◇
Tôi để bản thân bị cuốn theo dòng chảy của câu chuyện và xuất hiện trước mặt Công chúa Valtrune, nhưng tôi chưa nghĩ nhiều về những chuyện sẽ xảy ra sau đó.
Vẫn còn đang bối rối trước sự thay đổi khác hẳn so với trước kia, tôi bước đến nơi Công chúa đang đứng.
Lần này tôi không cần đưa cho cô Công chúa đang sưng húp mắt một chiếc khăn tay nữa.
Cô ấy lập tức nhận ra tôi và còn gọi tôi nữa. Chưa hết, Công chúa Valtrune, người vừa bị Hoàng tử Yuri huỷ bỏ hôn ước, vẫn giữ được vẻ bình tĩnh của mình.
…Như thể cô ấy đã biết hết mọi chuyện.
Có gì đó đã xảy ra làm cô ấy thay đổi? Nhìn Công chúa tự tin đứng đó, tôi không thể không tự hỏi liệu có nhân tố nào tác động đến không.
“………”
Chính xác thì cô ấy đang nghĩ gì?
Hành động của Công chúa rõ ràng đã khác. Khi tôi thấy cô ấy ở đây vào ngày hôm đó, trông cô hết sức mỏng manh bất ổn và như có thể vỡ tan bất cứ lúc nào chỉ với một cái chạm nhẹ.
Nhưng lúc này, cô ấy đã hoàn toàn khác xưa.
Đôi mắt như mãi mãi lấp lánh bùng lên mà không hề tắt, từng cử chỉ hành động vô cùng tự tin như đã định trước. Mái tóc màu tuyết trắng tinh khiết nhẹ bay trong làn gió, vẽ lên một dáng vẻ đẹp tuyệt mỹ.
Và quan trọng nhất…
“Aldia Graetz…”
Cô ấy tiến đến chỗ tôi thay vì để tôi bước đến, và dừng lại ngay trước mặt, nhẹ nhàng đưa tay chạm vào má tôi như thể bao bọc lấy nó.“Um… thưa Công chúa Điện hạ Valtrune?”
Cô ấy khúc khích cười khi thấy tôi bối rối.
“Anh chính là người đó, phải không nhỉ?”
“Huh?”
Và ngay sau đó, Công chúa nhẹ nhàng nói.
“Em xin lỗi nhé. Vẻ bối rối của anh dễ thương quá… nên em không kìm được mà nói những lời thừa thãi.”
“À không thưa Điện hạ, không sao đâu.”
“Hehe, đúng như em nghĩ… Anh không hề thay đổi chút nào nhỉ?”
Thoáng nở nụ cười với tiếng thì thầm nho nhỏ.
“Em đã luôn mong muốn được gặp lại anh từ rất lâu rồi.”
“Eh…?”
Những lời đó thường chỉ dùng khi nói với một người bạn đã biệt tích quá lâu.
Chúng tôi cùng theo học tại Học viện, nhưng chưa từng có mối liên hệ nào trong thời gian đó. Bởi thế, nghe cô ấy nói vậy thực sự khá không tự nhiên.
Chúng tôi của hiện tại đúng ra là người lạ.
Không… không hẳn thế.
Trong kiếp trước cô ấy đã từng kể rằng đã biết về tôi, nên có lẽ nhận ra tôi cũng không phải chuyện gì lạ lắm.
“…Thưa Công chúa Valtrune, với tất cả sự kính trọng, thần tin rằng Người cũng học cùng Học viện với thần… Nên… ừm…”
Tôi cố nuốt lại những từ mà tôi muốn nói và bình tĩnh đáp lời Công chúa, bởi tôi muốn biết ý định của cô dựa vào câu trả lời.
Nhưng đột nhiên cô ấy cúi đầu.
“Em xin lỗi nhé, tự nhiên nghe vậy thì khó mà hiểu được nhỉ.”
Đôi mắt xanh lam ấy dường như vừa có chút run rẩy, y như biểu cảm ngày tôi từ chối lời đề nghị của cô, có gì đó hơi cô đơn nhưng tràn đầy quyết tâm.
“Thưa Công chúa Điện H ――”
Chưa nói hết câu, tầm nhìn của tôi đã bị che kín. Công chúa ôm tôi vào lồng ngực, và tôi có thể nghe được nhịp đập của trái tim cô.
“Xin anh hãy… để em như thế này… một chút thôi.”
Tôi không có ý định đáp lời, bởi cô ấy nói như đang khóc, có lẽ vì bị huỷ hôn quả thực là rất đau lòng. Lý do mà cô ấy hành động khác với quá khứ, chắc là do đã phát hiện ra tôi.
…Có lẽ cô ấy đã luôn phải nén lại nỗi đau trong lòng.
Tôi không biết liệu hôn ước của cô với Hoàng tử Yuri có phải điều cô mong muốn hay không, nhưng một điều chắc chắn đó là trái tim cô đã bị tổn thương.
“Không được rồi… em không nên khóc như thế này.”
―― Không sao đâu, sự kiện vừa rồi thực sự là một gánh nặng cho em mà.
Nhưng rồi, trái với suy nghĩ của tôi, lời tiếp theo mà cô ấy thì thầm đã hoàn toàn thổi bay những dự đoán mà tôi nghĩ đến.
“Aldia… đúng như em nghĩ, trong kiếp này, em thực sự muốn có anh ở bên em.”
Lời nói như muốn khẳng định.
Đôi mắt màu lam ngọc nhìn thẳng vào tôi.
Ngay khi đó, tôi đã nhận ra một trong những lý do cho sự thay đổi của cô ấy.
“……”
Trong một thoáng, sự tĩnh lặng bao trùm lên cảnh vật.
◇
WN sủi 2 tuần vì Tún nó đi code nhé