Tầng , tại UEE, Khả Nguyệt kiêu ngạo, bước đến gần. Tiếng giày cao gót đều đặn vang trên nền đá sang trọng. Cô ta tiến lên, đứng ngang hàng với Dư Ngạn, quay sang nhìn anh một cái. Bên ngoài, một bầu trời âm u đang bao trùm lên toàn thành phố. Trên môi giương lên một nụ cười đầy khinh miệt, Khả Nguyệt không vui nói :
- Dư Ngạn, tôi không nghĩ anh lại nhát gan như vậy.
- Tôi làm sao.
Không để ý đến lời Khả Nguyệt vừa thốt lên, Dư Ngạn đẩy đẩy gọng kính, trầm tĩnh nói.
Nhìn bộ dạng bình thản đến nhức mắt của anh, Khả Nguyệt tức tối. Cô khoanh hai tay trước ngực, ngón tay không tự chủ gõ nhẹ, lớn giọng :
- Không phải? Kế hoạch cũng đã bàn. Anh nói bỏ là bỏ được sao.
-...
- Anh không muốn có được Đồng Đồng nữa sao. Hay..hôm trước, đã bị Vương Đình Hạo dọa sợ rồi!
Khả Nguyệt cười ha hả.
- Cô..
Nghe cô ta nói đến đây, Dư Ngạn liền căm phẫn quay sang, muốn giơ tay lên cho Khả Nguyệt một cái bạt tai. Nhưng anh lại cự kiềm chế bản thân và hạ tay xuống. Ra tay với phụ nữ không phải là nguyên tắc của anh, với cô ta lại càng không đáng.
- Dư Ngạn, tôi nói cho anh biết. Anh có bao nhiêu mưu mô, thủ đoạn cũng không thể nào bằng Đình Hạo được.
-...
- Anh nên nhớ Vương Đình Hạo cũng không đơn giản. Hợp tác với tôi, đổi lại tôi và anh cùng có lợi.
Khả Nguyệt không vì hành vi vừa rồi của Dư Ngạn mà sợ sệt. Thay vào đấy là vẻ mặt hứng thú, khiêu khích, khuôn mặt được kẻ vẽ cầu kì nở một nụ cười hài lòng. Cô đưa tay mơn trớn lấy vạt áo của Dư Ngạn.
- Cô nhầm rồi, Khả Nguyệt. Tôi không phải cô. Loại người như cô tôi thật khinh bỉ.
-...
Anh cũng đã từng vì những lời nói ngon ngọt của cô ta mà dao động. Nhưng anh không muốn làm hại Đồng Đồng thêm một lần nào nữa. Anh thích cô ấy thì nên bảo vệ cô ấy mới đúng. Ít nhất, cô ấy còn có thể coi anh là bạn. Ít nhất, cô ấy có thể ngẩn người, cười ngây ngốc với anh một lần nữa.
Bước vào phòng làm việc của tổng giám đốc, A Nghị ngán ngẩm, thởi dài. Anh liếc nhìn con người đang tự vùi mình trong công việc kia, nhẹ giọng khuyên :
- Tổng giám đốc, anh cũng nên nghỉ ngơi đi.
Ba ngày, người yêu tổng giám đốc không đi làm có lẽ là ba ngày làm việc kinh hoàng nhất từ trước đến giờ. Không một ai biết rõ nguyên nhân, ngoại trừ anh. Chỉ trong ba ngày, nhân viên của cả công ty đã phải làm việc trong một bầu không khí áp lực đè nặng, từ tầng cao nhất chuyển xuống.
Tổng giám đốc lạnh lùng hẳn, nhiệt độ xung quanh dường như hạ xuống hẳn con số âm rồi. Bất kể ý tưởng nào được đưa ra trong cuộc họp, tất cả đều bị tổng giám đốc phũ phàng gạt bỏ hết. Không biết đã bao nhiêu trưởng phòng phải hứng chịu cơn thịnh nộ trong căn phòng này. Điển hình là bây giờ, A Nghị anh bước vào, trưởng ban quản lý khu vực vừa bước ra. Trên gương mặt hiền lành của ông, mồ hôi lạnh đã túa ra đầy trên trán.
- Mấy giờ rồi, A Nghị?
Giọng nói trầm thấp đến cực hạn của Đình Hạo truyền đến, nếu không phải A Nghị anh đã quá quen thuộc, là người khác chắc chắc đã bị dọa sợ rồi. A Nghị kéo nhẹ tay áo, nhìn lên đồng hồ, than thở :
- Cũng quá giờ nghỉ trưa rồi, Tổng giám đốc.
-...
- Phu nhân sẽ không vui đâu, anh đã thức trắng hai đêm ở công ty rồi.
A Nghị hết cách, phải lôi cả mẹ của Đình Hạo ra để khuyên ngăn anh.
Đình Hạo híp đôi mắt xanh sẫm, chiếu thẳng đến A Nghị, khuôn mặt cương nghị, phảng phất nét mệt mỏi nhưng không hề làm khí chất của anh bị ảnh hưởng. Mẹ anh còn chưa đủ hiểu tính tình của anh sao, chuyện gì mẹ có thể xen vào được chứ chuyện này, bản thân anh miễn bàn với bà. Đình Hạo nhếch môi, cười cười, cất giọng trầm trầm. Bàn tay tiếp tục lật giở mấy tờ giấy trước mặt.
- Cậu còn lý do nào hay hơn không.
- Coi như mẹ cậu không lo, vậy còn Đồng Đồng. Cô ấy mà biết...
- Cô ấy sẽ không biết. Nếu cậu không bép xép.
Nhắc đến Đồng Đồng, giọng điệu của Đình Hạo ngay lập tức thay đổi. Anh nhìn A Nghị, cảnh cáo hành động cậu ấy muốn làm tiếp theo. Anh không muốn để Đồng Đồng phải lo lắng cho anh. Nhìn cô bây giờ, anh còn cảm thấy hối hận bản thân vì đã nhận cô vào làm ở công ty. Sự hồn nhiên ở cô ngày đầu mới gặp anh, dường như đã biến mất. Vì vậy, anh mới để cô an tâm nghỉ ngơi ở nhà, để cô có thể vui vẻ trở lại. Thậm chí, anh còn tìm đến bạn của cô, nhờ họ có thể an ủi cô. Anh yêu cô, phải. Vì vậy, anh muốn dành tất cả những gì tốt nhất cho cô. Nhưng làm sao để thôi không nhớ đến cô ngốc của anh, chỉ có vùi mình vào làm việc. Không ngờ, anh lại bị A Nghị chạy đến phá đám, thật là.
Cậu ta lại còn dọa anh. Được, anh sẽ cho cậu ta biết, cái giá cậu ta phải trả đắt thế nào.
Tiểu Yết: A Nghị, tại sao anh lúc nào cũng thích đắc tội với tổng giám đốc vậy =)))
---------------------
Mn đọc truyện vui vẻ nha Đừng quên bình chọn cho truyện ☆ nếu hay nha. Follow để đọc truyện nhé, tks mn.