TL: Sakuya
◇
(POV: Riziarette)
“Thưa Tướng quân Riziarette! Cánh quân chính đã lệnh cho chúng ta tiến công.”
Tôi nhận được thông tin từ liên lạc viên.
Đến lúc rồi.
Trận chiến đầu tiên của tân đặc nhiệm binh đoàn.
Không có chỗ cho thất bại.
“Toàn quân, chặn đường rút lui của địch theo kế hoạch. Chú ý để không đánh mất tiếp tế, và đánh du kích để tiêu diệt tướng địch!”
Nhiệm vụ chính của cánh tả do tôi chỉ huy là hỗ trợ cho lực lượng nòng cốt để họ có thể thể hiện tối đa khả năng. Cụ thể, vai trò của chúng tôi là quấy rối trận địa của địch, nhằm hạn chế sức tấn công của chúng.
Chính vì thế, chìa khoá đến chiến thắng nằm trong tay các long kỵ sĩ.
“Mia, để việc trinh sát lại cho bên dưới và triển khai đội hình phía trên thành phố đi.”
“Rõ~ Tui hiểu rùi~ Steano ơi, còn lại nhờ ông nha~!”
“H, hả, từ đ- sao lại là tôi? Này, mấy người kia, thấy địch đâu là đánh đó đi!”
Mia, vẫn chất giọng nhẹ nhàng và biểu cảm vô tư lự đang dẫn dắt những long kỵ sĩ khác. Tôi có hơi nghi ngại về thái độ thoải mái của cô, nhưng về khả năng thì không có gì phải lo cả.
Cô ấy có thể giữ mọi thứ trong tầm kiểm soát.
Sau đó, đội kỵ binh do Steano chỉ huy bắt đầu tiếp quản việc trinh sát. Tuy không phù hợp với kẻ địch lẩn trốn trong rừng cho lắm, nhưng chỉ cần thu hút sự chú ý của chúng là được rồi.
“Steano, nhờ anh đấy.”
“Rõ, thưa Tướng quân.”
Hai người bắt đầu tiến công, và tình hình chiến trận đã từng bước tăng tốc.
Còn tôi sẽ chỉ huy cánh quân phụ trách chặn đường tiếp tế của địch.
“Được rồi. Kể cả khi quân số của đối phương áp đảo chúng ta, tất cả phải giữ bình tĩnh để đối phó với chúng. Mọi thông tin đều được liên tục chia sẻ, nên tiếp viện sẽ đến hỗ trợ bất cứ nơi nào đang gặp khó khăn. Đẩy cao đội hình cũng quan trọng, nhưng hãy làm sao để số thương vong là tối thiểu.”
Toàn quân đồng loạt gật đầu và bắt đầu di chuyển.
Tôi cũng sẽ tiến hành giám sát một khu vực khác.
Nghĩ vậy, tôi leo lên lưng kỵ long, và ngay lúc đó, liên lạc viên hớt hải chạy đến chỗ tôi, vừa chạy vừa thở dốc, có lẽ vì vội vã tới đây.
“Có chuyện gì sao?”
“Thưa, Ngài Aldia chuyển lời tới Ngài.”
“Lời nhắn?”
“Vâng, một lời nhắn từ Ngài ấy!”
Aldia Graetz.
Vị ân nhân đã giới thiệu tôi tới Công chúa Valtrune.
Hiệp sĩ riêng của Điện hạ.
Lúc đầu, phong thái tuyệt mỹ của người ấy khiến tôi nghĩ rằng anh là quý tộc, nhưng không ngờ rằng anh là một thường dân của Vương quốc Reshfeld.
Một lời nhắn nhủ từ anh ấy sao.
Tôi gật đầu và ra hiệu cho liên lạc viên.
“Ngài Aldia nói gì?”
“Vâng, tôi xin phép đọc. ‘Gửi tới Tướng quân Riziarette, tôi rất vinh hạnh khi được chiến đấu cùng cô. Chúng ta nhất định sẽ giành được chiến thắng!’. Tôi xin hết.”
Không phải chuyện khẩn.
Nhưng tôi đã vô cùng bất ngờ, và cũng rất vui nữa khi anh ấy động viên tôi như vậy. Chỉ một câu nói ngắn ngủi thôi, nhưng cũng đã thể hiện rất nhiều sự kỳ vọng đối với tôi.
Lần đầu tiên tôi diện kiến Công chúa Điện hạ Valtrune, anh ấy đã đánh giá cao tôi.
‘Thần nghĩ rằng cô ấy là người phù hợp để nắm quyền chỉ huy.’
Tôi nhớ như in lời nói ấy.
Khuôn mặt tôi cứ tự nhiên mà giãn ra.
“T-Tướng quân Riziarette?”
“Nn, không có gì đâu.”
―― Không ổn rồi. Không thể tin được là chỉ nhớ lại những lời đó thôi cũng làm mình vui đến vậy… Phải xốc lại tinh thần đã.
Quay sang nhìn liên lạc viên, tôi nói.
“Cảm ơn anh vì đã chuyển lời. Cho tôi gửi lời cảm ơn tới Ngài Aldia.”
Bề ngoài thì tỏ ra điềm tĩnh như vậy, nhưng nội tâm tôi thì đang muốn nhảy cẫng lên vì vui sướng. Nhưng, thân là chỉ huy của cả một cánh quân, tôi không thể làm như thế được.
―― Hay là mình mời Aldia đi uống sau khi trận chiến này kết thúc nhỉ? [note54388]
Suy nghĩ một chút về tương lai, rồi tôi xốc lại tinh thần và cất cánh.
Với tất cả những sự kỳ vọng như vậy rồi, chắc chắn chúng tôi sẽ phải giành được những kết quả tốt nhất!
◇
Machi cách nhà 5 phút đi xe nhưng không thể gặp...