Sáng hôm sau.
Tôi tới trường trong tâm trạng lo lắng.
“Mình làm Abeno-senpai tức giận rồi…”
Một dàn harem toàn miko là ước mơ lớn thứ ba trong cuộc đời tôi.
Mới chỉ hôm qua tôi đã sắp chạm tới giấc mơ đó rồi mà đột nhiên hôm nay, tôi cảm thấy nó còn xa như Mặt Trăng vậy.
Tôi vừa đi vừa ngẩng mặt lên trời, cố gắng để không khóc thì... tôi nghe thấy tiếng mèo kêu.
Tôi nhìn thấy một con mèo bị bỏ vào trong một cái hộp bìa đang kêu lên vì đói.
“Như này là đủ rồi nhỉ.”
Bánh bao cho bữa trưa và hộp sữa 500ml.
Chỉ ăn bánh bao sẽ khiến dư vị đọng lại trong miệng tôi lâu hơn, nhưng cũng đâu còn cách nào khác.
Tôi lấy hộp sữa ra và đưa đến gần con mèo.
Con mèo tiến gần tới hộp sữa và bắt đầu uống.
Vào lúc đó.
“Chào buổi sáng, Morishita-kun.”
“Ah… chào chị, Abeno-senpai.”
“Tôi xin lỗi về chuyện tối qua nhé? Tôi không nghĩ là cậu lại tuyệt đến vậy… Nói thật, tôi đã coi thường cậu.”
Có vẻ cô ấy đã nhìn thấy tôi cho con mèo ăn.
Nhưng, chỉ với việc cho con mèo ăn mà cô ấy nói tôi là một người tuyệt vời thì hơi xấu hổ.
“Không, em cũng xin lỗi. Em nghĩ em đã làm hơi quá…”
“Um, đúng là vậy.”
Abeno-senpai nhìn xuống.
Chắc chắn cái tin nhắn đã khiến cho chị ấy giận… tôi thấy rất hối hận vì điều đó.
“Không, em thực sự xin lỗi.”
“Vậy, ý định của cậu là gì…?”
“Em muốn biết nhiều hơn về chị. Em thực sự muốn trở nên gần gũi với chị. Em muốn… làm bạn với chị.”
“Tại sao cậu phải làm đến vậy?”
“Không có ai giống chị… ở quanh em cả.”
Chị là nhân tố chủ chốt trong dàn harem miko của em mà.
Với lại, gặp được một cô gái xinh đẹp như chị… đây có thể là cơ hội cuối cùng trong đời em.
“Tôi có thể xác nhận rằng không có sự dối trá nào trong câu nói của cậu không?”
Cùng lúc đó, senpai nắm lấy đầu tôi.
Và chạm trán của cô ấy vào tôi.
Mà, mũi của chúng tôi đang chạm vào nhau, có cảm giác là tôi sẽ hôn cô ấy bất cứ lúc nào vậy.
Uhaa… hơi thở của senpai đang chạm vào môi mình… đây có phải… là mơ?
【Kỹ năng: Bảo vệ tâm trí đã… không được kích hoạt】
Tại sao kỹ năng lại chui ra vào cái thời điểm này?
Senpai thả đầu tôi ra và nở nụ cười kinh ngạc.
“Tôi thấy rồi. Cậu thực sự chỉ muốn làm bạn với tôi.”
“Đó không phải là điều em nói từ tối qua tới giờ sao?”
Senpai suy nghĩ gì đó một lúc rồi hỏi tôi với vẻ mặt nghiêm túc.
“Cậu… nói thật?”
“Đúng vậy.”
Giờ mới nhớ, công chúa và cô đại pháp sư cũng hay nói rằng đầu óc tôi lúc nào cũng ở trên mây như kiểu nó là bẩm sinh rồi vậy.
Em gái tôi cũng hay nói vậy.
Senpai gật đầu nhẹ rồi nói.
“Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ xem xét việc này.”
“Thế có nghĩa là sao ạ?”
“Đầu tiên, chúng ta ngang hàng với nhau. Khá là bình thường khi cậu nói cậu muốn trở thành bạn với tôi.”
Abeno-senpai, một người thuộc đẳng cấp cao trong trường… tự hạ thấp mình để có thể ngang hàng với tôi sao?
Cô ấy đã nói tôi là một tên khốn vào hôm qua, nhưng có vẻ cô thực sự là một người tốt.
“Hôm nay chúng ta sẽ bắt đầu giai đoạn tìm hiểu nhau. Nếu cậu thấy được… chúng ta có thể bắt đầu với việc làm bạn qua tin nhắn? Khi chúng ta thành bạn trong tin nhắn thì tôi sẽ nói cho cậu một trong những bí mật của tôi. Có lẽ nó sẽ cần thiết vào lúc này.”
“Em rất mong chờ ạ!”
Một lời đề nghị mà tôi không thể từ chối.
Tôi tưởng cô cô ấy sẽ muốn kết thúc luôn nhưng có vẻ tôi đã gặp may.
Với lại, bí mật kiểu gì nhỉ?
“Từ giờ, tôi sẽ nhắn tin cho cậu với tính cách thật của tôi. Luật lệ rất đơn giản. Nếu cậu khiến cho tâm trạng hôm nay của tôi xấu đi thì chúng ta sẽ kết thúc luôn. Ngược lại, nếu tôi làm hỏng tâm trạng của cậu thì cậu có thể bỏ tôi luôn cũng được. Vậy thì, một ngày tốt lành, Morishita-kun.”
Senpai tới trường trong khi vòng tay ra sau lưng.
Sau đó tôi làm một tư thế như đang chịu đựng để cố không hét lên vì sung sướng.
Tôi không hiểu cho lắm nhưng… dàn miko harem mới nãy đang xa hơn cả Mặt Trăng… bây giờ đã ở ngay trước mắt tôi!
.
.
.
.
.
POV: Abeno Kaguya
Tôi đã suy nghĩ cả đêm và đi đến kết luận là sẽ xin lỗi cậu ta một cách thật lòng.
Gửi một shikigami vào lần gặp mặt đầu tiên với một người mạnh như vậy đồng nghĩa với việc khiêu chiến.
Cậu ta mạnh hơn tôi rất nhiều.
Thế nên, sẽ tốt hơn nếu tôi xin lỗi sớm nhất có thể.
Đó là lý do tại sao tôi chờ cậu ta trên đường đến trường.
“Chào buổi sáng, Morishita-kun.”
“Ah… Chào chị, Abeno-senpai.”
“Tôi xin lỗi về chuyện tối qua nhé? Tôi không nghĩ là cậu lại tuyệt đến vậy… Nói thật, tôi đã coi thường cậu.”
“Không, em cũng xin lỗi. Em nghĩ em đã làm hơi quá…”
“Um, đúng là như vậy.”
Shikigami theo dõi bị phá hủy trước cả khi kịp gửi thông tin gì về cho chủ nhân.
Tôi còn không thể cười nổi.
Đó là điều không thể nếu không có một sự khác biệt rõ ràng về sức mạnh như giữa người lớn và trẻ con… Nhưng người làm điều đó là một người cùng thế hệ với tôi.
Tôi nhìn xuống đất một cách thảm hại khi nhớ việc mình tự xưng là người có năng lực.
“Không, em thực sự xin lỗi.”
“Vậy, ý định của cậu là gì…?”
Không biết cậu ta có cảm thấy thù hằn mình hay không, nhưng nếu là có thì sẽ không bao giờ có chuyện cậu ta sẽ đàm phán với tôi.
Vì sự việc lần này là do tôi nên nếu có thể đàm phán, tôi sẽ mua thật nhiều quà.
“Em muốn biết nhiều hơn về senpai. Em thực sự muốn trở nên gần gũi với chị. Em muốn… làm bạn với chị.”
Cậu ta đang nói cái gì vậy?
Đầu óc tôi trở nên hoảng loạn trước quyết định bất ngờ của cậu ta.
“Tại sao cậu phải làm đến vậy?”
“Không có ai giống chị… ở quanh em cả.”
Tôi suy nghĩ một lúc rồi hỏi Morishita-kun.
“Tôi có thể xác nhận rằng không có sự dối trá nào trong câu nói của cậu không?”
Tôi sắp sử dụng một trong những kĩ năng đọc tâm trí cấp độ cao.
Nó như một cái máy phát hiện nói dối vậy.
Tôi với lấy đầu cậu ta rồi đè trán mình lên.
Và rồi tôi mở mắt trong ngạc nhiên.
“Tôi thấy rồi. Cậu thực sự chỉ muốn làm bạn với tôi thôi.”
“Đó không phải là điều em nói từ tối qua tới giờ sao?”
Tôi bất ngờ tới mức không nói lên được câu nào.
Tỉ lệ thành công của kỹ năng này cực kỳ thấp.
Kể cả với người bình thường nó cũng khó có thể hoạt động trơn tru được.
Điều đó nên phải càng đúng hơn với trường hợp này.
Nhưng, sẽ là một câu chuyện khác nếu cậu ta nói thật.
Đó là lý do vì sao tôi có thể nhìn được vào tâm trí của cậu ta một cách dễ dàng.
Nhưng, tôi phải tự mình xoá bỏ những lớp bảo vệ tâm trí mà con người có để dùng kĩ năng.
Nhưng, khi tôi đã làm vậy rồi thì tôi không thể dùng những kỹ năng điều khiển tâm trí khác.
Tôi không thực sự chú tâm để loại bỏ lớp bảo vệ nên tôi đã nghĩ rằng tôi sẽ không đọc được.
Bởi vì, tôi không ngờ được rằng cậu ta muốn làm bạn với mình… và không có lý do nào một người mạnh như này lại tiếp cận tôi, một đứa con gái từ gia đình Abeno.
Nhưng, cậu ta thực sự muốn làm bạn với tôi.
Tôi không nghĩ cậu ta sẽ đi xa tới vậy trong cuộc gặp đầu tiên…
Tôi thở dài.
Hôm qua, lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy… tôi tưởng cậu ấy chỉ là một người sử dụng siêu năng lực bình thường.
Sử dụng kĩ năng mà không có luyện tập hay thuộc về một tổ chức nào… Một người lang thang không biết gì về mặt tối của thế giới.
Nhưng, cách cậu ta nhanh chóng tiêu diệt những shikigami của tôi đã khiến tôi vứt bỏ suy nghĩ đó.
Không chừng, cậu ta có thể là một siêu anh hùng thực sự.
Cậu ta thực sự muốn làm bạn với tôi bởi vì tôi là người sử dụng siêu năng lực đầu tiên mà cậu ta gặp?
“Cậu… nói thật?”
“Đúng vậy.”
Đúng như tôi nghĩ.
Tôi có thể hiểu được cảm giác của cậu ta.
Tôi đang sống và chiến đấu trong mặt tối của thế giới, cố gắng không liên quan tới nhiều người nhất có thể.
Đó là lý do vì sao tôi luôn giữ khoảng cách với mọi người trong trường, và tôi được gọi là một cô gái xinh đẹp, giỏi giang và cô độc, nhưng… những điều đó không đúng.
Tôi chỉ sợ rằng tôi sẽ đánh lại mất một thứ gì đó quan trọng nếu tôi kết bạn.
Tôi sợ rằng việc xảy ra khi tôi cấp hai, bạn của tôi Misaki-chan bị bắt làm con tin rồi bị giết, sẽ lặp lại một lần nữa.
Có lẽ, không, chắc chắn rằng Morishita-kun cũng hiểu được cảm giác đó.
Đó là lý do vì sao cậu ấy không có người bạn nào cả.
Đó là lý do cậu ấy muốn có một người bạn.
Tôi hiểu hết những nỗi đau và cảm giác muốn có một người bạn có cùng điểm chung với mình.
Bởi vì, tôi đã trải qua chúng.
Ở một mình, ăn một mình, về nhà cũng đi một mình… thật đau đớn.
Tôi có biết những người dùng siêu năng lực, nhưng tôi không có bạn bè.
Phần lớn những người sử dụng siêu năng lực đều đã thuộc về một tổ chức nào đó, và tôi không thể thư giãn ở nhà được vì mọi người luôn tranh đấu với nhau để có được quyền thừa kế.
Vì vậy tôi đã bỏ cuộc, không làm quen hay bạn với ai nữa.
Là điều… mà đã từng nghĩ.
Thế người có sức mạnh như của một siêu anh hùng đang đứng trước mặt tôi, không hề liên quan tới một tổ chức hay có một người bạn nào thì sao?
“Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ xem xét việc này.”
“Thế có nghĩa là sao ạ?”
“Đầu tiên, chúng ta ngang hàng với nhau. Khá là bình thường khi cậu nói cậu muốn trở thành bạn với tôi.”
Việc cậu ta đứng ngang hàng, hay thậm chí còn trên cả tôi, là một điều chắc chắn.
Có thể sẽ không xấu hổ cho lắm khi gọi chúng tôi là bạn ở trong trường hợp này.
“Không vấn đề gì ạ.”
“Hôm nay chúng ta sẽ bắt đầu giai đoạn tìm hiểu nhau. Nếu cậu thấy được… chúng ta có thể bắt đầu với việc làm bạn qua tin nhắn? Khi chúng ta thành bạn trong tin nhắn thì tôi sẽ nói cho cậu một trong những bí mật của tôi. Có lẽ nó sẽ cần thiết vào lúc này.”
Để làm bạn thì cậu ta biết nhiều hơn về tôi.
Nhưng tôi vẫn nên tiếp tục theo dõi và điều tra xem cậu ta có thật sự đáng tin hay không.
“Tôi hiểu rồi.”
“Từ giờ, tôi sẽ nhắn tin cho cậu với tính cách thật của tôi. Luật lệ rất đơn giản. Nếu cậu khiến cho tâm trạng hôm nay của tôi xấu đi thì chúng ta sẽ kết thúc luôn. Ngược lại, nếu tôi làm hỏng tâm trạng của cậu thì cậu có thể bỏ tôi luôn cũng được. Vậy nhé, một ngày tốt lành, Morishita-kun.”