POV: Morishita Daiki
Bây giờ đã là 7 giờ tối.
Khi tôi đi ra ngoài, mặt trời đã bắt đầu lặn, ánh trăng và ánh đèn đường dần thay thế cho ánh mặt trời.
Trên đường từ quán cafe tới trường, tôi tiện tay nhặt một hòn đá to bằng nắm tay trên đường lên.
“Cậu vừa nhặt cái gì lên vậy?”
“Không có gì đâu ạ. Một lúc nữa chị sẽ hiểu thôi.”
Lúc này.
【Kỹ năng: Xóa bỏ hiện diện đã kích hoạt】
【Kỹ năng: Ngụy trang đã được kích hoạt】
【Kỹ năng: Bước chân của nhẫn giả đã được kích hoạt】
【Kỹ năng: Phân chia không gian đã được kích hoạt】
Giọng nói của Chúa đang làm việc khá tốt nhỉ.
Tôi có thể tự kích hoạt chúng nhưng sẽ có lúc tôi vô tình quên mất một vài kĩ năng.
Tôi cũng muốn chắc chắn rằng không ai nhìn thấy điều mà chúng tôi sắp làm cả.
“Đây là… một dạng kỹ năng ẩn thân? Mặc dù tôi không biết nhiều về kỹ năng này… Nhưng tôi có thể thấy được nó mạnh tới chừng nào.”
“Em cũng không phải là bậc thầy sử dụng nó đâu.”
Và rồi, chúng tôi tới được tầng thượng.
Tôi lấy ra item quen thuộc nhất của dị giới.
“Rương đồ.”
Một chiếc rương hiện ra cùng với tiếng *voon*.
“Cái… gì vậy?”
“Là một cái rương đồ. Nó được nối với một chiều không gian khác và chị có thể chứa được bất cứ thứ gì trong đó. Mà… chị cũng có thể coi nó như một nhà kho có thể chứa được cả tấn đồ.”
“Thật điên rồ… Khoan đã, không còn gì phải ngạc nhiên với cậu nữa rồi.”
Cô ấy dựa vào thanh rào chắn, nghịch mái tóc đen, dài của mình một hồi và hỏi tôi.
“Thế, cậu định lôi thứ gì ra đây?”
“Em nhốt nó lại cho trường hợp khẩn cấp.”
“Nhốt cái gì cơ…?”
“À… nó đang thèm ăn.”
Tôi lôi một con Orc ra rồi ném nó ra giữa sàn tầng thượng.
Cao khoảng 190cm và nặng 240kg.
Một con quái vật mà khi nhìn vào lần đầu sẽ khiến cho người ta nghĩ ngay tới một đô vật.
Con quái vật đứng yên một chỗ, ngơ ngác nhìn xung quanh.
Abeno-senpai kinh ngạc.
“Quái vật… lợn? Và lượng linh lực này… nó không phải là một sinh vật tầm thường!”
Đây là một con Orc bình thường.
Không, con này có thể là một con Orc cấp cao, bởi nó là con đầu đàn.
Một mạo hiểm giả tầm trung có thể một mình tiêu diệt con quái này nếu cố tung hết sức.
“Bây giờ, nếu chị giết được con Orc này, một điều thần kỳ sẽ xảy ra đấy.”
“Không thể tin nổi…”
“Chị cứ giết nó đi rồi chị sẽ thấy.”
“Nhân tiện… đây là một con quái vật khá mạnh. Không phải là tôi không thể một mình đánh nó, chỉ là rủi ro quá cao. Và tôi không muốn bị bại trận dưới tay một con quái vật như này.”
“Em sẽ can thiệp nếu mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn, nhưng em sẽ không làm gì cả cho tới lúc đó. Dù sao thif tự tay đánh bại nó sẽ ý nghĩa hơn.”
EXP trong tổ đội được chia đều cho người cống hiến nhiều nhất.
Nên mọi chuyện sẽ trở nên vô nghĩa nếu tôi hạ gục nó.
“Có thật là ổn không vậy? Tôi có thể tin cậu chứ?”
Tôi đấm vào lòng bàn tay của mình.
“Thế chị có muốn dùng thử cái này không?”
Tôi lấy ra một chiếc hộp chứa cuộn tơ của con nhện đất từ trong rương đồ.
“Trí thông minh của Orc vốn cực thấp. Cuộn tơ này sẽ được dùng làm bẫy. Chị có thể phục kích nó bằng cách rải cuộn tơ này ra mặt đất và làm nó ngã.”
“Và khi nó đứng dậy sẽ bị dính chặt bởi tơ nhện khi vùng vẫy…”
“Cứ như thế. Điểm yếu của nó nằm ở sau gáy. Con quái này có sức phòng thủ khá cao, nên nếu chị định đối đầu trực tiếp với nó, em nghĩ đây sẽ trở thành một cuộc chiến không cân sức.”
Abeno-senpai cố lấy rương đồ trên tay tôi, nhưng cuối cùng lại lắc đầu.
“Sao vậy?”
“Tôi không muốn để một tên khốn giúp tôi đâu. Chúng ta là bạn qua mail, và chúng ta ngang bằng với nhau!”
Abeno-senpai lấy ra một tá những lá bùa từ ngực áo.
Rồi cô ấy ném tám cái vào con Orc đầu đàn.
*peshi* *peshi* và chúng dính vào tay chân của con Orc.
「Chú Thuật: Lò Hoả Thiêu Người Chết」
Vô số cánh tay trồi lên từ mặt đất, bám vào chân tay con Orc.
Nó cố dùng lực để loại bỏ chúng nhưng không thể, bởi có quá nhiều cánh tay.
Con Orc không còn có thể tự do di chuyển mà chỉ còn biết vùng vẫy.
「Hỏa Chú Thuật: Hoa Điểu Vũ」
Cô ấy phóng sáu lá bùa dần biến hình thành những con chim lửa lao thẳng tới con Orc.
Loài Orc có vốn sợ lửa, nên có vẻ chừng này đủ để đánh vào tâm lý của nó.
“Chị giỏi thật đấy.”
Trong lúc tôi đang khen ngợi thì cô ấy đã nhanh chóng luồn ra sau con Orc.
Và rồi, cô ấy đâm nó với một thanh đoản đao mà có trời mới biết được cô ấy giấu ở đâu.
Vùng tiểu não của con Orc bị phá huỷ, và rồi nó ngã xuống.
“Chị quả là một chiến binh tốt.”
Tôi thực sự nghĩ như vậy.
Ngăn không cho nó di chuyển, dùng cả tới lửa… tất cả đều là bẫy.
Một kế hoạch đánh bại nó được lập ra ngay từ ban đầu để có thể dứt điểm nó với một đòn vào gáy.
“Chiến thuật tôi dùng để diệt một nghìn con quái nhỏ không có hiệu quả lắm. Thật mừng vì tôi không phải dân nghiệp dư.”
Tôi nghĩ sức mạnh của senpai sẽ được xếp vào hàng mạo hiểm giả tầm trung, nhưng sau khi chứng kiến sẽ kinh nghiệm chiến đấu của cô ấy, thì có lẽ cô ấy nên được xếp vào hạng cao hơn một chút.
“Mà, tôi có thể trở nên ma… Hả?”
Mắt cô ấy mở to, trong khi tay nắm chặt tim mình.
Ok, EXP đã được senpai hấp thụ.
“Chị thấy thế nào?”
“Sức mạnh tràn trề luôn…”
Xem ra chị ấy đang trả lời theo cảm tính.
Đúng thế, ta có thể cảm nhận sức mạnh chảy trong người khi lên level.
Tôi trải qua chúng không năm mươi lần không phải để trưng, nên tôi có thể hiểu được cảm giác của senpai.
“Senpai, em xem chỉ số của chị được không?”
“...Được.”
Tên: Abeno Kaguya
Chủng loài: Con người
Nghề nghiệp: Miko
Trạng thái: Bình thường
Level:1→4
HP:352/352→501/501
MP:378/378→552/552
Tấn công: 284→407
Phòng thủ: 242→333
Ma thuật: 328→455
Né tránh: 247→335
Được rồi, có vẻ như chỉ số của cô ấy đã tăng lên rất nhiều.
Level thấp thì sẽ cần ít EXP để tăng cấp, vì thế việc lên level sẽ nhanh hơn.
Còn thêm nữa, nếu bạn đánh bại được một con quái cấp cao, bạn sẽ nhận được một lượng EXP đáng kể.
Con Orc này đang là Lvl 9 nên theo thường lệ, một người Lvl 1 như senpai sẽ không thể đánh bại nó được.
Bình thường thì khả năng giết được nó khi ở level thấp sẽ nhỏ như sao trên trời, kể cả khi bạn đặt cược cả mạng sống của mình.
Đó là lý do vì sao cô ấy lên cấp nhanh như vậy chỉ trong một lần.
Chỉ số của cô ấy đã tăng gấp 1,5 lần như đã hứa.
Tôi không hiểu rõ, nhưng cô ấy có thể đang trong trường hợp phải trở nên mạnh hơn càng nhanh càng tốt.
Con Orc là thứ cuối cùng trong rương đồ của tôi, tuy nhiên nếu nó vẫn còn không đủ thì tôi vẫn còn một phương pháp tối kị để làm giải pháp cuối cùng… Haaah, tôi xoa ngực mình, cảm thấy nhẹ nhõm.
“Bắt lấy này, senpai.”
Tôi ném cho cô ấy hòn đá vừa nãy tôi nhặt.
“Một hòn đá?”
“Senpai gia tăng thể chất của mình bằng võ thuật phải không?”
Senpai đã tăng chỉ số của cô ấy bằng chính công sức của mình.
Và những kỹ năng võ thuật đó nên giống với những kỹ năng của ma thuật sư ở dị giới, có thể ‘bật tắt’ bất cứ lúc nào.
Senpai nuốt ực một cái rồi gật đầu.
“Vậy, chị cảm thấy như nào?”
“Thể chất của tôi đáng ra phải bằng một nữ sinh trung học bình thường, nhưng mà… Phải nói như nào nhỉ… Nói ra điều này khá là lạ vì bản thân tôi đã là một pháp sư trừ tà, nhưng…”
Senpai bóp hòn đá dễ dàng như đang bóp một miếng xốp trong khi nở một cười ma mị.
“Tôi cảm giác mình không còn là con người nữa.”