trans và edit: Madobu
cảnh sát chính tả: MK7
-----------
“Juho, ra ăn cơm!”
Đã vài ngày kể từ khi Juho quay về quá khứ. Cậu nghe thấy giọng mẹ mình, giọng nói ấy giờ đây đã dần trở nên quen thuộc. Từ phòng khách, Juho có thể thấy mẹ từ phía sau, bận rộn trong bếp. Cậu tiến về phòng bếp rồi tựa đầu lên vai bà. Cái mùi hương này, cũng đã lâu lắm rồi.
“Gần đây con như không còn là con nữa ấy. Con có làm gì có lỗi không đấy?”
“Hoàn toàn không phải vậy đâu ạ.”
“Không phải sao? vậy là gì? Nói mẹ xem nào.”
Nghe mong muốn được giúp đỡ từ mẹ mình, Juho suýt không cầm được nước mắt. Sau nỗ lực cuối cùng trong việc kinh doanh và đầu tư chứng khoán cậu đã trở nên vô gia cư. Lòng ngập tràn nỗi xấu hổ, Juho đã luôn phải nói dối mỗi khi về quê thằm bố mẹ già.
Cậu phải dùng lá cây để đắp khi ngủ ở ga tàu điện ngầm. Chỉ có súp gà cho mỗi bữa ăn. Juho không thể kìm được nỗi sợ khi nghĩ về ngày mai. Lúc đấy không khác gì khi cậu học cấp hai, luôn thao thức lo lắng về tương lai của mình. Đó là những tháng ngày kinh hoàng và khốn khổ. Ở gần ở cái tuổi ngũ tuần, Juho không thể nghĩ rằng mình bây giờ còn không bằng những năm cấp hai. Nhưng điều còn đáng sợ hơn là cậu vẫn không thể tìm thấy lối thoát cho mình.
“Mẹ.”
“Sao con?”
“Không có gì đâu.”
Trong vòng tay của mẹ, người thường có thói quen bóp lấy vai cậu, Juho bình tĩnh lại và hỏi.
“Mẹ có vui không, khi sách con bán chạy ấy?”
“Tất nhiên! Đó là thành quả của con trai mẹ mà.”
“Rồi mẹ xem! Nó sẽ được chuyển thể thành phim truyền hình và phim điện ảnh. Hơn nữa còn được dịch ra bảy thứ tiếng khác nhau.”
“Con đang mơ à? Đừng nên vội mừng sớm quá thế.”
“Có lẽ vậy.”
Tất nhiên dó đâu phải là giấc mơ. Juho đã thật sự trải qua thất bại khủng khiếp ở đời, và giờ cậu đã quay về đây. Môi cậu nhếch lên.
“Con lại đang nói mớ giữa ban ngày rồi. Nhanh lên rồi vào ăn cơm. Đi gọi bố con đi.”
“Vâng mẹ.”
Sau khi gia đình tập trung ăn uống nói chuyện xong xuôi, Juho đi về phòng mình. Sau một chốc suy nghĩ, cậu quyết định lên tra về cuốn sách của mình trên internet. [Sách bán chạy số một, Dấu chim, tác giả Yun Woo.]. Yun Woo nghệ danh. Nó được đặt ngẫu hứng đặt theo tên của nhân vật chính trong quyển sách và họ của cậu.
Khi Juho đưa cho mẹ xem tác phẩm của mình, bà đáp lại
“Con viết cái này à?”
“Đúng, là con.”
“Và nó đang đứng vị trí số 1?”
“Vâng.”
Mặt của mẹ cậu dần trở nên rạng rỡ hơn. Đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng cậu làm mẹ mình hạnh phúc. Cậu quả là một thằng con vô cùng tồi tệ.
“Trời đất ơi, Tôi tự hào về con trai tôi quá. Mẹ đã lo lắng không biết con sẽ thành gì nếu con cứ ở lỳ trong phòng như vậy mà không làm gì, Nhưng con đã làm một điều thật sự tuyệt vời.”
Juho cảm thấy mình nhẽ nhõm phần nào khi cảm nhận được những cú đánh yêu mà mẹ giành cho cậu. Nhưng đồng thời, cậu cũng cảm thấy thêm tôn trọng bà. Bà đã sinh một con, nuôi nấng nó, làm đủ mọi công việc nội trợ trong khi vẫn phải làm việc ở một nhà hàng, trong khi ở tuổi đấy đấy Juho thì vẫn còn đang sống đời vô gia cư. Mẹ cậu quả là một con người đáng ngưỡng mộ.
“Chuyện gì đang diễn ra thế này? Có gì ăn à?”
“Anh ơi, ra xem này. Con mình là tác giả của cuốn sách best-seller đấy”
“Cái gì, salad à?”
Với độc chiếc quần dài trên người, bố Juho nhìn vào màn hình, hỏi lại vài lần xem cậu có thật là Yun Woo. Rồi ông ấy cười lên phấn khích.
“Vậy đi mở tiệc, phải mở tiệc thôi”
Cùng sự hứng khởi, mẹ juho đi thẳng vào bếp. Hôm ấy, tiếng cười trên bàn ăn vang lên không ngớt. Juho như bay lên chín tầng mây, cậu cũng không chắc mình có đang mơ không.
“Nếu đây là mơ, thì mình chắc cứ tận hưởng nó thôi.”
Nhưng sớm mai lại lên vào ngày hôm sau rồi hôm sau nữa. Rồi, mọi thứ trở nên rõ ràng với cậu rằng tất cả đều là thật.
Juho và bố mẹ cậu đã trở nên trẻ trung hơn. Cậu đưa bàn tay xung quanh mình rồi siết chặt lại thành nắm đấm. Không có gì kỳ lạ hay quái dị cả. sự bế-tắc-trong-thành-công-của-quá-khứ và và nỗi-tuyệt-vọng-sau-những-thất-bại-liên-tiếp của cậu bằng một cách nào đó đã hợp lại thành một.
Cái ngày trước khi Juho trở về quá khứ, cậu còn đang ăn canh kim chi đã được hâm lại đến làn thứ ba. hào hứng đến cuối tuần, cậu đã thức muộn dùng máy tính. Mẹ đã dặn cậu đi ngủ sớm. cậu giờ đang lo lắng cố thử hình dung xem mình sẽ lên cấp ba như thế nào rồi nhìn lại ba mươi năm đã qua. Tương lai sẽ lại là một chuỗi những thất bại.
Trong sự vội vã, Juho mở quyển sổ của mình ra.
‘Phải viết lại nó trước khi mình lại quên mất’ Juho tự nói với chính mình.
Cậu viết xuống tất cả thất bại sẽ xảy đến, bao gồm tất cả những thứ mà cậu đã từ bỏ, đánh mất, … Mọi thứ cậu có thể nhớ. Tay cậu đã bắt đầu đau nhức. Trông thật buồn cười khi cậu viết nhiều đến như vậy trong khi có máy tính ngay bên cạnh, nhưng trên tay cậu đang là một cây bút. Cậu không có hứng dùng máy tính bây giờ.
“Đừng lặp lại sai lầm trong quá khứ. Đừng để quyển sổ này trở thành quyển sách tiên tri. Mỗi chữ cái Juho viết xuống đều chứa đựng sự quyết tâm của cậu. Rồi cậu bỗng nghe thấy thì thầm sau lưng mình.
“Anh à, có lẽ con mình thật sự là thiên tài đấy. Ngày còn bé nó còn hay đọc ngược sách.”
“Có lẽ mình chỉ là nuôi dạy nó quá tốt thôi.”
“Chắc thế. Em nghe nói mình sẽ sinh được một đứa trẻ đẹp mã nếu chịu dọn nhà tắm sạch sẽ. Em đã phải cực nhọc lắm đấy.”
“Phải nhớ là anh đã phải đi ra ngoài mỗi đêm để mua thịt về cho em nữa chứ.”
“Nhìn nó kìa. Như thể nó không nghe được mình nói gì do quá tập trung ấy.”
“Con có nghe mẹ nói đó.”
Cậu cười thầm. Nghĩ thì, các vị phụ huynh của cậu cũng khá dễ thương. Khi cậu liếc nhìn về phía họ, họ hẳng giọng rồi cười thành tiếng.
“Ăn trái cây đi con.”
Cha mẹ cậu đặt địa trái cây xuống bàn rồi đóng cửa lại khi họ đi ra để giúp Juho tập trung hơn, cậu hướng sự chú ý của mình lại cuốn sổ.
Thời điểm cậu bỏ cây bút đang mắc kẹt trong bàn tay ướt nhẹp mồ hôi của mình, ngày đã trôi qua quá nửa.
“Ha ha.”
Chỉ tốn có nửa ngày là để viết hết ba mươi năm không gì ngoài thất bài. Có lẽ nó sẽ còn nhanh hơn nữa nếu dùng bàn phím để gõ. Đúng là một cuộc đời vô tích sự. Juho nhìn chằm chằm vào quyển sổ chứa đầy những quá khứ của bản thân.
“Giờ tôi phải làm gì?”
Cậu hỏi vị thần toàn năng đã gửi cậu về quá khứ. “Đây là điều ông muốn sao? Ông nghĩ gì khi ông cho tôi cơ hội thứ 2 này? Tại sao ông lại đưa tồi vào tình huống này mà không có bất kỳ sự giải thích nào?”
Thay vì nhận được câu trả lời, tay Juho lại đau nhói lển. Cây bút đã để lại dấu hằn đỏ trên bàn tay. Tay cậu không thoát ra được khỏi tư thế cầm bút. Cổ tay cậu ngứa râm ran. Đó là cảm giác đau đớn thân thuộc. Sao cũng được, cậu chỉ muốn viết mà thôi.
,
“Con đi đây.”
“Cẩn thận xe cộ đấy.”
Juho đang trên đường đến trường. Trường cấp ba cũng không xa lắm, nó nằm gần một ngọn núi, trên một ngọn đồi dốc. Khu Juho sống tọa lạc tại một sơn thôn. Sườn núi trải dài xuống tạo thành một thung lũng xẻ dọc thành một khu vực dân cư. Không khí của khu vực phía trên vì vậy sẽ khô và lạnh hơn phía dưới của khu phố.
Đến trường, Juho vào lớp. Một bầu không khí khó xử bao trùm. Mới là đầu học kỳ nên điều này cũng dễ hiểu. Đa số mọi người đều cắm mặt vào điện thoại. Juho tìm thấy chỗ ngồi của mình ở gần cửa sổ, hàng thứ ba từ dưới đếm lên.
Cậu ngồi xuống rồi lấy sách ra đọc.
“Đang đọc gì vậy?”
Cậu trai ngồi bàn trước hỏi. Theo thẻ tên thì cậu ta là Seo Kwang Kim, Juho đưa cậu quyển sách rồi bảo.
“Một cuốn cổ điển ấy mà.”
Seo Kwang nhìn quyển sách rồi gật gù. Không có nhiều học sinh cao trung thích đọc sách. Có vẻ như Seo Kwang đã bắt chuyện với cậu trước, nhưng cái cách Seo Kwang nhìn quyển sách mới thật là kỳ lạ. Thích thú? yêu quý? Trông cậu ấy một người yêu chó nhìn mông của một con Welsh Corgi. Như thể cậu sẽ thật sự chạy đến rồi vỗ vào mông nó giống như giờ cậu ấy đang bóp chặt lấy bìa sách.
“Ahh, Một quyển sách hay phết. Về cuộc gặp mặt tình cờ giữa một cô gái bí ẩn với một nhạc sỹ thiên tài. Mối quan hệ của họ làm ta nhận ra tình yêu giữa chàng trai và cô gái mới thật mong manh làm sao. Nó thật sự rất đau lòng. Tớ không thể làm gì hơn ngoài ngả mũ thán phục tác giả trước những dòng văn tuyệt diệu ấy. Như một bản giao hưởng giữa tình yêu và khát vọng.”
Seo Kwang đã xổ ra một bài diễn thuyết liền liên miên, cậu chớp mắt một cách kỳ lạ.
“Tác giả này cũng rất nổi tiếng về sách cho thiếu nhi. Nếu cậu chưa đọc về chúng thì tớ khuyển cậu nên check thử.”
“Hừm”
Cậu ta nói với giọng điệu chắc chắn. Nhận ra Juho đang im lặng như thế nào, Jeo Kwang phản ứng.
“Vậy thôi, tớ sẽ không làm phiền cậu nữa. Đã lâu rồi tớ chưa thấy một người yêu sách nào.”
“Nó ổn mà. Dù sao tớ cũng đang chán. Cậu hẳn rất thích đọc nhỉ.”
“Đọc sách là cuộc sống của tớ.”
Seo Kwang hẳn đã chờ rất lâu để được nói điều này. Có thể thấy rõ cậu yêu đọc sách đến nhường nào.
Một học sinh cao trung thích đọc sách… quả thật hiếm thấy, cậu đối xử với quyển sách của Juho một cách cẩn thận, tránh không gây xước xát lên quyển sách. Seo Kwang trả quyển sách lại cho Juho rồi lấy ra quyển sách mình mang theo. Nhận ra được bìa sách, Juho trong vô thức đọc thành tiếng.
“Dấu chim.”
Trên đó có một chú chim trên nền trời trắng. Một người khác đang cầm quyển sách của Juho. Cũng đã được một thời gian rồi kể từ lần cuối Juho thấy nó. Đời cậu cứ thế đi xuống như theo dấu vết của loài chim, không có điểm dừng. Juho thậm chí đã từng cảm thấy quyển sách này đã lấy mất đi đôi cánh của cậu. Tất nhiên cho dù điều đấy không đúng.
Cậu nhìn hồi lâu vào quyển sách rồi hỏi Seo Kwang, người vẫn đang háo hức chờ đợi, “Nó hay không?”
Một câu hỏi quá đơn giản. Seo Kwang bắt đầu làm những cử chỉ thái quá. Cậu ta úp bàn tay lên mặt rồi lắc đầu.
“Chỉ một từ ‘hay’ không thôi thì chưa đủ để diễn tả được quyển sách này.”
“Thì?”
“Tớ như được được ban phước ấy. Tớ không thể tin mình đang đọc một kiệt tác trong ngôn ngữ gốc của nó chứ không phải là một bản dịch. Hàn Quốc này giờ đây có một tác giả được biết đến rộng rãi toàn thế giới.”
“Đừng có phấn khích quá thế.”
Một lời bình không liên quan cho lắm. Seo Kwang không để ý rằng cậu là người duy nhất đang nói trong lớp. Đó quả quả thực là một bài diễn văn đầy nhiệt huyết.
“Sao cậu có thể hờ hững đến như vậy? Hẳn là cậu chưa đọc nó đúng không? Cậu sẽ không như vậy nữa khi cậu đọc xong nó. Sao mà tớ không phấn khích được cơ chứ? Đây là một kiệt tác. Quyển sách này quả thật là một kiệt tác”
“Ok, tớ hiểu rồi.”
Juho gật gù, nhưng Seo Kwang vẫn tiếp tục. Cậu ta là loại người sẽ nhảy dựng lên mỗi khi đụng đến niềm đam mê của mình. Loại người này sẽ trông vô cùng điềm tĩnh trong hầu hết mọi lúc, nhưng khi nghe được bất cứ thứ gì liên quan đến đam mê của mình, họ liền biến thành một vị thi nhân mà xổ ra những bài diễn thuyết đầy cảm hứng. Giống như là người hoang tưởng, otaku hay các nhà sưu tầm. Nhìn cậu ta giờ đã thân thiết hơn với Juho, có lẽ cậu ta cũng không hẳn là loại người lạnh lùng như lúc đầu nhìn vào.
“Ngay sau khi tớ đọc xong quyển sách này, tớ đã mua thêm hai bản nữa cho mình, một để để dành, một để đọc và một cho những mục đích khác.”
“Thật phí tiền.”
“Phí tiền, ý cậu là sao.”
Seo Kwang giờ đã gần như đã là bạn của Juho. Nghe Seo Kwang nói về sự khác biệt giữa việc lãng phí và đầu tư, Juho trở nên tò mò.
“Mục đích khác như là gì?”
“Cuốn tớ đang cầm này. Sách sẽ bị hư hại mỗi khi cậu cầm nó đi xung quanh.”
Cậu ta ôm chặt quyển sách trong khi tự hào nói những lời đó. Seo Kwang chắc có lẽ là người duy nhất mê đọc sách hơn game hay gái.
“Cậu biết điều gì còn tuyệt hơn không?”
“Tớ không biết.”
“Tác giả bẳng tuổi chúng ta, cũng đang là học sinh cao trung.”
Juho không nói gì. Seo Kwang như thể đoán được phản ứng của Juho rồi cứ thế tiếp tục không ngừng nghỉ.
“Sốc đúng không? Quyển sách này đã thắng cuộc thi được tổ chức bởi một nhà xuất bản. Hiếm khi nào một học sinh cao trung thắng giải, đó còn chưa kể chủ để của nó là đỉnh của đỉnh. Không ngạc nhiên khi mọi người đang phát cuồng lên vì nó.”
“Hừm.”
“Tớ không biết gì thêm nữa cả. Công chúng chỉ biết tuổi của cậu ta. Cậu ta mới chỉ là môt học sinh, người ta đang cố bảo vệ cậu ấy.”
“Tò mò nhỉ.”
“Tất nhiên! Tớ muốn biết cậu ấy trông như thế nào. Cậu ấy là loại người nào mới có thể viết ra được một quyến sách đỉnh thế? Tò mò thật đấy.”
Juho thầm lầm bầm khi Seo Kwang vẫn còn đang lải nhải.
"Đừng cằn nhằn nữa bạn ơi. Thằng đó đang ở ngay trước mặt bạn này.”