Editor: poo_chan
Hứa Xảo Mai từ khi đem công tác nhường cho Phương Lập Bình, cả ngày chỉ ở nhà.
Cơ mà bà cũng không có nhàn rỗi như vậy, bà lấy nguyên vật liệu từ xưởng diêm trong huyện, cả ngày ngồi làm hộp diêm.
Chuyện này trước thập niên là việc thường thấy, đa phần là bởi vì những người rảnh rỗi ở nhà sẽ thường làm ít chuyện kiếm ít tiền trợ cấp dụng cụ trong nhà.
Đứa con trai út của bọn họ Phương Lập Nghiệp năm nay đã tuổi, giống chị ba Phương Lập An ở chỗ đều là đứa an an tĩnh tĩnh, hiểu chuyện ngoan ngoãn, không nghịch ngợm gây sự, rất dễ nuôi.
Ban ngày thường xuyên cùng làm hộp diêm với Hứa Xảo Mai, buối tối quấn lấy Phương Lập An đòi kể chuyện xưa hoặc học viết chữ.
Mấy ngày trôi qua, hai mẹ con đã làm được trăm hộp, một tháng chính là ba trăm hộp.
Mỗi một trăm hộp xưởng diêm sẽ trả năm phân tiền, ba trăm hộp chính là mười lăm đồng tiền, từng ấy tiền lúc ấy là một khoản không hề nhỏ.
Sau khi Phương Lập Bình tiếp nhận công tác của Hứa Xảo Mai xong, giữa trưa vẫn đều đặn mang cơm thừa canh cặn ở nhà ăn về nhà.
Theo lẽ thường, dù là cơm thừa canh cặn, cũng không tới lượt người mới mang về, nhưng các đồng nghiệp đều có quan hệ không tồi với mẹ cô, nói khoa trương hơn một tí, chính là đều là các cô các chú nhìn cô lớn lên, tất nhiên sẽ chiếu cố cô hơn một tí.
Cho nên, kỳ thật trong nhà cũng không có biến động gì lớn.
Thời buổi này mọi người ở phương diện điều kiện vật chất đều rất dễ dàng thoả mãn, như là ăn no bụng, hoặc là có thịt ăn, hay là trong nhà tích góp đủ tiền làm một bộ quần áo mới...
tháng chạp năm theo lịch nhà nông, một nhà sáu người vây quanh bàn tứ phương ăn cơm.
Lúc trước phòng khách rộng bao nhiêu, bây giờ lại chen chúc bấy nhiêu, không chỉ vì trong nhà thêm một người, mà là vì những đứa trẻ non nớt đều đã trưởng thành.
Anh cả Phương Lập Tân năm nay hai mươi tuổi, đã tham gia công tác ba năm.
Cho dù là ngoại hình hay là thân cao đều rất giống Phương Tam Sơn, cả thân m, mặt chữ điền, mày rậm mắt to, mũi cao, làn da trắng nõn, dáng người thẳng, nhìn chỗ nào đi nữa đều định sẵn là đẹp trai đến xuýt xoa.
Xưởng dệt bông nữ công nhân viên chức chiếm đa số, nhân số chiếm hai phần ba tổng công nhân viên chức, không chút khoa trương có thể nói rằng, Phương Lập Tân tuyệt đối là mục tiêu mà bao nữ thanh niên độc thân âm thầm quan sát.
Phương Tam Sơn và Hứa Xảo Mai đối với hôn sự của Phương Lập Tân cũng không sốt ruột, cũng không vội muốn ôm cháu.
Tiếc rằng Hứa Xảo Mai bây giờ ở nhà trừ chuyện làm hộp diêm không còn chuyện gì khác, đợi Hứa Xảo Mai đem người trong nhà suy tính hết một lượt, hình như chỉ có hôn sự của Phương Lập Tân có thể kiếm chuyện làm.
Lại suy nghĩ thêm một chút, Phương Lập Tân kết hôn rồi có con, bà liền có thể giúp đỡ trông cháu.
Vì kiếm việc cho bản thân làm, Hứa Xảo Mai quay ra nói bóng nói gió, không được liền trực tiếp hỏi Phương Lập Tân: "Con trai, khi nào thì con có đối tượng?"
Chuông cảnh báo trong lòng Phương Lập Tân vang lên, bản thân làm việc để lộ manh mối chỗ nào, làm sao hai ngày trước mới cùng cô gái yêu đương thì mẹ liền hỏi, vội vàng xua tay nói: "Không có, không có."
Không ai hiểu con bằng mẹ, Hứa Xảo Mai thấy bộ dáng này của hắn, còn có cái gì không rõ nữa, cho hắn một cái ánh mắt "Thẳng thắn khoan dung, kháng cự nghiêm trị."
Phương Lập Tân đỏ mặt thẹn thùng nói: "Là một cô gái trong xưởng dệt bông của con, kêu Từ Đình Đình." Nói xong, hắn đột nhiên bưng chén lên lùa thật nhiều cơm vào miệng.
Đại hán m giây lát biến thành đại hùng ngượng ngùng, ba hắn và em trai em gái đều kinh ngạc không thôi.
Hứa Xảo Mai nhẫn nại hỏi: "Bao nhiêu tuổi rồi?" Trong lòng thì thầm, con trai lớn làm thế nào mà thành với con gái nhà người ta, nói cái gì mà xấu hổ, da mặt còn dày hơn cả trước kia, so với tường thành còn dày hơn.
Nghĩ là nghĩ như vậy, bà cũng không dám nói ra, sợ đem hắn ngượng đến hỏng, cuối cùng cái gì đều hỏi không ra.
"Hai mươi."
"Trong nhà bao nhiêu người?"
"Bảy người." Thật là tích chữ như vàng, hỏi cái gì đáp cái nấy, thêm một chữ cũng không chịu.
Hứa Xảo Mai thật sự không chịu nổi dáng vẻ này của hắn, cũng lười hỏi lại, nói thẳng: "Khi nào để ba mẹ nhìn một cái? Nếu thích hợp, mẹ liền tìm bà mối qua nhà cầu hôn cho con."
Phương Lập Tân bị lời nói trực tiếp của mẹ đánh vào mông, lắp bắp nói: "Chuyện này...!chuyện này không tốt lắm...!Bọn con mới vừa nói chuyện yêu đương...!"
Hứa Xảo Mai không cho là đúng: "Mới vừa nói yêu thì làm sao? Mao chủ tịch nói rồi, không lấy kết hôn làm mục đích yêu đương đều là chơi lưu manh!"
Tiếp theo, mày liễu dựng đứng, mắt hạnh trừng to, nghiêm túc nói: "Chẳng lẽ con định chơi lưu manh?"
Phương Lập Tân nháy mắt dựng thẳng sống lưng, vội vàng nói: "Không...!Không có, con làm sao định chơi lưu manh, ngày mai con liền đi hỏi một chút khi nào cô ấy rảnh."
Lúc này Hứa Xảo Mai mới vừa lòng cười tươi, Phương Lập Tân nhẹ nhàng thở ra, cảm giác thật giống như đi đánh giặc.
Phương Lập An trong đầu xuất hiện lời kịch - K.O, mẹ cô thắng tuyệt đối!
Kỳ thật mấy năm nay Phương Lập An vẫn tìm mọi cách để Phương Lập Tân nhặt sách giáo khoa lên, không cần tốn quá nhiều sức lực học tập, ngày thường mang theo nhìn nhìn xem xem một chút, ít nhất không hoàn toàn vứt bỏ.
Nếu không thời điểm khôi phục kỳ thi đại học, nội dung ôn tập quá nhiều, độ khó nâng lên cấp bậc đại thần.
Nhưng mà, Phương Lập Tân vừa thấy cô cầm sách hướng chỗ hắn đi qua liền phản xạ có điều kiện quay đầu chạy, vừa nghe cô hỏi vấn đề trong sách vở lại bắt đầu đau đầu đau tay đau eo đau các loại đau.
Cuối cùng, Phương Lập An không thể không từ bỏ...!Trong lòng oán hận mà nghĩ, đến lúc đó để xem anh ăn nhiều ít khổ, đốt đèn cày đêm cũng không cứu được anh!
Sau đó, cô đem đầu mũi tên hướng chị hai, mỗi ngày hỏi mấy câu hỏi trong đề, ôn tập mấy cái công thức, vậy nên cơ sở trí thức chị hai cô đã tương đối vững chắc.
Cho dù hiện tại có công tác cũng giống trước kia, một ngày không thiếu.
Phương Lập An cảm thấy kiên trì tiếp hai năm nữa thì tốt rồi, chính mình thật là gánh thì nặng mà đường thì xa!
Hiện tại Phương Lập Tân nói chuyện đối tượng, nếu động tác nhanh nhẹn, thời điểm khôi phục thi đại học không chừng đã có con.
Không biết đến lúc đó hắn có thể từ bỏ công tác hiện tại đi thi không, rốt cuộc đàn ông có gia có thất gánh nặng trên vai càng nặng, quyết định bất cứ chuyện gì đều phải cẩn thận càng cẩn thận, đối với người nhà chính là có trách nhiệm.
Phương Lập Tân không biết em gái lại nghĩ như vậy, nếu biết, khẳng định sẽ cười cô buồn lo vô cớ, hắn kể cả không nói chuyện đối tượng không kết hôn cũng sẽ không tham gia thi đại học, còn chưa kể có tham gia thi cũng không chắc có thể thi đậu.
Nói một ngàn lần một vạn lần, hắn chắc chắn không phải người yêu học tập.
Ngày hôm sau ăn qua loa cơm sáng, Phương Lập Tân lập tức chạy không thấy bóng đâu, nửa giờ sau lại chạy về nói với mẹ, buổi chiều Từ Đình Đình có rảnh.
Hứa Xảo Mai liền nói vậy thì buổi chiều đưa anh em bọn họ đi khu bách hoá nhìn xem, hẹn ở cửa khu, sau đó Phương Lập Tân cơm cũng không ăn liền chạy đi rồi.
Hứa Xảo Mai nhìn bóng dáng con trai chạy đi trong lòng lo lắng đến hoảng hốt, đứa con trai minh mẫn trước kia của bà biến đâu mất rồi, cơm cũng không ăn?
Phương Lập An ở bên cạnh nhìn cười đến không ngừng được, nói với mẹ: "Thầy con nói, cái này gọi là "có tình uống nước cũng no."
Hứa Xảo Mai cười nhạo nói: "Con từ bỏ suy nghĩ đó đi, để anh con uống nước mười ngày nửa tháng, cũng chỉ có thể nhận mặt thức ăn.".