trans và edit: Madobu
cảnh sát chính tả: MK7
-----------
Juho nhìn lại ngày tay cậu đau sau khi viết lách trong một khoảng thời gian dài và đặc biệt là về những thất bại của bản thân. Phải làm gì đó để ngăn chúng lặp lại lần nữa, kể cả khi đó có nghĩa là cậu phải trở nên ích kỷ.
Ngay lập tức, Juho gọi cho biên tập viên của mình.
“Em có chuyện cần nói với anh, anh có đang bận không?”
“… Có tin gì xấu à?”
“Còn tùy… Cũng không có gì nghiêm trọng đâu. Chỉ là em muốn nhờ anh giúp một chuyện.”
“Chuyện gì?”
Juho bình tĩnh giải thích tình hình của cậu.
“em thật sự không hiều lắm chuyện gì đang diễn ra. Bản thân em thấy thì quyển sách của mình không xuất sắc đến vậy. Em không thấy được điều đó. Lượng chú ý mà em nhận được có hơi đáng lo ngại mà trong khi đó em mới chỉ là một học sinh thôi.”
“Hừm.” Anh biên tập viên lầm bầm.
“Tôi không chắc lắm với cách nhìn nhận của cậu về quyển sách, nhưng tôi đồng ý rằng toàn bộ chuyện này thì có hơi quá thật. hầu hết những người nhận được quá nhiều sự chú ý khi còn trẻ tốt số lắm. Tới nửa số hồi ký đang bán ngoài đều kể về sự thất bại.”
Câu nói của anh ta đâm xuyên tim Juho, nhưng cậu vẫn có mà chịu đựng, “Nên là, nếu được, em muốn tránh khỏi các cuôc phỏng vấn. Em không muốn mặt mình bị người ta biết đến. Em muốn sống một đời học sinh bình thường.”
Cậu không lòng vòng mà vào thẳng vấn đề. Một khoảng lặng dài. Juho tự hỏi rằng không biết điều này liệu có ảnh hưởng gì đến việc quảng bá không, nhưng không có chuyện cậu muốn sống cái cuộc đời mệt mỏi như lần trước nữa. Vẫn có một số tác giả chọn ẩn danh. Chuyện này không chỉ dừng lại ở việc có được hay không. Nhà xuất bản sẽ cần một số lời giải thích, nhưng thế cũng được.
Cậu kiên nhẫn chờ đợi, người biên tập viên lo lắng, thở dài rồi tiếp tục, “Tôi là một biên tập viên, bán sách là một phần công việc của tôi.”
“Tất nhiên.”
“Đồng thời công việc của tôi cũng là để ý đến lập trường riêng của mỗi tác giả. Tôi hiểu. đây dường như không phải là thứ tôi có thể nói lại cậu”
“Cảm ơn anh.”
“Trong profile của cậu không đăng ảnh và cậu cũng đang dùng nghệ danh, nên mọi chuyện cũng sẽ ổn thôi.”
“Vâng.”
“Cậu chưa bao giờ chính thức ra mắt tại một sự kiện, nên sẽ không phải là bất khả thi nếu cậu muốn ẩn danh. Cũng không phải ý tồi khi thêm vào tý bí ẩn trong chiến lược của bên tôi. Vì như cậu nói, dẫu sao cậu cũng mới chỉ là học sinh thôi.” Biên tập viên nói ra suy nghĩ của mình. Rồi anh tiếp tục nửa đùa nửa thật, “Cậu biết đấy, nhìn cậu cũng không đến nỗi tệ. Tôi chắc là bên tiếp thị đang tia cậu cho video quảng cáo của họ. Thật đáng buồn. Dẫu sao, quyển sách vẫn đang bán tốt mà không cần quảng bá, nên là cũng không có vấn đề gì. Vì cậu mà tôi vẫn chưa được về nhà mấy ngày nay đấy.”
“Anh bận rộn đến vậy luôn à.”
“Đừng bắt tôi phải nói về nó.” Anh ta thở dài.
“Đang có rất nhiều đơn đặt hàng tới từ các nhà sách. Còn họp báo nữa. Ấy chết, tôi đoán là giờ cũng không có buổi ký tặng nào luôn.”
“Em còn chưa có chữ ký.”
“Chà, giờ cậu là một nhân vật quan trọng rồi, nên kiếm một cái đi. Tôi sẽ gọi cho cậu nếu có gì cập nhật.”
Sau những lời đó, anh biên tập viên gác máy. Lý do cậu không để ảnh vào hồ sơ rất đơn giản. Đó là vì cậu không có hứng thú với ảnh của chính mình. Lúc đó cậu đã cân nhắc để chụp một bức ảnh mới nhưng cậu nhận ra rằng có rất nhiều tác giả khác cũng bỏ qua phần ảnh chụp nên cậu rốt cục chỉ viết mỗi lời giới thiệu bản thân. Không ngờ đó lại là một nước đi khôn ngoan? Quả thật không thể đoán trước điều gì sẽ xảy ra sau mỗi lựa chọn.
Thấy Juho còn đang mơ màng, Seo Kwang mất kiên nhẫn hỏi, “Này, cậu có nghe tớ nói không vậy? Quyển sách thật tuyệt đúng không!?”
“Tớ có nghe mà, vậy là đủ rồi.”
“Nếu cậu có ý định đọc nó, tớ sẽ cho cậu mượn quyển mà tớ dùng cho mục đích khác.”
“Tớ xin trân trọng từ chối.”
Khi Juho và Seo Kwang còn đang tranh luận, các học sinh khác đã bắt đầu thoát khỏi lớp vỏ của mình. Một số đang bắt đầu những cuộc nói chuyện ngắn, trong khi một số khác tiếp cận Juho và Seo Kwang. Sách luôn là một chủ đề dễ tham gia vào.
“Tớ cũng biết quyển sách đó!”
“Ồ, cậu đọc rồi à?” Seo Kwang niềm nở đáp lại.
“Đó là quyển sách đầu tiên tớ đọc từ đầu đến cuối.”
Chỉ một thoáng, những người khác đứng xung quanh cả hai cũng bắt đầu tham gia vào. Họ đã nghe kha khá được cuộc nói chuyện của Juho và Seo Kwang.
“Bố mẹ cứ cằn nhằn với tớ suốt, Hỏi trong khi cậu ta đang xuất bản quyển sách này thì tớ đang làm gì với cuộc đời mình.”
“Tớ đã cải thiện bản thân và đi giúp đỡ bạn bè với quyển sách của cậu ấy. Như thế có được xem là làm việc thiện nguyện không nhỉ?”
“Ê, giúp tớ với cậu ơi.”
“Cậu chơi với ai cơ?”
Không mất quá lâu để chuyển chủ đề sang chuyện khác. Juho nhận ra rằng cậu không còn thu hút sự chú ý nữa. Sao ngày xưa cậu lại không trân trọng điều này nhỉ?
Không vui vẻ gì với chủ đề mới, Seo Kwang nói chen vào, “bọn họ nên đọc sách nếu có thời gian cho việc chơi game.”
“Cậu nói như mẹ tớ ấy.”
“Cậu bị ngáo hay sao à. Cậu chắc cũng giỏi lắm.”
“Không. Tớ nhận thấy đọc sách và điểm số là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.”
Seo Kwang bắt đầu cãi nhau với các học sinh khác. Cậu ấy nói như chuyện đương nhiên. Không có tí gì gọi là xấu hổ cả. Thấy Juho im lăng, cậu ta vỗ vai Juho rồi nói, “Đấy thấy chưa, bọn nhóc này cũng đâu có hứng thú đọc sách gì mà họ đều đọc hết “Dấu chim”. Quyển sách này có một sức ảnh hưởng rất lớn.”
Seo Kwang đang rất cố gắng để bắt Juho đọc quyển sách. Hiển nhiên, không có nhiều học sinh không khước từ việc đọc sách. Số người đọc sách ở lứa tuổi này đang giảm đi rõ rệt. không dễ dàng để có thể tìm được một người cuồng nhiệt thế này với văn học.
Juho nhìn theo ngón tay của Seo Kwang đang chỉ vào bìa sách. Một con chim trên nền trời trắng. Không phải cái bìa nhìn hút mắt nhất, tuy vậy quyển sách vẫn có thể tìm đến tay của những cô cậu này đây. Điều này thật không bình thường, và những học sinh này đọc hoàn toàn do tự nguyện. Nó còn không phải sách truyện khiêu dâm.
Cậu học sinh lúc nãy nói về trò chơi điện tử lên tiếng, “Tớ thừa nhận đấy là một quyển sách hay. Tớ không muốn gặp rắc rối với mẹ nên đã giả vờ đọc nó, Nhưng chưa kịp gì thì đã đọc hết quyển sách mất rồi.”
“Cậu có nghĩ rằng chuyện này thật không công bằng khi tác giả của quyển sách này bằng tuổi chúng ta không? Cậu ta hẳn phải làm ra rất nhiều tiền. Thật ghen tị.”
“Tôi đã lãng phí hết chỗ tiền đó nên các cậu không cần phải ghen tị,” Juho thầm lầm bầm rồi cầm lên quyển sách của Seo Kwang. “Nó cũng phổ biến thật nhỉ.”
“Quyển sách này được sinh ra để trở nên nổi tiếng.”
Lờ đi Seo Kwang thúc giục cậu đọc nó, Juho liếc sơ qua bìa sách. Quyển sách cũng không dày lắm dù là một quyển tiểu thuyết. Phía sau là tổng hợp những lời đánh giá sách.
“Tôi đã quyết định mua quyển sách này ngay lần đầu thấy nó.”
“Tôi bị thu hút bới sự nhạy cảm đặc biệt của tác giả. Đọc quyển sách này là trải nghiệm vạn năm có một”
“Tôi ấn tượng thứ nhất bởi lối hành văn đầy dạn dĩ và thứ hai với tuổi của cậu ấy.”
Chúng đều rất đáng xấu hổ. Chỗ đánh giá này sẽ quay lại ám ảnh Juho sau hai năm nữa.
“Tớ bắt đầu tò mò rồi đấy. Cậu học sinh ấy có thể là ai nhở? Mong là cô học sinh ấy.”
“Người viết cuôn sách này chắc hẳn là một con người rất xinh đẹp. Khá chắc là cô ấy cũng tốt bụng nữa.”
Một cô gái sao? Juho phải cố lắm mới nhịn được cười khi nghe những gì đám học sinh kia nói. Điều này thật mới lạ. Đúng lúc đấy, Seo Kwang bỗng giơ tay để dừng cuộc hội thoại.
“Điều đó sẽ rất hay, nhưng đừng vội đưa ra kết luận. Vẫn có một chút gì đó nam tính ở trong đây.”
“Cũng hợp lý. Nó được viết theo góc nhìn thứ nhất với nhân vật chính là nam mà.”
Juho cũng đành gật đầu như đồng tình với ý kiến đó. Xung quanh cậu giờ trở nên sôi nổi hơn bao giờ hết. Cậu cảm thấy hài lòng với bầu không khí mới này.
Cậu hồi tưởng lại cuộc sống học đường trước kia. Khá là màu mè. Ai cũng muốn nói chuyện với cậu, bạn cùng lớp, học sinh lớp khác, thậm chí cả giáo viên.
Cậu được gọi với biệt danh Half-balf prince[note33345] như một lời khen ngợi. chỉ vài ngày sau, đã có hẳn băng rôn treo trước cổng trường. mỗi ngày, Juho đều tận hưởng cái cuộc đời học sinh hỗn loạn của mình. Tất nhiên, điều mọi thứ đều trôi qua trong chớp mắt, và cũng chả mất nhiều thời gian để con người kia dần thay đổi. Đó cũng là lỗi cậu khi không biết suy nghĩ.
“Giáo viên đến kìa.” Một học sinh hét lên.
Chuông reo. Mọi người đặt quyến sách giáo khoa mới lên trên bàn. Cả phòng học bao trùm trong cảm giác căng thẳng vì sắp gặp giáo viên mới. Họ đều im lặng, như thể đã không ai nói gì trong một khoảng thời gian dài.
Bước qua cửa trước rồi đi vào lớp, mọi ánh mắt dồn lên người thấy giáo. Thầy ấy trông khoảng hơn 30 tuổi.
“Hầy.”
“Hầy?”
Đây mới chỉ là cuộc gặp mặt chính thức đầu tiên của họ, mà thầy giáo đã thở dài như đã chán ngán toàn bộ chuyện này. Juho cảm thấy có chút thất vọng.
“Từng có thầy giáo nào như vậy sao?”
Cậu cố lục lại trí nhớ, nhưng cũng chẳng nhớ được gì nhiều. Thầy giáo với nhẹ tay lấy cái ghế rồi đặt lên trước bục giảng.
“Tôi tên là Song Hak Moon, tôi sẽ dạy các em môn ngữ văn. Gọi tôi là thầy Moon.”
Mấy đứa nhóc đều im lặng. Như đã biết trước chúng sẽ như vậy, thầy Moon tiếp tục, “Đây là ngày đầu tiên, nên chúng ta sẽ tự học. Tôi, giáo viên dạy văn, sẽ dùng thời gian này để đọc sách. Cứ làm gì tùy thích, miễn là không ảnh hưởng đến người khác.”
Thầy Moon ngồi xuống rồi dở quyển sách ra. Đó là một tiểu thuyết trinh thám nổi tiếng. Juho biết quyển sách này, dù chỉ là một chút. Thầy ấy căng thẳng nhìn vào quyển sách rồi lật sang trang khác. Rồi cứ thế đọc mà chẳng nhúc nhích gì.
Juho rời mắt khỏi thầy Moon rồi lấy sách tham khảo ra. Cậu mua nó để ăn mừng việc được trở lại làm học sinh. Nhưng dù đã mua được mấy ngày, nhưng việc học cứ bị trì trệ. Cậu mỉm cười yếu ớt. Học hành vẫn vẫn là thứ ít muốn làm nhất, cho dù có đã được trở về quá khứ đi chăng nữa.
“Thưa thầy em vào nhà vệ sinh?” Một học sinh đắn đo hỏi. Từ khi nào mà ở trường, “nhà vệ sinh” đã trở thành một từ gây nên mâu thuẫn giữa giáo viên và học sinh.
Có những giáo viên cho phép học sinh đi trong giờ học, nhưng cũng có những giáo viên khác thì không. Học sinh phải biết chú ý đến biểu cảm của giáo viên khi đề cập đến từ nhà vệ sinh nếu không muốn bị giáo viên ghim.
“Ừ” thầy Moon hờ hững đáp lại, như không việc gì phải đắn đo như vậy khi hỏi.
Những học sinh khác sau khi quan sát cũng bắt đầu hỏi câu y hệt như vậy. Thầy Moon cũng từ từ mà trả lời những câu y hệt như thế cho từng người một.
Thầy trông như là một người hơi thô lỗ vì cái cách mà thầy thở dài khi nhìn lũ học sinh mới, nhưng nó cũng không hẳn là đúng.
Khi tiếng chuông vang lên, Thầy Moon thu dọn đồ đạc rồi rời khỏi lớp học mà không nói lấy một từ.
“Ông thầy này hơi khác biệt nhỉ. ổng không có hứng thú tý nào với học sinh hết.”
“Tốt cho cả ổng lẫn mình thôi.”
Về bản chất, thầy giáo kia là một người không có hào hứng gì với công việc của mình.
‘Thầy Moon đúng không nhỉ.’ Juho tò mò không biết thầy giáo sẽ dạy như thế nào trong tương lai.
Chuông lại reo sau một quãng nghỉ. Giáo viên lần này là một người phụ nữ già dặn hơn khoảng tầm 50 tuổi. mô cô dạy là ngoại ngữ. Cô viết tên mình tấm bảng đen. Và như một giáo viên ngoại ngữ, cô viết theo phiên âm tiếng anh. Juho đọc qua những chữ cái Latinh viết trên bảng, nó ghi là Myung Ka Jang.
“Các anh chị rất may mắn khi có tôi là giáo viên,” Cô bất ngờ nói vậy với không một lời giới thiệu gì.
Một sự yên lặng diễn ra trong lớp học, rõ ràng là những học sinh kia giờ chỉ biết câm nín mà không nói được gì. Kia là ai vậy?
“Trong số các đàn anh đi trước của các anh chị, chỉ có năm người đỗ được vào đại học Seoul. Tôi đã dạy tất cả số đó.”
Juho phải kiềm lại ham muốn được thở dài như thầy Moon. Từ “đại học” khiến cậu nhận ra mình chỉ là một học sinh.
“Mọi người đều cần phải học tốt tiếng anh. Tại sao? Bời vì nếu không có nó, các anh chị sẽ không thể đỗ vào đại học. Chẳng phải đó là cái đích đến mà anh chị nhắm tới sao? Nếu muốn đến được đó, các anh chị phải nói được tiếng anh. Trừ khi cha mẹ các anh chị giàu có, tiếng anh là thứ bắt buộc. Chúng ta đang sống trong chế độ nhân tài. Tôi sẽ chỉ cho phép các anh chị được làm ngược lại lời của tôi nếu các anh chị nói giỏi hơn tôi.”
Không ai dám giơ tay trong trong một lớp học im lặng như thế. Juho cảm thấy khó chịu trước thực thế rằng cậu đã phải nghe phải nghe hết những lời đó. Cậu đảo mắt qua cửa sổ. Không có ai ở dưới sân, chiếc cổng sắt cũng đóng chặt.
“Mình muốn đi uống nước,’ Juho nghĩ
“Các anh chị phải mất một khoảng thời gian mới có thể hiểu hết được những gì tôi nói. Các anh chị hẳn sẽ muốn nói rằng đại học không quyết định được cả cuộc đời. Nhớ lấy lời của người đi trước đã sống hơn các em rất nhiều năm này. Các em phải sống một cuộc đời sao cho mình không hối tiếc. Tôi sẽ không chấp nhận những lời phàn nàn. Tối sẽ chỉ chấp nhận những lời biết ơn khi các anh chị vào được đại học nhờ khóa đào tạo tiếng anh của tôi.”
“Cô ấy nói cuộc đời không hối tiếc? Đây có phải lớp tiếng anh không vậy? Đúng là những lời lẽ kiêu ngạo.”
Cậu nhìn xung quanh. Đâu đó là những gương mặt căng cứng, sợ hãi, đây là khoảng thời gian mà trường đại học hay xã hội trở nên đáng sợ, Juho cảm thấy thông cảm cho họ.
“Lớp học của tôi sẽ dựa theo chương trình SAT[note33346]. Khi tôi mời anh chị, tôi muốn các anh chị đứng lên và trả lời một cách rõ ràng. Nếu không trả lời được câu hỏi hay hành xử non thì tôi sẽ trừ điểm.”
‘Non, cái đó dùng để chỉ trái cây chưa chín, chưa sẵn sàng mà. Lý do gì phải trừ điểm vì sự thiếu đúng đắn dù mới nãy cô còn bảo là học sinh vẫn còn non trẻ? Giáo viên này sẽ rắc rối đấy’
Juho không thể cưỡng lại ham muốn của mình mà thở dài một lần nữa.