TL: Sakuya
◇
Binh sĩ tập trung trên vùng đồng cỏ lộng gió, im lặng đợi chờ thời khắc hành quân.
“Aldia, lực lượng chính đã bắt đầu di chuyển. Việc chuẩn bị của bọn mình cũng đã hoàn tất.”
“Ừm, đội thiết giáp hạng nặng cũng đã sẵn sàng.”
Petra chỉ huy đội pháp sư, còn Ambros dẫn dắt quân thiết giáp nặng với nhiệm vụ đẩy lùi quân địch vào sâu trong thành phố.
Tất cả đều đã sẵn sàng tham chiến.
Kế hoạch của chúng tôi là chờ cơ hội mở ra ngay khi lực lượng chính giao chiến với quân địch và tiến công.
“Trông cậy vào hai người đấy.”
Petra và Ambros gật đầu.
Hai người đó, khoác trên mình bộ quân phục của tân đặc nhiệm binh đoàn, giờ đây đã không còn là học sinh của Học viện Quân sự nữa, mà đã chính thức trở thành một người quân nhân thực thụ.
“Để đó cho mình. Mình sẽ thiêu rụi mọi nẻo đường và chặn hết mọi đường lui. Chúng sẽ phải nếm mùi kinh hoàng của ma pháp!”
“Quân thiết giáp hạng nặng bọn tôi cũng có thể đảm nhận việc phòng ngự. Bọn tôi sẽ không để những pháp sư phía sau phải chịu dù chỉ là một vết xước, cho nên, Aldia, đừng lo lắng về việc bị thương, cứ yên tâm mà chiến đấu.”
An tâm rồi.
Đôi bạn xuất chúng sẽ tham chiến cùng tôi.
Nếu tôi thua trận, tôi sẽ không còn mặt mũi nào để diện kiến Công chúa Valtrune nữa.
Cánh quân phía hữu dưới quyền chỉ huy của tôi có lực lượng ít hơn hẳn so với cánh tả, bởi vai trò của chúng tôi là tránh xung đột trực tiếp, quan sát từng đường đi nước bước và lợi dụng điểm yếu của địch để tấn công.
“Triển khai đội hình sao cho địch không nhận ra rằng chúng ta chỉ là một cánh quân nhỏ. Nếu không, chúng có thể sẽ lấy thịt đè người và chúng ta sẽ khó mà chống trả được.”
Mà, kể cả khi tình huống đó xảy ra thì tôi cũng sẽ chống cự đến cùng thôi… chỉ là, tôi muốn giảm thiểu thương vong đến mức tối đa.
Số người mà tôi có thể cứu là có giới hạn.
“Vậy thì, các pháp sư bọn tôi sẽ yểm trợ hết sức mình!”
“Ah.”
Đúng là như vậy.
Một điều rất quan trọng trong trận chiến này, đó là xem xem đội pháp sư của Petra có tầm ảnh hưởng đến đâu.
Tôi đã tính đến khả năng cạn kiệt ma lực, nên đã cho chuẩn bị một lượng lớn thuốc hồi phục. Tôi thấy cũng khá tội lỗi vì để cô ấy làm nhiều quá, nên sau đây tôi sẽ đi xin lỗi và mong cô ấy tha thứ cho sự hơi vô lý này.
“Toàn quân, nghe đây! Chúng ta nhất định phải giành được chiến thắng! Đây là trận chiến đầu tiên của tân đặc nhiệm binh đoàn, nên không chỉ thắng trận thông thường, mà phải là một thắng lợi vẻ vang và hoành tráng!”
Hầu tước Rigel đã nhanh chóng lui về cố thủ trong lãnh địa nên chắc hẳn là chưa thể tập hợp được một đội quân hoàn chỉnh. Ông ta cũng không cho người dân đi lánh nạn mà chỉ chăm chăm lo thân mình, nên rõ ràng là không có cửa thắng chúng tôi.
“Aldia! Bắt đầu thôi.”
Tôi hít một hơi sâu sau tiếng gọi của Petra.
“Được rồi. Toàn quân, xuất phát!”
Nghe lệnh, quân thiết giáp dưới quyền Ambros bắt đầu hành tiến.
Tốc độ có hơi chậm, nhưng chúng tôi không việc gì phải vội.
Nhưng, chắc cũng sẽ cần thời gian để đánh bại hoàn toàn phe địch.
Đội pháp sư do Petra chỉ huy cũng đã bắt đầu niệm chú thi triển ma pháp để chặn mọi đường lui của đối phương.
Các kỵ binh dưới quyền tôi thì đang dàn trải đội hình và tiếp tục quan sát trên một vùng rộng lớn.
―― Quân ta vẫn vượt trội hơn hẳn, ngay cả khi Công chúa Valtrune không trực tiếp tham chiến thì với một lực lượng tinh nhuệ như thế này, chúng tôi cũng sẽ không bị đánh bại.
Tiếp theo, nhìn về phía cánh tả của Tướng quân Riziarette, có vẻ chiến dịch cũng đang diễn ra khá suôn sẻ. Mọi đường lui và tiếp tế đều đã bị cắt đứt hoàn toàn.
Hơn hết, đội kỵ long đã có thể liên tục oanh tạc, có lẽ vì quân đội của Hầu tước đã không có sự chuẩn bị kỹ lưỡng nên số lượng kỵ long của chúng là vô cùng ít.
Và cũng chính vì nắm giữ được toàn bộ vùng trời nên chúng tôi có thể thoải mái làm mọi thứ chúng tôi muốn.
“Aldia, quân địch đang đến!”
Khi tôi còn đang chú ý vào hai cánh quân kia, tiếng gọi của Ambros vang vọng khắp đội hình.
Mặc dù số lượng không nhiều, nhưng quả thực là có lính địch đang chờ trước cổng thành phố và sẵn sàng chống trả.
“Được rồi, Petra. Triển khai ma pháp!”
“Rõ… Toàn quân! Khai hoả!”
Theo lệnh của Petra, vô số quả cầu lửa bay về phía thành phố.
Không chút nhân từ, chúng lao thẳng vào đám lính địch, và những gì còn lại chỉ là cái bóng đen của xác người chết cháy.
Tôi muốn kiểm soát cửa này, để chúng tôi có thể lẻn vào trong trong lúc quân địch còn đang bối rối.
Tôi ra hiệu cho các kỵ binh chuẩn bị tiến công, không quên để lại vài người để tìm kiếm quân địch.
“Ambros, tôi sẽ cùng các kỵ sĩ càn quét quân địch và chiếm lấy lối vào đằng kia. Nhờ ông lo liệu tàn dư của chúng!”
“Ừm, để đó cho tôi."
Vó ngựa rầm rập trên đồng cỏ, tiến về phía những bóng đen đã chết cháy.
Vô số mũi tên hoảng loạn bay đến, nhưng không cái nào trúng được những kị sĩ xuất sắc của chúng tôi.
Tôi sẽ mở ra.
Con đường mà chúng tôi phải đi…
◇