Tiếng gầm rú của con Linh dương như muốn xé toạc bầu trời.
Quân lính khi nhìn thấy bóng dáng con quái thú thì lập tức cứng người, Akiko cũng không ngoại lệ.
Ma lực toả ra từ nó nếu dùng hai từ ghê gớm chưa chắc đã khái quát hết được, nhưng phải nói là vô cùng mạnh mẽ. Akiko bất giác lùi lại một bước, dù đứng bên cạnh Leo nhưng cảm giác an toàn vẫn không tăng lên.
- Ta làm gì bây giờ? - Hỏi xong cô mới thấy đó là một câu hỏi ngu ngốc nhất trên đời, nhưng cô cũng chẳng có câu hỏi nào hay hơn.
- Tuỳ cơ ứng biến thôi! - Leo đáp, giọng nói không thực sự chắc chắn, anh nắm chặt thanh kiếm trong tay, nhẩm tính xem phải mất bao nhiêu sức mạnh mới hạ được con linh thú biến thể này.
Nói là linh dương, nhưng với vẻ bề ngoài to lớn và khủng bố thì trông chả giống chút nào. Nó cao ít nhất phải hai chục mét, cặp sừng dài và nhọn chính là thứ vũ khí vô cùng lợi hại. Các cơ bắp trên đùi của tứ chi nổi cuộn lại, rắn chắc như lực sĩ. Muốn hạ gục nó không đơn giản chút nào.
- Nếu nó mà tấn công vào thành thì sập tường ngay lập tức! - Leo nói nhanh.
Thủ lĩnh cách đó không xa bước tới, bộ giáp vấy máu loé lên dưới ánh nắng buổi trưa oi bức.
- Đúng vậy, tôi đã gọi thêm quân viện trợ, chúng ta cần cố thủ trong năm phút.
- Năm phút là quá xa xỉ! - Eru vừa vặn nhập bọn, đúng lúc Lion đáp chổi bay xuống, hơi thở gấp gáp.
- Sao giờ Thủ lĩnh ơi!
- Các đội trưởng mau tập hợp vệ quân đặc biệt, chúng ta sẽ dùng ma lực kết hợp vũ khí và nhờ linh thú hỗ trợ. - Thủ lĩnh ra chỉ thị rất nhanh, ai nấy đều tản ra để chuẩn bị.
Con quái thú chỉ cách đó tầm gần một trăm mét, nhưng thân hình đồ sộ và những tiếng gầm đầy thị uy khiến quân lính một phen bất ngờ, nhưng không hoảng sợ. Nó di chuyển chậm rãi, đủ để quân ta chuẩn bị một chút trước khi đối đầu với nó.
Akiko cùng thủ lĩnh lui vào trong tường thành, quân tà đạo đã thôi đập phá, dồn về phía sau, để lại những vệt máu loang và xác chết ngổn ngang. Chúng hẳn đang cười thầm trong bụng vì có thể được nghỉ ngơi mà xem kịch hay.
- Akiko, cây trượng của cô đâu rồi? - Thủ lĩnh chợt hỏi cô.
- À, đây. - Cô lấy chiếc khuyên từ cái túi bên trong lớp giáp dày, vì sợ lúc chiến đấu bị rơi mất nên cô đã cất đi. - Có gì không thủ lĩnh?
- Ừm, tôi nghĩ là nó sẽ giúp ích. - Thủ lĩnh đáp. - Bảo bối của Phượng Hoàng Lửa là vô cùng tuyệt vời, cô nên tận dụng nó.
- Ưm, tôi sẽ cố! - Akiko khẽ mỉm cười.
Khi mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, Thủ lĩnh cưỡi trên lưng con Bạch Mã với bộ yên bạc lấp lánh, những đội trưởng khác và Akiko cũng cưỡi trên lưng Linh thú riêng. Tất cả đều chuẩn bị đầy đủ gươm giáo và cung tên, cùng nhau xuất trận.
Lần này, tất cả quân lính đều cưỡi chổi thần hoặc linh thú để dễ phối hợp. Một nhóm tập hợp sức mạnh ma thuật chiến đấu, một nhóm sử dụng vũ khí, bước đầu có vẻ thuận lợi.
Con linh dương thôi gào rú, nó dùng cặp sừng dài tấn công đối phương và gạt bỏ mũi tên. Càng ngày, việc tiếp cận nó càng khó khăn. Sau một hồi mèo vờn chuột, quân ta cũng tìm cách tiếp cận nó, nhưng không ngờ, khi đang cố gắng tấn công ở cự ly gần, nó đột ngột xoay mạnh đầu, làm chiếc sừng khổng lồ quét vào quân lính phạm vi . Đa số đều không kịp trở tay, và họ hy sinh.
Lần này, chẳng còn ai dám manh động, những đòn tấn công bằng ma lực dường như chẳng ăn thua. Con linh dương hiên ngang đi đến bức tường thành, dùng cặp sừng ra sức tàn phá.
- Thế này không ổn chút nào! - Lion hét lên khi đang bay gần đó.
- Đánh vào điểm yếu ấy! - Eru cũng gần như mất bình tĩnh, tuy nhiên vẫn chưa đến nỗi đâm sầm vào con quái vật.
- Tiếp tục giữ nguyên vị trí! - Thủ lĩnh ra lệnh.
Leo bay gần đó dường như đã tính toán rất kĩ, thay vì giữ vững đội hình như trong cuộc họp, anh lại cho Sky bay sà xuống lưng con quái thú rồi một mình nhảy lên đó. Thanh gươm sáng bóng của anh đâm vào lưng con vật và định kéo dài lên tận cổ. Nhưng với sự vùng vẫy quậy phá của nó, anh phải rất chật vật để không ngã và kéo lưỡi kiếm rạch nhanh hơn.
Con linh dương ré lên, bắt đầu lồng lộn như một con bò tót. Leo ngã sấp xuống lưng nó, hai tay nắm chặt chuôi kiếm. Nếu giờ mà buông tay thì chết ngay.
- Cái đồ điên nhà cậu! - Thủ lĩnh hét ầm lên, mặt đỏ gay.
Tuy nhiên, đầu óc Leo giờ quay cuồng đến độ đất trời lộn ngược cũng không biết, anh chỉ đang cố sức bám vào sự sống duy nhất của mình.
Akiko bay phía trên thì hoảng sợ vô cùng, cô không dám mạo hiểm để Pluto sà xuống gần con quái vật đang nổi điên, nhưng càng không cam tâm nhìn Leo bị hành hạ như vậy. Cuối cùng, cô giương cung, nhằm vào mắt con thú, dù biết với sự điên loạn của nó, cô khó mà nhắm trúng.
Ba mũi tên đầu bị sượt vào cặp sừng khủng bố của nó, nhưng đến mũi thứ tư, khi nó ngửa cổ lên trời tru tréo một tiếng rú dài, cô đã nhắm trúng vào cổ của nó. Thấy vậy, những người còn lại cũng ra sức tấn công theo.
Từ cổ xuống dưới ức của con thú đột nhiên tách ra thành một lỗ hổng, bên trong lỗ ánh lên màu xanh quái dị, nó hút hết vũ khí vào trong đó và thôi vùng vẫy, hai mắt đỏ ngầu quắc lên toé lửa. Chỉ tranh thủ mấy giây lúc nó yên ổn, Leo rút kiếm và bám vào chân con phượng hoàng của mình bay lên.
- Thật kì lạ hết sức! - Anna nói với Helen khi cả hai bay gần nhau và chứng kiến Akiko phóng bốn mũi tên.- Cậu thấy gì không?
- Có, thấy quen quen, giống như là... - Helen ngẫm nghĩ một chút, nhưng không nhớ ra được thứ gì đó đang kẹt trong những ngăn kéo kí ức của mình.
- Sức mạnh con quái thú đang tăng lên! - Thủ lĩnh nói. - Tất cả hãy bay xa ra!
Các đội trưởng và quân lính cho thần thú của mình bay dạt ra, đủ an toàn nhưng vẫn cảm nhận được sức mạnh của con linh dương đang lan toả trong không khí. Một thứ mùi kì quái, như thịt thối rữa xông lên, Akiko nhăn mặt bịt chặt mũi, ai đó kêu lên:
- Cái gì vậy nè!
Leo bay là là bên cạnh Akiko, hàng lông mày nhíu lại vì mùi hôi.
- Nó đang tự phân huỷ!
- Ý anh là sao? - Cô khó khăn mở miệng nói.
- Vũ khí của chúng ta ấy, có lẽ trong người con quái vật có một loại axit, đại loại thế, có thể ăn mòn kim loại.
- Tởm thật! - Akiko nhăn mặt, cố hé môi thêm chút nữa để húp mấy ngụm khí, khi việc thở bằng mũi khiến cô phát ốm, thì thở bằng miệng cũng chẳng dễ chịu gì.
Tất cả yên lặng, nín thở chờ đợi xem con vật định làm gì, thì đột nhiên Helen lên tiếng.
- Tôi nhớ ra rồi!
- Nhớ cái gì? - Eru sốt sắng.
- Tôi từng đọc một cuốn sách cổ trong thư viện nói về "ma thuật đen", khi mà ai đó sử dụng nó nhằm mục đích hấp thụ năng lượng và sức mạnh từ một chủ thể sản sinh năng lượng khác, thì sẽ được khuếch đại ma lực, nhưng đồng thời sẽ phải nhanh chóng giải phóng năng lượng thật nhanh, vì cơ bản, chẳng ai chịu đựng nổi sức mạnh vượt quá giới hạn của mình...
Như chợt nhận ra gì đó, Thủ lĩnh hét lên:
- Tất cả lùi lại ngay, nhanh...
Akiko là một trong số những người nhận ra sự kì lạ trước tiên từ con quái thú khi Helen đang nói, con linh dương hết nhắm lại mở mắt, mạch máu nổi chằng chịt trên những thớ cơ bắp to rắn, chắc khoẻ. Mùi trong không khí tan bớt dần, và nguồn năng lượng khủng khiếp như đang rút cạn không khí ngày cành mạnh lên.
Cô và Leo cùng quay đầu linh thú lại và bay vụt đi, nhưng rồi, chỉ vài giây sau, cô nghe thấy tiếng tru ghê rợn của con linh dương truyền tới, khoan thủng màng nhĩ mà đâm lên tận óc. Cô cúi gập người trên lưng rồng, hai tay bịt chặt tai, mặc dù hành động đó không làm giảm được tí ti âm thanh nào.
Âm thanh chưa lắng xuống, Akiko lại cảm nhận được một sức mạnh vô hình nào đó dội thẳng vào lưng, mạnh đến mức như muốn ép gãy cả lồng ngực, cùng lúc da thịt trên người bỏng rát như vừa bị hơ qua lửa, cơ bắp giần giật phản ứng.
Chưa kịp hoàn hồn, cô lại thấy dường như Pluto đang mất thăng bằng mà chao đảo, xung quanh cô, những người lính khác trên lưng linh thú đều ngất xỉu, hoặc đã chết, cả người và vật rơi tự do.
Hoảng sợ, cô đảo mắt nhìn sang Leo, có vẻ anh khá hơn cô, tuy nhiên con Sky nom hơi kiệt sức, cứ mỗi cú đập cánh như một hình phạt với nó.
Pluto cũng cố gắng đáp xuống, và khi con rồng chạm đất, Akiko ráng ngoái về phía sau, lồng ngực bỏng rát làm hô hấp cũng trở nên khó khăn và đau đớn.
Con linh dương vừa mới "xả" năng lượng, một nguồn ma lực cực đại giải phóng ra bên ngoài khiến quân lính và thần thú bị choáng, dù đang ở khoảng cách xa so với con vật, thì việc bị ảnh hưởng là không thể tránh khỏi, thậm chí không nhẹ hơn so với người khác là bao.
Tất cả mọi người đều nằm la liệt dưới mặt đất, thở hổn hển như vừa trải qua một cuộc chạy đua suốt sáu tiếng liền như hồi còn luyện tập. Linh thú dường như không đủ sẵn sàng cho việc nhấc mình và cất cánh bay được nữa. Ai cũng rệu rã.
Akiko, Leo, Thủ lĩnh và các đội trưởng khác cũng đều gắng gượng đứng lên đầu tiên, cùng các hộ vệ quân đặc biệt, dù vẫn còn choáng, nhưng họ có vẻ bớt nhợt nhạt và khá hơn.
Con linh dương, sau khi giải năng lượng, trông cũng chả khá hơn là bao, nó đang yếu dần đi, lỗ hổng trước ngực càng làm nó dị hợm, nhưng với một vẻ hết sức đáng gờm.
- Cầm lấy! - Thủ lĩnh dúi vào tay Akiko một mũi tên bằng vàng sáng lấp lánh mà không biết ngài lấy từ đâu.
- Cái này...- Cô bối rối cầm lấy mặc dù trong đầu suy nghĩ ngược lại.
- Bắn cái này vào lỗ hổng trước ngực nó. - Thủ lĩnh điềm tĩnh đáp.
- Nó sẽ lại hấp thu sức mạnh mất!
- Không, ta cam đoan là nó không thể hấp thu được mũi tên này đâu, đây là mũi tên của Nữ hoàng đệ nhị còn sót lại trong chiến tranh, ta vô tình tìm thấy nó dưới ngọn núi thần và cất giữ đến bây giờ. - Thủ lĩnh trở nên nghiêm nghị hơn bao giờ hết. - Ta trao cơ hội này cho cô, hãy tiêt diệt con quái thú này, bằng mũi tên thần cuối cùng.
Cô nhìn mũi tên vàng trong tay, chiến tranh từ thời nữ hoàng đệ nhị đã kết thúc được mấy thế kỉ, nhưng trông vẫn còn sáng bóng và đẹp như mới, hoàn toàn không bị thời gian ăn mòn.
Và cô là người duy nhất vinh dự được sử dụng mũi tên hiếm hoi này của Nữ hoàng, mũi tên quý báu cuối cùng để tiêu diệt con quái vật trước mặt.
Akiko tiến về phía trước vài bước, mọi người đều chăm chú nhìn cô lấy cây cung từ trên lưng xuống, tra mũi tên và kéo căng dây, tư thế hiên ngang vững chãi với mũi tên nhọn nhắm thẳng vào con vật. Trong một thoáng, cô không nhận ra, cô là một chiến binh, một hiệp sĩ mạnh mẽ của Magicland. Cô chỉ nghĩ mình đang chiến đấu, đang làm cái việc mà ngay từ đầu chính là lí do cô tới đây.
Cô nheo mắt, vào nhả tên, mũi tên vàng xé gió bay vút trong không khí.
Chỉ vài giây sau, nó lọt vào lỗ hổng trước ngực con Linh dương, và rồi con vật đổ sụp xuống đất.
End chap