Cùng ngày hôm đó, 11h30 tối.
Tôi nhận được cuộc gọi từ Abeno-senpai.
Mà, mặc dù nói là bạn tin nhắn, tôi lại thấy chị ấy không nhắn tin cho tôi nhiều lắm, thay vào đó lại là những cuộc gọi vào mỗi 11h30 tối như hôm nay…
“Chào buổi tối, Morishita-kun.”
“Vâng chị.”
“Có thể điều này hơi đột ngột, nhưng tôi muốn hỏi cậu một thứ.”
“Một thứ?”
“Là về cái bảng chỉ số, nhưng mà…”
Bảng chỉ số được thiết kế rất đơn giản. Một người có chơi qua những loại game RPG hay những game giống như vậy hoàn toàn có thể biết cách sử dụng bảng này.
Đó là lý do vì sao tôi ngừng giải thích giữa chừng và về nhà…
Nhân tiện, vì tối nay mẹ tôi làm cà ri nên tôi đã phải bắt buộc về nhà trước 8h tối. Mẹ sẽ cho tôi nhịn cơm tối luôn nếu tôi không về đúng giờ giới nghiêm…
Giờ thì, đặt chuyện đó sang một bên…
“Có gì đó chị không hiểu sao? Chị hẳn là đã chơi game rồi mà nhỉ?”
“Đúng hơn là, tôi là game thủ chơi game retro, vậy thì sao?”
“Vậy thì, chị còn vướng mắc chỗ nào vậy?”
“Tôi không hiểu về việc nâng cấp kỹ năng.”
“Chị lấy điểm kỹ năng bằng cách đánh bại quái vật, sau đó chị chọn kỹ năng mà chị muốn nâng cho mạnh lên, phải không?”
“Không phải cái đấy. Tôi không biết nên nâng kỹ năng nào. Có hẳn lý thuyết cho việc này phải không? Tôi đang nói tới việc nâng kỹ năng nào để có hiệu quả tốt nhất.”
À, phải rồi.
Có vài game cho phép ta có vô tận điểm kỹ năng vì thực tế, nhưng có một số lại không.
Vì thế ta phải cẩn thận khi dùng điểm kỹ năng.
“Cảm nhận hiện diện kẻ địch thì sao nhỉ?”
“Cảm nhận hiện diện?”
“Trước tiên thì… Em cũng không hiểu cho lắm, nhưng suốt mấy ngày qua chị đã tìm và tiêu diệt những con quái vật và những vong hồn xuất hiện, phải không?”
“Đúng vậy.”
“Vậy nên đó là lý do chị phải tranh đấu với người thân trong cuộc săn vì chuyện thừa kế này nọ phải không? Nếu vậy thì, không phải lập tức cảm nhận được kẻ thù sẽ tốt hơn cho chị sao? Chưa kể đến việc đây là một kỹ năng cơ bản nhưng lại rất đa dụng nữa. Em cũng nâng kỹ năng đó khá cao.”
“Tôi hiểu rồi. Vậy thì trước tiên tôi sẽ nâng kỹ năng cảm nhận hiện diện kẻ địch này.”
Khi bạn lên được một level, bạn sẽ có mười điểm kỹ năng.
Năm điểm kỹ năng để mở khóa kỹ năng, nâng từ level 1 lên 2 mất hai điểm, và từ level 2 trở đi cần năm điểm để có thể nâng tiếp và số điểm cần thiết cứ thế tăng dần.
Khi qua level 5, tần suất sử dụng kỹ năng cũng phải cao để có thể tiếp tục nâng kỹ năng.
Và sau đó nó không cao lên được nữa.
Nói cách khác, việc nâng kỹ năng lên level 5 khá là dễ dàng.
“Tôi xin nhận lời khuyên của cậu. Mà cậu tuyệt thật đấy, Morishita-kun. Nói thẳng ra thì… cậu làm tôi giật mình đấy.”
“Tại sao vậy?”
“Cậu đã có thể biết qua được việc đang xảy ra trong gia đình tôi.”
“Nếu chị muốn biết thì, em biết mọi chuyện xảy ra trong bán kính 2km.”’
“Dị giới tuyệt thật đấy.”
“Chị nên thêm cả em vào nữa, vì em còn có thể phá nát cả địa hình mà.”
“... Ra vậy. Ôi trời, nhìn xem mấy giờ rồi này. Tôi sẽ nghiên cứu cái bảng này một chút rồi đi ngủ. Vậy thì, chúc cậu ngủ ngo—”
“Nhân tiện thì, senpai?”
“Có chuyện gì vậy?”
“Em cũng không mong chị trả ơn em cho việc dạy chị hay là cho chị giết con Orc cả, nhưng mà…”
“Ý cậu là sao?”
“Nói ngắn gọn thì, không phải chị cho em cái gì đó sẽ tốt hơn sao?”
Tôi không muốn ai biết về sức mạnh của mình.
Để làm việc này, tôi cũng đã phải chấp nhận rủi ro.
Hiện tại tôi đang trong tình thế khá nguy hiểm vì tôi phải làm rõ việc có hai thế giới khác nhau hoàn toàn trên trái đất này, và tôi cũng đã làm nhiều thứ cho Abeno-senpai.
Thực ra thì, tôi có nhiều cách để có thể ăn gian khi làm những việc này.
Nhưng, tôi đã không làm. Bị gọi là thằng khốn và nghe những lời chửi rủa, thực sự thì… tôi không cảm thấy thích thú gì với việc đó cả.
Không còn cách nào khác, tôi đành phải nói thẳng ra cho Abeno-senpai biết.
Tôi nghe thấy tiếng thở dài bên kia đầu dây.
“Này, Morishita-kun.”
“Có gì vậy ạ?”’
“Tôi thích game. Ngày xưa… có một game mà cậu phải đi săn những con quái vật và thu thập chúng khi phải chạy xung quanh một hành tinh sắp bị phá hủy bởi thiên thạch. Game đó được lấy bối cảnh trong tương lai… Con người đã phải di cư sang một hành tinh mới và phải thu thập cả giống đực và cái của những con quái vật trên hành tinh đó.”
“Ồ, vậy thì?”
“Khi cậu không thể bắt được con quái vật thì cậu sẽ phải giết nó bằng tay. Về cơ bản là đấu tay đôi với chúng. Tôi sẽ chế biến, làm những con quái đó thành thức ăn, vũ khí và bán chúng ở những thị trấn nhỏ. Những con hiếm thì không thể bán được ở thị trấn… Nên tôi phải bán chúng ở những khu chợ đen. Cậu có thể làm ra được khá nhiều thứ từ bụng của những con quái ấy.”
“Game kinh dị thật đấy.”
“Đúng vậy. Và cậu không thể bắt những loài có số lượng cá thể ít, nên cậu sẽ phải tìm một con đực và một con quái của loài đó rồi gửi đến một trung tâm nghiên cứu. Ở đó họ sẽ cho chúng liều thuốc kích dục mạnh để bắt buộc chúng giao phối. Nếu đến hết một mùa và chúng đẻ được đủ số con thì cậu sẽ có thể đi săn chúng ở ngoài… Kiểu như vậy.”
“Vậy thì, điều chị đang cố nói ở đây là gì?”
“Tôi tìm được một con SR… Chúng là cặp vợ chồng già sống gần nhà nhân vật chính, nhưng về sau tôi mới biết được rằng đó là quái vật ngụy trang. Ở đoạn kết của game chúng đầu hàng và nói ‘Chúng ta biết cháu từ lúc cháu còn nhỏ nên sẽ không sao nếu ta bị bắt bởi cháu. Cháu có thể đưa chúng ta đi’.”
“Một câu chuyện đẹp nhỉ?”
“Đúng vậy. Sau đó tôi lập tức đưa hai ông bà tới trung tâm nghiên cứu để tiêm vài liều kích dục mạnh. Khá là nhanh gọn nhẹ.”
“Này, không phải như thế hơi tệ à!?”
“Và rồi tới cuối mùa… số lượng cá thể loài đó tăng lên rất nhiều.”
“Cặp vợ chồng già đó phải chịu đau đớn tới mức nào vậy!?”
“Cơ bản thì, tôi là kiểu phụ nữ đó.”
“Kiểu gì cơ?”
“Kiểu một con cáo không quan tâm gì tới luật lệ.”
“Cuối cùng thì… cặp vợ chồng đó bị gửi đến trung tâm nghiên cứu và bị tiêm thuốc kích dục, ép họ phải sinh con?”
“Morishita-kun.”
“Gì vậy? Abeno-senpai?”
“Tôi sẽ không bao giờ nói ra những lời như biết ơn hay cảm ơn cả. Aah, đúng rồi, hai ngày nữa tôi sẽ phải đi săn nên tôi sẽ không gọi cậu nữa. Nhưng hãy yên tâm, tôi vẫn có thể gọi cậu vào 11h30 tối mai. Vậy thì, chúc ngủ ngon.”
.
.
.
.
.
Ngày hôm sau.
Hôm nay trên trường yên bình tới lạ, một ngày trôi qua một cách rất bình thường.
Tôi ăn tối với mẹ, đi tắm rồi nằm sofa xem tin tức.
Lúc tôi dậy sau khi ngủ thiếp đi thì đã là 11h55.
Đã qua 11h30 rồi… Tôi vội vã với lấy chiếc điện thoại đang sạc rồi bật lên.
“Như mình dự đoán… chuyện này tệ rồi đây.”
Tôi đơ ra, nhìn chằm chằm vào điện thoại.
184 cuộc gọi, 3 tin nhắn.
Tôi nhanh chóng mở tin nhắn ra để nghe.
“Xin chào. Là tôi… Kaguya đây. Tôi đang đi trên phố mua sắm.”
Cái tiếp theo.
“Xin chào. Là tôi… Kaguya đây. Tôi đang đi trong khu rừng.”
Cái tiếp theo nữa.
“Xin chào. Là tôi… Kaguya đây. Tôi vừa đi qua sở cảnh sát trước nhà ga.”
Thế này thì… tôi cũng không biết phải nói gì.
Chắc chắn cô ấy đang tới nhà tôi.
Không phải việc này hơi ghê sao?!
Chuông điện thoại của tôi vang lên.
Tôi ra đứng trước cửa rồi ấn nút nghe.
“Xin chào. Là tôi… Kaguya đây. Tôi đang đứng trước nhà cậu.”
Tôi tắt máy và vội vã mở cửa.
“Chị đến nhà em làm cái gì vậy…?”
Abeno-senpai trả lời với đôi mắt rơm rớm nước và giọng hơi khàn.
“Bởi vì… Tại cậu không nghe máy đấy!”
Sau đó tôi phải nghe Abeno-senpai mắng nửa tiếng đồng hồ ở một công viên gần đó.
Tôi còn không biết vì sao tôi bị mắng.
【Kỹ năng: Chống tấn công tinh thần đã kích hoạt】
Nói thật, nếu cái giọng nói không làm việc lúc này có khi tôi hoá điên mất.
Mà, kỹ năng nhánh bảo vệ… Không ngờ nó kích hoạt được đúng lúc như này.
Nhờ nó mà tôi không bị tổn thương gì về tinh thần cả.
Và, cuối cùng thì, tối mai là lúc mà cuộc thi săn quái của gia đình Abeno-senpai diễn ra.
Và dĩ nhiên, tôi sẽ bí mật xin một ghế để quan sát.