Akiko buông cây cung xuống, chứng kiến cảnh con Linh dương nằm thoi thóp trên mặt đất. Chẳng bao lâu, nó dần bốc thành một làn hơi màu xanh lá và biến mất.
Ánh nắng chiều tà không còn gay gắt, chỉ hờ hững buông một tấm màn mỏng phủ lên vạn vật, bầu trời đằng tây đỏ rực, hoà lẫn với những đám mây trắng trôi hờ hững.
Cuộc chiến đầu tiên đã khép lại, cục diện thắng thua chắc ai cũng biết rõ.
- Em làm tốt lắm! - Leo vỗ lên vai Akiko, vì ở trước mặt nhiều người nên anh không tiện ôm.
- Cảm ơn anh! - Cô nở một nụ cười rạng rỡ.
Đằng xa có tiếng tù và, quân tà đạo đang dần rút lui, nơi từng là bãi cỏ trước khi chúng đi qua giờ đây nham nhở đất đá, cỏ bị giẫm đạp nát bấy, trộn lẫn với đá sỏi.
- Ăn mừng để sau đi. - Thủ lĩnh lên tiếng. - Hãy đưa quân lính hy sinh đem chôn cất tử tế, những ai bị thương thì đưa về trạm xá điều trị.
- Rõ!
Tiếng hô của quân lính rất to, nhưng không hiểu sao Akiko nghe thấy rất nhỏ, hầu như là không nghe, chỉ có tiếng ù ù quấn quanh màng nhĩ. Rồi tiếp đến hai mắt nhoè đi, nặng trịch, cơ thể cứng ngắc vì trọng lượng cơ thể và bộ giáp, cô chẳng còn sức lực gì nữa.
Rồi cô ngã quỳ xuống đất, mặt úp sấp vào cái gì đó vừa cứng vừa lạnh, là bộ giáp của một đồng đội đã chết.
------------
Khi giật mình tỉnh dậy, Akiko thấy mình đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ.
Chính là bệnh xá của quân lính.
Trong bệnh xá có rất nhiều giường, đa số đã có người nằm, ánh đèn dầu leo lét cháy chỉ đủ để nhìn thấy những cái bóng tôi tối của đồ vật để biết đường mà né. Vậy là trời chưa sáng.
Không biết cô đã ngủ bao lâu rồi.
Nhưng vẫn thấy buồn ngủ. Và cô lại đặt lưng xuống, mắt nhắm lại thư thái, giấc ngủ đến rất nhanh.
----------
- Em ngủ li bì suốt mấy ngày đấy! - Leo nói khi đang giúp Akiko ngồi dậy sau giấc ngủ sâu.
- Vậy sao? - Cô ngạc nhiên, cô chỉ có cảm giác mình mới ngủ được mấy tiếng là cùng, chắc do quá mệt mỏi.
- Em bị mất sức. - Leo kê cao gối để cô dựa vào cho thoải mái, bệnh xá giờ ồn ào hơn hẳn, họ cũng được chăm sóc và nói chuyện vui vẻ.
- Mong là chuyện đó sẽ không lặp lại nữa. - Cô thở dài. - Trong lúc em ngủ có cuộc chiến nào diễn ra không?
- Có, hai cuộc, bọn tà đạo không đem theo con linh thú nào nữa, và chúng vẫn duy trì cách đánh như lần đầu, không có gì mới.
- Ta mất bao nhiêu quân rồi?
- Bốn ngàn, hơn thì anh không biết chính xác. - Mắt Leo đượm buồn, anh là người chứng kiến cảnh những đồng đội của mình ngã xuống, cảm giác lúc đó vô cùng đau đớn.
- Chiến tranh luôn có những mất mát mà ta sẽ chẳng thể bù đắp được. - Akiko kéo Leo vào lòng, mặc dù hai người đang ở nơi đông đúc công cộng, nhưng ai chả biết họ là một cặp chứ, nên đa số đều lờ đi, tỏ ra bình thản như không.
- Em ăn chút cháo nhé! Anh có đem theo. - Leo mở nắp hộp cháo ra, mùi thơm thoang thoảng bay vào khoang mũi làm kích thích vị giác và cơn đói suốt mấy ngày của Akiko.
- Khi nào có trận đánh tiếp theo? - Akiko hỏi sau khi ăn được thìa cháo đầu tiên.
- Hai ngày nữa, em cứ nghỉ ngơi cho khoẻ đi, còn lại bọn anh lo. - Leo nhẹ nhàng lau vệt cháo vương trên khoé miệng cô.
- Không, nghỉ ngơi thế đủ rồi, em sẽ chiến đấu với mọi người.
- Tuỳ em thôi. - Biết không thể làm cô đổi ý, Leo chỉ mỉm cười, tiếp tục đút cho cô ăn.
Đến tối, cô rời khỏi bệnh xá, đến phòng họp với mọi người để nghe Thủ lĩnh phổ biến một số nội dung.
Nhìn thấy cô, ai cũng vui vẻ hỏi thăm, hình ảnh một cô gái oai hùng giương cung với mũi tên vàng như một biểu tượng của chiến binh bất tử, được nhiều người mến mộ. Chính cô đã xây dựng nên hình tượng ấy.
- Cô có thể nghỉ ngơi thêm. - Thủ lĩnh nói.
- Không đâu, tôi giờ hoàn toàn khoẻ mạnh, dư sức chiến đấu với mọi người! - Cô vui vẻ đáp.
Không khí của cuộc họp mới bớt căng thẳng một chút, thì họ nhận được một bức thư viết tay chuyển phát nhanh thừ chính thủ lĩnh Shadowland. Trong thư viết:
"Ngày mai, tôi mong cô gái truyền thuyết sẽ tham gia bữa tiệc khiêu vũ dưới ánh trăng cùng chúng tôi, một bữa tiệc có đầy đủ rượu và thịt, có âm nhạc và vũ công. Tôi hy vọng cô sẽ thích, hãy chuẩn bị bạn nhảy và một bộ váy thật lộng lẫy, chúng tôi muốn thấy cô trong tư thế đẹp nhất. Tôi sẽ mời cô nhảy một điệu. Đó sẽ là bữa tiệc đầy màu sắc mà không một ai có thể quên."
Sau khi Thủ lĩnh đọc lên nội dung bức thư, mọi người đều quay sang nhìn Akiko. Rõ ràng đây là một bức thư khiêu chiến và nhắm vào cô.
Rượu là máu, thịt là quân lính, âm nhạc là tiếng binh đao, vũ công là bọn tà quân, Kira đã ví cuộc chiến đẫm máu này bằng một từ diễm lệ tinh tế: "khiêu vũ". Hắn muốn chiến đấu với Akiko, muốn cô ăn mặc thật lộng lẫy, đẹp hơn tất cả những chiến binh khác và mọi người sẽ tháp tùng cô đến "bữa tiệc", và tất cả cùng "khiêu vũ", đúng như hắn nói.
- Hắn lại toan tính cái quỷ gì đây? - Lion ném bức thư xuống bàn sau khi nghiền ngẫm mấy câu chữ như muốn xuyên thủng tờ giấy. Thông điệp khiêu chiến quá rõ ràng.
- Hắn coi mình là chủ còn chúng ta là khách dự tiệc? Nực cười. - Eru cười khinh bỉ.
- Cuối thư hắn còn nhấn mạnh là "bữa tiệc đầy màu sắc", hắn lại đang âm mưu đen tối gì đây? - Helen tự lẩm bẩm một mình như đọc thần chú.
- Tại sao hắn chỉ nhắm vào mỗi mình Akiko? - Anna liếc về phía cô.
- Không hẳn, hắn có nhắc đến "bạn nhảy", nghĩa là nhắm đến tất cả chúng ta nữa. - Leo nói, tay anh tìm tay cô và nắm thật chặt, nhưng động tác này không ai nhìn thấy vì bị chiếc bàn che mất.
- Dù gì thì ngày mai tôi cũng sẽ chiến đấu cùng mọi người, thách hắn dám giở trò bỉ ổi nào đấy. - Akiko nhìn mọi người trong phòng họp và đọc được sự tin tưởng trong mắt họ. Họ tin cái ngày trọng đại ấy sắp đến, ngày mà lời tiên tri linh ứng.
- Tôi đã tập hợp quân viện trợ từ các cứ điểm khác, ngày mai sẽ là một ngày dài, các đội trưởng phải hết sức tỉnh táo, đối phó khôn khéo trong mọi tình huống. - Thủ lĩnh nhắc nhở một lần nữa. Từ khi cuộc chiến bắt đầu đến giờ, trông ngài tiều tuỵ đi trông thấy, gương mặt mệt mỏi và mắt sẫm màu thâm quầng.
Các đội trưởng khác cũng rất vất vả. Họ trực tiếp chỉ huy quân lính thuộc quyền của mình, mỗi đội phụ trách một khu vực. Với những cuộc chiến diễn ra triền miên, họ chẳng đủ thời gian để nghỉ ngơi.
Akiko quyết tâm ngày mai sẽ cố gắng hết sức. Cô cũng mong mỏi chiến tranh kết thúc sớm như bao người công dân Magicland khác. Nếu chiến thắng, cô sẽ không phụ kì vọng của rất nhiều người và hoàn thành sứ mạng từ hàng ngàn năm trước đã được cố định.
- Cuộc họp kết thúc, tất cả quay trở lại vị trí, kiểm tra lại vũ khí, sức khoẻ linh thú, vv... Tối nay mở tiệc thật hoàng tráng cho anh em có thêm khí thế.- Thủ lĩnh đứng dậy khỏi ghế, tất cả đều đứng dậy và giải tán sau khi hô "Rõ" thật to.
- À Akiko ở lại với tôi một chút. - Thủ lĩnh ngồi lại xuống ghế của mình và ra hiệu bằng tay với cô.
Khi tất cả mọi người đều rời khỏi phòng họp, Thủ lĩnh mới từ từ rút ra trong túi áo một chiếc chìa khoá bằng bạc rất đẹp. Ngài đưa nó cho Akiko và nói đơn giản:
- Tặng cô này!
- Dịp gì thế? - Cô cầm lấy chếc chìa khoá, một sức mạnh ma lực tươi mát truyền từ đầu ngón tay khi cô chạm vào nó ra khắp cơ thể, cơ hồ như vừa được tăng thêm sức mạnh.
- Đây là bảo bối mà Nữ vương Đệ nhị đã lựa chọn trong ngọn núi thần chỉ sau quả cầu tiên tri. Nó có cùng hệ thuỷ với cô, và ma lực tuyệt đỉnh. Tôi nghĩ cô hoàn toàn có khả năng sự dụng nó. - Thủ lĩnh nhìn cô bằng đôi mắt kỳ vọng, ngài đã mong chờ giây phút được trao chiếc chìa khoá cho cô.
- Cảm ơn Thủ lĩnh, tôi sẽ cố gắng! - Cô nắm chặt chiếc chìa khoá trong tay, một tia hy vọng mới dần loé sáng ở đâu đó trong tâm trí, khiến cô phấn chấn hẳn lên. Cô tự hứa ngày mai sẽ chiến đấu hết mình và tốt nhất có thể.
Cuộc chiến cuối cùng mà cô tham gia.
End chap
-------
Akiko đang đi đến những chặng cuối của cuộc hành trình, các reader muốn câu chuyện có một cái kết như thế nào ? ^^