”
Sau đó, xét thấy khả năng có người đang theo dõi, Hoàng tử siết chặt tay thành nắm đấm và sút bay một hòn đá. Là hoàng tử của một quốc gia, có vẻ hắn vẫn chú ý đến thể diện và giữ được chút lý trí, nhưng biểu cảm trên gương mặt thì vặn vẹo, thấy rõ được cái khao khát muốn xả cục tức lúc này đã không còn chỗ nào để chứa. Sự khó chịu cứ tích tụ trong người hắn mà không hề thuyên giảm.
Tuy nhiên, khả năng có thêm hỗn loạn đã hoàn toàn biến mất.
“M* nó nữa! Valtrunee…! Đừng có nghĩ rằng mọi chuyện sẽ kết thúc ở đây. Ta chắc chắn sẽ bắt cô phải trả giá!”
Những lời hăm doạ của Hoàng tử chẳng lọt vào tai Công chúa chút nào khi cô đoan trang nở nụ cười.
“Nếu anh có thể, xin hãy làm hết sức mình nhé.”
“―― Tch! Cô nhớ đấy!”
Hoàng tử Yuri nhanh chóng rời khỏi sau khi để lại mấy lời như của bọn người xấu tầm thường.
Sao lại như vậy được? Hành động của Công chúa khác xa so với khi trước. Cô ấy không chỉ bình an vô sự thoát khỏi lần chạm mặt này mà còn dễ dàng đuổi Hoàng tử đi.
Chắc chắn một điều rằng, sự mâu thuẫn dai dẳng giữa hai quốc gia sẽ càng ngày càng thêm sâu sắc trên con đường đã định trước này, nhưng có một sự thật không thể chối cãi đó là, có những sự thay đổi to lớn đã xảy ra.
―― Liệu cô ấy có thực sự là Công chúa Valtrune mà tôi biết?
Ngắm nhìn vẻ bình tĩnh của cô, trong lòng tôi bắt đầu xuất hiện những nghi ngờ.
“Giờ thì… người thừa rời khỏi rồi.”
Sự yên lặng bao trùm lên không gian sau khi Hoàng tử Yuri rời đi.
Và Công chúa Valtrune rạng rỡ bước về phía tôi đang trốn như thể đó là lẽ thường tình.
“Anh ở đây, đúng không?”
Tôi sững sờ, ngồi chôn chân tại chỗ khi Công chúa Valtrune từ từ tiến lại gần chỗ tôi.
―― Vậy là Công chúa thực sự nhận ra tôi đã theo dõi cô.
“Không cần trốn nữa đâu anh, Hoàng tử đi rồi.”
Công chúa nói với âm lượng chỉ đủ cho tôi nghe thấy, ngôn từ tỏ rõ việc cô đã nhận ra tôi đang ở đây.
Chẳng còn lý do gì để trốn nữa.
“…Sao Người lại biết rằng thần đang nấp trong đó?”
“Sao anh lại nghĩ là em không biết?”
“……”
“Em xin lỗi nhé, em có hơi xấu tính rồi.”
Công chúa Valtrune tươi cười nói.
Quả thực là nàng Công chúa đang đứng trước mặt tôi đây có gì đó khang khác so với người mà tôi biết trong tiền kiếp.
◇