Đằng trước một nơi xa lạ bị bao phủ bởi màn sương mù dày đặc. Xe buýt đưa đón học viên từ từ dừng lại, mười một học viên năm nhất lần lượt bước xuống xe.
Tần Minh cùng Dịch Thiếu Đông cũng nằm trong số đó.
Thiếu niên lùn ở cạnh phòng Tần Minh cũng nằm trong nhóm người này.
Tất cả bọn họ đều cùng chung một phòng thi.
Về phần phòng thi số bốn ở đâu thì nó đang ở ngay trước mặt bọn họ.
Đó là một khu vực rộng nhưng bị phủ bởi sương mù. Nó trắng bệch tới mức khó có thể nhìn thấy được phần cuối chỉ với mắt thường.
Cảnh tượng kỳ quái khi bị sương mờ bao phủ, nhưng trên đầu vẫn có ánh mặt trời ấm áp phủ xuống khiến cho các học viên cũng không nhịn được mà cảm thán.
Cứ như là do nhân tạo vậy.
Dù sao thì phòng thi số bốn mà bọn họ cần tới cũng nằm ngay ở đó.
Ngay khi các học viên đang nghĩ về bài kiểm tra sắp diễn ra, tài xế của nhà trường, người mà đã chở cả bọn tới đây lên tiếng thúc giục.
"Nơi kiểm tra nằm trong sương mù đấy. Đi vào ngay đi.”
Bị gọi như thế, các học viên đều ngoan ngoãn đi về phía sương mù dày đặc.
Đột nhiên, Tần Minh lại xuất hiện dự cảm bất an, chính là cái loại cảm giác mà cậu ghét nhất đó, mỗi lần nó xuất hiện thì ắt sẽ có chuyện không may xảy tới.
Nhưng nếu đây chỉ là một bài kiểm tra do nhà trường đặt ra thì có thể xảy ra rủi ro kiểu gì cơ chứ?
Cậu thực sự khó có thể mường tượng ra được.
Dù vậy, Tần Minh cũng đã có một số suy đoán về học viện này, cậu cảm thấy nơi này có lẽ có thể là cơ sở đào tạo đặc vụ hoặc cái gì đó tương tự thế.
Đó là lý do tại sao nó phải được giữ bí mật, và tại sao lại có nguy hiểm đi kèm phúc lợi cao tới vậy.
Có lẽ đây là lời giải thích hợp lý nhất lúc này.
Đi tới phần biên giới của sương mù, Tần Minh hít một hơi thật dài, tiến vào trong.
…
Đầu cậu đau điếng.
Khoang miệng cậu thì khô khốc, cả người nhớp nháp, quần áo dính chặt vào người vì đã đẫm mồ hôi.
Thế quái nào mà mình lại cảm thấy khó chịu như vậy?
Tần Minh cực nhọc mở mắt ra, mọi thứ trong tầm mắt của cậu dần dần trở nên rõ ràng.
Ngay giây tiếp theo, sự hoài nghi chiếm trọn đồng tử đang mở to của cậu.
Bởi lẽ cậu đã thấy cha mình và người bạn thân nhất của cậu, Cao Xán.
Nhưng điều này căn bản là bất khả thi.
Cha cậu và Cao Xán đều ở lại thị trấn mới đứng, sao đột nhiên lại xuất hiện tại Bắc Kinh?
Không đúng!
Cậu đang ở đâu thế này?
Bệnh viện sao?
Tại sao cậu lại nằm trong bệnh viện? Không phải là cậu đang làm bài thi đầu vào tại trường sao?
Tần Minh cực nhọc muốn đứng dậy khỏi giường bệnh, nhưng thân thể suy nhược đã khiến cho khả năng hoạt động của cậu trở nên yếu ớt, cứ như là đang vác theo hàng trăm cân trên người vậy.
"Con trai, con cuối cùng cũng tỉnh lại rồi, vừa rồi làm cha sợ chết khiếp. Bây giờ thấy thế nào rồi?”
Nghe thấy động tĩnh phía sau lưng, hai người trước đó còn đang quay lưng với Tần Minh nói gì đó không rõ, lúc này mới xoay người lại.
Trông thấy Tần Minh đã tỉnh, hai người đều thở phào nhẹ nhõm.
"Cha, Cao Xán, sao cha lại ở đây? Con bị làm sao rồi? Sao con chẳng có tí sức lực nào vậy?”
"Con đã hôn mê hai ngày hai đêm rồi, lại chẳng ăn gì cộng thêm sốt cao, đương nhiên là lấy đâu ra sức lực.”
Cha Tần Minh nói.
"Cái gì? Con đã hôn mê hai ngày hai đêm? Điều này thật vô lý! Con phải đang ở đại học Hoa Hạ mới đúng chứ!”
Tần Minh phủ nhận, cảm thấy lời cha cậu nói thật sự không hiểu nổi.
"Không xong rồi chú Tần ơi, Tần Minh sốt tới mức biến thành thằng ngốc rồi.”
Nghe Tần Minh nói xong, Cao Xán quay sang cha Tần Minh với vẻ mặt lo lắng.
"Vớ vẩn, cậu mới là thằng ngốc.”
"Mà hai người tại sao lại ở Bắc Kinh? Hai người tới lúc nào vậy?”
Tần Minh chỉ cho rằng Cao Xán đang trêu cậu, cũng không để ý nhiều.
"Thôi xong rồi, chú Tần. Tần Minh đúng là đã sốt hỏng cả đầu óc rồi.”
Cao Xán nói xong thì thở dài.
"Con trai, đây không phải Bắc Kinh, đây là bệnh viện trong thị trấn.”
"Mấy ngày trước con bất chợt sốt cao rồi cứ thế hôn mê tới giờ.”
"Thị trấn sao? Hôm trước mình sốt cao? Mình mê man tới tận bây giờ?”
Tần Minh chẳng thấy trò đùa này buồn cười chút nào.
"Có vẻ như mình đang nằm mơ rồi.”
"Tần Minh, cậu đâu có nằm mơ gì đâu? Cậu làm chú Tần sợ chết khiếp đấy.”
Cao Xán vỗ vỗ người Tần Minh, chỉ là Tần Minh nhắm tịt mắt không để ý đến ai cả. Bất đắc dĩ, cậu ta chỉ có thể đề nghị với cha Tần Minh.
"Chú Tần, có khi đầu của Tần Minh thật sự có vấn đề rồi. Chúng ta phải mau đưa cậu ấy đi kiểm tra mới được, nếu nhỡ quá chậm trễ thì…”
"Được rồi, cháu cứ ở lại đây trông chừng nó, chú đi tìm bác sĩ.”
Cha Tần Minh chạy đi tìm bác sĩ để tư vấn, để Cao Xán ở lại phòng bệnh.
"Tần Minh, chú Tần đi gặp bác sĩ hỏi tình của cậu rồi, chú ấy sẽ quay lại sớm thôi.”
"Nếu như cậu làm sao thì cứ nói cho tớ biết.”
“Chậc, đúng thật là quá sợ rồi. Đang yên đang lành sao cậu tự nhiên lại đổ bệnh vậy?”
Cao Xán ở bên giường như đang tự nói chuyện một mình, mà Tần Minh thì dường như đã ngủ say, nằm bất động trên giường bệnh.
Nhưng thực tế là Tần Minh không có ngủ.
Dù cho đầu của cậu đang nhức nhối vô cùng, thân thể thì suy yếu trầm trọng, nhưng cậu không hề buồn ngủ.
Cậu phớt lờ Cao Xán là vì lúc này tâm trí của cậu đang cực kỳ hỗn loạn.
Rõ ràng là cậu đã tới Bắc Kinh và tới đại học Hoa Hạ, thế sao cậu tự nhiên lại sốt cao và ngất lịm đi tận hai ngày hai đêm?
Cậu chẳng thể hồi ức lại những gì xảy ra trước khi nhập viện.
Chỉ có điều, cơn đói cồn cào và sự yếu ớt của cơ thể đã chứng minh cho cậu biết một sự thật đau đớn.
Cậu không có mơ.
Trái lại, chuyến đi tới Bắc Kinh hôm đó mới là một giấc mơ.
Nhưng nếu là như thế thì tại sao mọi ký ức về Bắc Kinh vẫn rõ ràng như vậy?
Cậu nhớ tới Dịch Thiếu Đông, nhớ những gì mà hiệu trưởng đã nói qua radio, thậm chí nhớ tất cả mọi điều khoản trong hợp đồng tuyển sinh.
Khi mà Tần minh đang cố phân biệt đâu là thực và đâu là ảo.
Cha của cậu đã tới gặp bác sĩ khoa tâm thần.
Ngay khi bác sĩ bước vào, ông ta đã bảo cha Tần Minh và Cao Xán gọi Tần Minh dậy.
Tần Minh lúc này vẫn chưa ngủ chút nào, mở mắt ra một cách yếu ớt.
Thấy cậu đã tỉnh, bác sĩ hỏi cậu mấy câu liền, lần này cậu không im lặng nữa mà trả lời đàng hoàng từng câu một.
"Có chuyện gì sao bác sĩ, con trai tôi sao rồi?”
"Cái này tôi vẫn chưa xác định được, phải chụp thử xem đã.”
Theo đề nghị của bác sĩ, Tần Minh được chụp CT và MRI về não, sau đó được thuyên chuyển về từ khoa tâm thần sang khoa não.
Chẩn đoán cuối cùng của Tần Minh là đã mắc viêm não do virus, đó cũng là nguyên do cậu bị mất trí nhớ.
Sau khi có kết quả chẩn đoán, bác sĩ đề nghị Tần Minh nên về nhà nghỉ ngơi, hoặc có thể đi bệnh viện lớn trong thành phố.
Cha Tần Minh vẫn không thôi lo lắng, nên lại đưa Tần Minh lên thành phố, kết quả chẩn đoán vẫn như cũ.
Về phần Tần Minh, hắn trở nên vô cùng chán nản trước kết quả chẩn đoán này.
Nó cho thấy rằng tất cả mọi thứ mà cậu đã trải qua ở Bắc Kinh chỉ là ảo tưởng bé nhỏ của riêng cậu. Về phần tại sao cậu không nhớ gì hết trước khi nhập viện thì là do chứng viêm não virus gây ra.
Dù vậy, khi nhìn nhận từ góc độ thực tế, việc cậu được nhận vào đại học Hoa Hạ, học tập với mức lương cao chót bót đó quả thật chả khác mơ ngủ là bao.
Sau khi về nhà nghỉ ngơi mấy ngày, cơ thể của Tần Minh đã khá hơn trước nhiều.
Chỉ có ký ức bị thất lạc vẫn không có phục hồi.
Duy nhất không thay đổi chính là cậu vẫn chỉ đạt được bốn trăm điểm trong kỳ thi đại học, và giờ vẫn là thời gian xả hơi sau khi thi đại học xong.
Cửa phòng ngủ đóng chặt.
Tần Minh nằm trên giường, mở to mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà màu trắng.
Không biết là do cái gì, nhưng mà đã nhiều ngày trôi qua như vậy rồi mà ký ức về chuyến đi Bắc Kinh đó vẫn quá rõ ràng trong tâm trí của cậu.
Điều này khiến cho cậu cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Hôm nay, một suy đoán bất chợt nảy ra trong đầu cậu.
Có khi nào tất cả những trải nghiệm bây giờ là một phần của bài kiểm tra đầu vào không?
Dù cho ngay cả bản thân cậu cũng thấy giả định này thực sự khá điên rồ.
"Có vẻ như mình vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận được sự thật…”
Tần Minh nở một nụ cười gượng gạo, sau đó với tay tắt đèn đi ngủ.
Phòng ngủ biến trở thành tối om.
Tần Minh kéo chăn, kẹp một góc chăn rồi lật người, không muốn suy nghĩ tới mấy viễn cảnh viển vông nữa.
Ngay cái lúc mà cậu đang thiu thiu ngủ, bên ngoài cửa đột nhiên có âm thanh truyền tới.
Cậu vô thức quay người lại, tập trung quan sát về phía cánh cửa.
Cậu nhìn thấy một khuôn mặt nhăn nheo đang ép sát vào khe cửa khi mà cánh cửa được hé mở ra.
Đôi mắt nhăn nhúm hình tam giác rũ xuống, càng lúc càng trừng lớn, dùng ánh mắt quái dị ẩn dấu trong bóng tối để liếc nhìn cậu.
Tần Minh bị khuôn mặt kia dọa cho giật nảy mình, cậu xuống giường, nhịn không được mà nói.
"Ông nội, ông muốn dọa chết khiếp cháu à, muộn như này rồi mà sao ông còn ở đây?”
"Cháu vẫn chưa ngủ à?”
"Cháu vừa mới ngủ.”
Tần Minh thở dài.
"Vậy cháu mau đi ngủ đi, ông đi đây.”
"Ông nên về ngủ đi. Cao tuổi rồi không nên thức khuya.”
Ông nội Tần Minh đóng cửa lại, rời đi trong yên lặng.
"Người già lúc nửa đêm thật đáng sợ.”
Nhớ lại bộ dáng vừa rồi của ông nội mình, Tần Minh cảm thấy tóc gáy của mình dựng hết cả lên.
Vừa bị ông nội hù cho một phen mất ngủ, giấc mơ về mọi thứ ở Bắc Kinh lại hiện ra trong đầu Tần Minh.
Cậu không biết là đã trôi qua bao lâu.
Tần Minh bất ngờ nghe thấy một loạt âm thanh sột soạt nhỏ truyền tới từ ngoài cửa.
Như thể là ai đó đang cố gắng đẩy cửa vào vậy.
Sau đó, cậu trông thấy một khuôn mặt đang dần dần ló dạng sau khe cửa.
Tần Minh khi này vẫn còn chưa ngủ, khi cảm giác có ai đó mở cửa thì liền mở mắt ra.
Kết quả khi nhìn thấy khuôn mặt trượt dài ở bên cạnh cửa, cậu sợ tới mức hét toáng lên.
"Ông nội, ông làm sao vậy? Cháu thật sự rất hoảng đấy.”
"Cháu vẫn chưa ngủ à? Ông tưởng cháu đã ngủ rồi.”
Biết Tần Minh đã phát hiện mình, ông già rút khuôn mặt đang dính vào cửa ra, biểu cảm trên mặt rất mất tự nhiên.
"Ông cứ ra ra vào vào như này thì làm sao cháu ngủ được?”
“Làm ơn đi ngủ đi ông ơi, thức khuya quá không tốt đâu.”
Lồng ngực của Tần Minh đập thình thịch.
"Vậy cháu ngủ đi, ông đi trước.”
Ông nội Tần Minh khàn giọng đáp, lại đóng cửa phòng ngủ lại như cũ.
Tần Minh nằm trên giường một lúc thì định bụng xuống giường đi vệ sinh.
Chỉ là khi vừa mở cửa ra, cậu đã nhìn thấy một bóng người với đôi chân cứng ngắc, đang đứng nghiêng người trước cửa.
Không ai khác ngoài người ông vừa bảo là đã đi ngủ kia!
Có vẻ vừa rồi ông nội cậu căn bản chẳng đi đâu cả, mà vẫn luôn trốn ngoài cửa nghe lén.
"Cháu vẫn chưa ngủ à?”