Editor: poo_chan
Nguyên nhân hiệu trưởng bị phê đấu cũng không phải vì gia đình hắn có thành phần có vấn đề hoặc là có quan hệ bà con bạn bè ở nước ngoài, mà là lúc hắn tiếp tế thầy của mình bị người khác phát hiện và cử báo.
Thầy của hắn cũng sắp tuổi, là nhà tư bản trong miệng mọi người, học từ nước ngoài trở về, trong lúc kháng chiến dấn thân vào sự nghiệp cứu nước, trước khi giải phóng đầu quân vào đảng cộng sản, sau khi kiến quốc thì hiến toàn bộ tài sản cho quốc gia.
Lúc sau vẫn luôn làm giáo viên ở đại học, là người làm vườn cần cù, chăm chỉ.
Nhưng hai năm trước, sau khi vận động văn hoá bắt đầu không được bao lâu, thầy giáo bị đánh gục, đưa tới nông trường dưới huyện cải tạo.
Sau khi hiệu trưởng biết tin tức này, lặng lẽ mang theo một ít đệm chăn lương thực đi thăm thầy, thầy già rồi, hy vọng mùa đông của ông có thể ấm áp thêm chút.
Trăm triệu không nghĩ tới chuyện sẽ có kết quả thế này, hắn rất muốn lớn tiếng mà chất vấn, thế giới này đến tột cùng bị làm sao, chút ít nhân tính cũng mất đi hay sao?
Sau khi bị hồng tiểu binh những cái đó phê đấu, tổ chức triệt để thu hồi chức vị của hắn, hắn đã không còn là hiệu trưởng trường tiểu học nữa, không những thế còn bị đưa đi quét dọn vệ sinh công cộng trên đường phố, lâu lâu còn bị kéo đi đấu một trận, sau đó lại làm kiểm điểm và các loại báo cáo về tư tưởng.
Đời trước Phương Lập An đối với những chuyện phát sinh thời kỳ này có hiểu biết một ít nên đời này đã chuẩn bị sẵn tâm lý, cho nên lúc thấy chuyện, cô nhịn xuống phẫn nộ và bi ai trong lòng, trong lúc người khác đấu tới đấu đi, lén lút mà đưa đồ ăn cho những người gặp hoàn cảnh giống như hiệu trưởng.
Nhiều năm cứ như vậy, không gian của cô cũng trữ một ít lương thực phụ, tuy rằng chỉ bằng lượng ăn vài bữa cơm, nhưng như vậy cũng đủ làm những người đó lệ nóng doanh tròng.
Trong lòng bọn họ tự nói với chính mình: Nhìn xem, trên đời này ấm áp vẫn tồn tại, chẳng qua hiện tại mây đen đang che lấp mặt trời, cứ chờ mà xem, mọi thứ rồi sẽ tốt lên!
Năm , Phương Lập Tân tuổi tốt nghiệp cao trung, sắp mở ra phó bản một mình sinh hoạt.
Thân là một thiếu niên độ tuổi dậy thì nhiệt huyết sục sôi, hai năm trước khi Phương Lập Tân tốt nghiệp sơ trung đã đưa ra đề nghị với người nhà muốn xuống nông thôn chi viện xây dựng nông thôn, bị đại gia trưởng Phương Tam Sơn vô tình mà trấn áp.
Phương Lập An khuyên hắn đọc sách cho tốt, ít nhất cũng phải tốt nghiệp được cao trung, nếu có thể vào được đại học càng tốt.
Bằng không thì lấy cái gì mà chi viện xây dựng nông thôn? Dựa vào hai bàn tay trắng? Sức lực sao? Hay là một thân nhiệt huyết? Chỉ nhìn cái thân thể của hắn, nông thôn ai mà không mạnh hơn? Đi chính là kéo chân sau cho người ta.
Trước sự trào phúng sắc bén của Phương Lập An, Phương Lập Tân nhỏ bé mà an ủi chính mình đã tốt nghiệp sơ trung, nhưng hắn vẫn an phận mà học hết cao trung.
Vốn tưởng rằng tốt nghiệp cao trung xong có thể trực tiếp thực hiện lý tưởng của mình, vì xây dựng nông thôn mà cống hiến sức lực, ai ngờ hiện thực lại tàn khốc hơn thế.
Mấy năm nay, án kiện tố giác một ít địa phương hãm hại thanh niên trí thức cứ liên tục nổ ra, thanh niên tri thức lên núi xuống làng dần dần trở nên không còn nhiệt huyết mênh mông như ban đầu.
Phương Lập Tân giống như bị người khác hất cho gáo nước lạnh, ngọn lửa nhiệt huyết tắt ngủm.
Cậu cả mợ cả may mắn vạn phần, may mắn mà lúc trước dùng công tác để giữ con gái lại, nếu không gặp phải những chuyện này, chẳng khác nào đâm đầu vào chỗ chết.
Trùng hợp chính là quốc gia lại một lần nữa phát sinh kinh tế "quá nhiệt", xuất hiện cái gọi là "tam đột phá", đội ngũ công nhân viên chức bùng nổ nhanh chóng, đặc biệt là khoá này, vậy là phần lớn sinh viên cao trung tốt nghiệp xong liền ở lại trong thành.
Cứ như vậy Phương Lập Tân thông qua việc chiêu mộ nhân viên của nhà xưởng mà được giữ lại, vinh quang trở thành công nhân xưởng dệt bông.
So sánh với anh cả họ đang ở nông thôn xa lắc xa lơ tận Hắc Long Giang và chị cả họ bận túi bụi bàn chuyện cưới hỏi, Phương Lập An không thể không cảm thán vận khí anh cả của cô thật tốt, có đôi khi thật là "Một người làm nên thành tựu cả thời đại, thời đại lại huỷ hoại cả một đời người."
Đến lượt chị hai Phương Lập Bình, Phương Lập An lại lần nữa cảm nhận được sự trêu đùa của vận mệnh.
Tháng một năm , hội nghị công tác đưa ra kế hoạch áp dụng chính sách kinh tế "co chặt" trên phạm vi cả nước, trong đó có một cái thách thức chính là khống chế nghiêm ngặt tốc độ tăng trưởng số lượng công nhân viên chức.
Từ mãi đó cho đến năm , Phương Lập Bình tốt nghiệp cao trung, điểm đến của học sinh cao trung thành thị tốt nghiệp xong đều lấy lên núi xuống làng làm trọng yếu.
Nhìn người nhà đau khổ không thôi vì bản thân sắp phải xuống nông thôn, Phương Lập Bình chỉ biết an ủi bọn họ, tình huống hiện tại khá hơn nhiều so với trước kia, sẽ không lại phát sinh những chuyện như hãm hại thanh niên trí thức.
Nhớ năm đó Phương Lập Bình cũng là người nối nghiệp tư tưởng tích cực luôn hướng về chủ nghĩa cộng sản, khi Phương Lập Tân tốt nghiệp sơ trung muốn xuống nông thôn, cô là người duy nhất trong nhà ủng hộ hắn.
Chỉ là sau này, khi những kiện cáo đáng sợ kia bị đưa ra ánh sáng, hiện thực máu chảy đầm đìa hiện ra trước mắt cô, cô gần như bị đả kích mạnh mẽ.
Cô lén lút mà hỏi Phương Lập An, nếu lúc trước anh cả vì cô ủng hộ mà thật sự đi nông thôn, có thể bất hạnh bị hãm hại hay không.
Phương Lập An thấy chị hai để tâm mấy chuyện vụn vặt này, cô đồng tình cùng lý giải được.
Từ trước tới nay Phương Lập Bình đều là người đơn giản thuần tuý, cô tích cực hướng về phía trước, chịu khổ nhọc, vô tư lương thiện.
Đột nhiên biết được nơi tâm cô luôn hướng về xảy ra chuyện lớn như vậy, đối với cô mà nói không thể nghi ngờ là một đả kích to lớn, làm cô nghi ngờ chính mình rất nhiều.
Phương Lập An chỉ có thể an ủi chị gái, đội ngũ cách mạng cũng có sâu mọt, không phải mỗi người đều đủ tư cách làm người nối nghiệp chủ nghĩa cộng sản.
Sau đó Phương Lập An đem chuyện này nói cho ba mẹ và anh cả, để cả nhà thay phiên nhau khai đạo cho chị.
Tuy rằng trạng thái tinh thần không có vấn đề gì, nhưng càng ngày Phương Lập Bình càng trầm mặc ít lời, không hề hơi tí há mồm ngậm miệng lại nói "tích cực", "tiến bộ", "phê phán", "cống hiến".
Phương Tam Sơn và Hứa Xảo Mai lo lắng sắp chết, họ không muốn để con gái xuống nông thôn.
Phương Tam Sơn chính là xuất thân từ nông thôn, hắn đương nhiên biết việc nhà nông không dễ làm, thổ địa nơi nào cũng không khó hầu hạ bằng.
Hơn nữa cứ như vậy mà đi, nói không chừng chính là cả đời, tuy rằng có cơ hội về lại thành, nhưng bao nhiêu người đều đi xuống cả rồi, mấy ai được trở lại thành.
Lại vạn nhất gặp phải mấy cái đồ vật ý đồ xấu xí, haiz, không thể nghĩ tiếp, nghĩ tiếp sẽ phẫn nộ.
Hứa Xảo Mai nhớ tới nhà mẹ đẻ mình, anh cả chị dâu bởi vì chuyện công tác năm đó, càng ngày càng hối hận.
Mắt thấy cháu trai năm nay đã , cũng không dám cho hắn lập gia đình ở nông thôn, càng không biết khi nào mới có thể, cả nhà chỉ có thể liều mạng mà trợ cấp hắn, đối xử với con gái càng ngày càng kém, yêu cầu cũng càng ngày càng nhiều.
Đối tượng trước kia của cháu gái cũng không yên phận liền huỷ bỏ, hiện tại đều đã tuổi, cũng không nhắc gì tới chuyện tìm đối tượng.
Bởi vì việc này, trong lòng cháu gái cũng uỷ khuất, người một nhà oán trách nhau, ai ai cũng đều mệt mỏi.
Hứa Xảo Mai định đem công tác của mình cho Phương Lập Bình, như vậy thì có thể giữ con gái lớn ở lại, chính là nhìn bộ dáng nhà anh cả hiện tại, bà liền do dự.
Qua thêm mấy năm, con gái út cũng phải xuống nông thôn, đến lúc đó phải làm gì bây giờ? Rối rắm đi rối rắm lại vẫn để cho Phương Tam Sơn quyết định.
Phương Tam Sơn nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ được biện pháp nào tốt hơn, hiện tại nơi nào cũng khống chế nghiệm khắc số lượng chiêu mộ công nhân, cho dù có cương vị nhận người, tám phần đều bị lãnh đạo điều động nội bộ, chỉ hận bản thân hắn không có bản lĩnh.
Chuyện này sau bị Phương Lập An nghe lén cha mẹ nói chuyện biết, bảo sao cô thấy trong khoảng thời gian này mọi người ai cũng mặt ủ mày ê, đôi khi còn nhìn cô muốn nói lại thôi.
Sau đó cô chủ động nói với cha mẹ bảo bọn họ không cần lo lắng, chính sách vẫn luôn thay đổi, nói không chừng chờ cô tốt nghiệp, trong thành lại muốn chiêu mộ công nhân quy mô lớn, cả nhà cứ đồng tâm hiệp lực vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt rồi lại nói tiếp..