Tần Minh cùng với anh chàng tóc vàng tìm một nơi nào đó để vừa ăn vừa trò chuyện, làm quen với nhau khá là nhanh.
Anh ta tên là Dịch Thiếu Đông, tới từ một gia đình ở thành phố Phật Sơn, một thành phố nổi tiếng vì võ thuật ở Trung Hoa.
Anh ta không được tuyển nhận vào đại học này dựa trên điểm số, mà cũng thuộc hệ tuyển sinh đặc thù như Tần Minh.
Và nếu như so sánh thành tích học tập của cậu với Dịch Thiếu Đông thì ngay cả cậu cũng có thể coi là học sinh ưu tú rồi.
Theo Dịch Thiếu Đông mà nói, khoảnh khắc đỉnh cao nhất từ bé tới giờ của anh ta chính là xếp hạng thứ nhất đếm ngược trong lớp và thứ hai đếm ngược toàn khối. Gã này thậm chí còn chẳng đạt được một trăm điểm trong kỳ thi tuyển đại học.
Từ bé anh ta đã không ưa việc học hành mà thích đi làm tóc hơn. Nên là từ khi còn học trung học đã ton ton chạy theo một tiệm cắt tóc để vừa học vừa làm, quyết tâm một ngày nào đó sẽ trở thành thợ làm tóc giỏi nhất và mở cửa hàng trên khắp cả nước.
Anh ta căn bản chả buồn đến trường.
Nếu không phải vì sợ bị cha mình cho ăn đòn, anh ta có lẽ đã chẳng mò tới đại học Hoa Hạ.
Dịch Thiếu Động một miệng ba hoa toàn lời nói nhảm, Tần Minh cũng chẳng tin, cậu chỉ cho rằng đối phương đang kể chuyện cười nên tạm thời hùa theo mà thôi.
Cả hai vừa chuyện trò vừa đùa giỡn, cứ như là bạn bè đã quen biết nhiều năm vậy.
Mộ Du San ngồi chéo sang một bên với nhóm của Tần Minh và Dịch Thiếu Đông, từ nét mặt bỉ ổi của bọn họ, cô ta chỉ nhìn qua cũng biết hai tên này đang nói mấy thứ chuyện chả hay ho gì rồi.
Khi được nhận vào đại học Hoa Hạ, tinh thần của cô ta lâng lâng như được lên mây vậy. Cho đến khi biết được kẻ cặn bã ngu dốt như Tần Minh cũng được nhận vào, điều mà cô thậm chí còn chẳng mơ tới được lại xảy ra.
Còn gã Dịch Thiếu Đông đang cười nói với Tần Minh kia nhìn qua cũng chẳng phải thành phần tốt lành gì.
Cô ta thực sự không hiểu một trường đại học đứng hàng đầu như đại học Hoa Hạ lại có thể đi nhận mấy thể loại này vào trường.
Càng nghĩ cô ta càng tức.
Chỉ là nhớ tới ngày mai chính là thi đầu vào, Mộ Du San mới thoải mái ra một chút.
Cô ta cho rằng mấy người như Tần Minh và gã đầu vàng chóe kia sẽ bị đuổi khỏi trường sớm thôi.
"Để xem lũ chúng mày có thể vui vê tới khi nào!”
Mộ Du San trừng mắt nhìn Tần Minh, người mà vẫn đang vui vẻ tán nhảm với Dịch Thiếu Đông, cắm phập chiếc nĩa vào miếng bít tết trước mặt.
Sau khi đã nhét đủ rượu và thức ăn vào bụng, Tần Minh nhất quyết xin về nghỉ ngơi, mặc kệ Dịch Thiếu Đông mất hứng muốn tiếp tục chèo kéo.
Dẫu sao thì thời gian gần đây cậu chẳng được nghỉ ngơi tử tế phát nào, và cậu có một cảm giác bất an không hề nhẹ đối với bài kiểm tra đầu vào ngày mai.
Sau khi trở về phòng, Tần Minh tắm rửa qua rồi đi ngủ.
Cậu không còn nghe thấy tiếng còi xe buýt chói tai đó vào ban đêm nữa.
Cứ như vậy, một đêm trôi qua một cách yên bình.
Tám giờ sáng ngày hôm sau.
Tần Minh đi theo chỉ dẫn từ thông báo của loa phát thanh mà đi đến giảng đường trên tầng hai của một tòa nhà.
Lớp này chỉ có tầm ba mươi người, tất cả đều ngồi tại hàng ghế đầu tiên.
Dịch Thiếu Đông cũng không ở đây vì các lớp được phân ngẫu nhiên qua mã sinh viên tạm thời của bọn họ.
Chính xác thì nó không thể coi như một lớp học, mà chỉ có thể coi như tách nhóm các sinh viên năm nhất ra.
Tần Minh không biết được tại sao nhà trường lại làm thế này, cũng không biết được thi đầu vào sẽ thế nào, nhưng cậu nghĩ nó hẳn là sẽ như hồi học trung học thôi.
Đáng lẽ ra sẽ là buổi tụ họp của tất cả tân sinh viên, sau đó lãnh đạo nhà trường sẽ lên phát biểu vài lời chúc mừng.
Nhưng mà có vẻ như điều này không xảy ra rồi.
"Chẳng lẽ sẽ thi đầu vào luôn ở đây sao?
Tần Minh chỉ có thể nghĩ tới khả năng này.
Cậu liếc nhìn quan sát những học sinh khác, ai ai cũng đều lộ ra vẻ bối rối và lo lắng giống như cậu lúc này.
Đột nhiên, một thanh niên đi vào trong lớp, bắt đầu nói cho tất cả mọi người cùng nghe.
"Các em sinh viên thân mến, hiệu trưởng chuẩn bị thông báo qua radio. Mong mọi người có thể im lặng và theo dõi một cách cẩn thận.”
Người thanh niên này mới chỉ dứt câu, một giọng trầm mà uy nghiêm đã vang lên từ chiếc radio đặt ở đâu đó.
"Xin chào toàn thể tân sinh viên, tôi là hiệu trưởng của ngôi trường này.”
"Trước khi chính thức đi vào làm rõ, tôi phải đính chính một điều với các bạn trước.”
"Đây không phải đại học Hoa Hạ, đây là học viện Vận Mệnh thuộc đại học Hoa Hạ.”
"Có lẽ có người đang thắc mắc tại sao chưa từng nghe thấy cái tên này. Thì tôi chỉ có thể tiết lộ rằng học viện Vận Mệnh là một cơ sở bí mật, người ngoài căn bản không thể biết tới.”
“Về phần tại sao người ngoài không thể biết tới, tôi tin rằng các bạn đều sẽ rõ ràng sau bài kiểm tra đầu vào.”
"Dù vậy, các bạn có thể hoàn toàn yên tâm rằng học viện Vận Mệnh thực sự là một nơi đào tạo cho những người tài và ưu tú.”
"Khi trở thành học viên của học viện, bạn không những không phải chi trả bất kỳ khoản phí nào, mà còn có thể được hưởng thụ nhiều quyền lợi như lương thưởng, xe cộ, thậm chí là nhà ở. Có thể nói là chúng tôi trả lương để bạn học tại đây.”
Trước đó, hiệu trưởng nói rằng đây không phải đại học Hoa Hạ mà là học viện Vận Mệnh trực thuộc đại học Hoa Hạ, nhất thời khiến cho các học viên trở nên bất an.
Nhưng ngay sau khi nghe là sẽ được trả lương để đi học, còn có thể kiếm xe kiếm nhà, ai nấy đều tỏ ra vui mừng trước sự thật khó có thể tin này.
Tần Minh cũng không phải ngoại lệ, cậu vốn dĩ đã rất đặt nặng vấn đề tiền bạc rồi.
Bây giờ nghe được mình không những không phải đóng học phí mà còn được trả lương để đi học, đây chẳng khác nào một giấc mơ đẹp đối với cậu cả.
Trên radio, giọng nói của hiệu trưởng vẫn tiếp tục.
"Lương và phúc lợi tạm thời nói ngắn gọn như vậy thôi. Học viên năm nhất sẽ được trả ba vạn tệ một tháng.”
"Học viên năm hai thì là mười vạn tệ một tháng.”
"Năm ba thì ba mươi vạn tệ.”
"Khi thực tập năm cuối, mức lương của bạn sẽ còn cao hơn nữa. Nó sẽ càng lúc càng tăng trong thời gian học tập.”
"Mình đang mơ sao? Lương hàng tháng của học viên năm nhất là ba vạn tệ, và còn có thể cao hơn nữa trong tương lai? Ông trời ơi…”
Tất cả học viên đều vô cùng hưng phấn.
Học bổng của đại học Hoa Hạ mặc dù cũng cho rất nhiều, nhưng bọn họ căn bản chưa từng nghe tới số tiền lớn như vậy.
Ngay cả trường quân đội sợ là cũng không thể tài trợ nhiều như vậy.
Cái này còn nhiều hơn đại đa số viên chức đang làm việc rồi.
Tuy nhiên không phải ai cũng cũng có thể tiếp thu một vận may từ trên trời rơi xuống như vậy, vài người ngay lập tức tỏ ra nghi ngờ.
Rốt cuộc thì một học viện bí mật đột nhiên xuất hiện, phúc lợi còn tốt tới bất ngờ thực sự làm cho người ta khó có thể tin tưởng được.
Chỉ là ngay sau đó, hiệu trưởng đã đưa ra lời giải thích.
"Sau khi nghe tôi phổ biến về mức lương, tôi biết một số người trong các bạn sẽ nghi ngờ.”
"Đúng vậy, trên đời này không có bữa trưa miễn phí.”
"Nơi này cũng không phải dễ dàng để đặt chân tới như vậy.”
"Đó chính là lý do bài kiểm tra đầu vào tồn tại.”
Khi hiệu trưởng nói tới bài kiểm tra đầu vào, tâm lý hưng phấn của một số học viên, bao gồm Tần Minh ngay lập tức trở nên nguội ngắt.
Tuy nhiên, những gì tiếp sau đó mà hiệu trưởng nói đã khiến cho trái tim của bọn họ bùng nhiệt trở lại.
"Mặc dù là một bài kiểm tra, nhưng nó sẽ không đi theo hướng truyền thống.”
"Đây là một bài kiểm tra toàn diện nhằm vào tiềm năng và thiên phú của bạn.”
"Nhưng để giữ tính bảo mật của nội dung bài kiểm tra, đồng thời đảm bảo các học viên tự nguyện chấp nhận những nguy hiểm có thể xảy ra trong bài kiểm tra. Vì vậy trước khi tham gia, các bạn cần phải ký một hợp đồng tuyển sinh với nhà trường.”
"Chỉ có những ai đã ký hợp đồng mới có thể tham gia thi đầu vào.”
"Đương nhiên nếu ai không ký thì cũng không sao, chúng tôi sẽ coi như người đó bỏ quyền. Bạn chỉ cần bước ra khỏi lớp học là sẽ có người đưa bạn ra tận ga luôn.”
"Hợp đồng nhập học sẽ được giảng viên tại lớp đưa cho từng người. Các bạn có mười phút để suy nghĩ và quyết định.”
Sau khi hiệu trưởng kết thúc bài phát biểu, người thanh niên đang đứng trên bục giảng đã lấy ra một chồng toàn túi đựng hồ sơ.
Tên của mỗi người đều đã được điền lên mặt túi
Ai được gọi đến tên sẽ đi lên để nhận.
Bên trong túi ngoại trừ hai trang giấy mỏng ra thì còn có một cây kim bạc mảnh khảnh.
Tần Minh lấy hợp đồng ra, xem xét một cách cẩn thận.
Đây nói một cách trắng trợn chính là một bản hợp đồng tuyển sinh, có cả một thỏa thuận bảo mật thông tin, tương tự như một thứ mà ta cần phải ký để mà gia nhập vào một công ty nào đó vậy..
Có một số quy tắc được liệt kê ra, nhưng có thể được tóm gọn lại như sau.
Sẽ có những rủi ro nhất định liên quan tới việc học tập ở học viện.
Trong quá trình học tại học viện, học viên phải tuân theo sự sắp xếp của nhà trường và tuân theo quy định một cách tuyệt đối và vô điều kiện.
Trong thời gian học tập, học viên không được phép tiết lộ tình hình trong học viện với bất cứ cá nhân nào ngoài trường và dưới bất cứ hình thức nào.
Sau khi ký kết hợp đồng tuyển sinh thì các điều khoản sẽ có hiệu lực ngay lập tức. Bất cứ ai vi phạm sẽ nhận được hình phạt nghiêm khắc.
Ngoài ra, một số thứ liên quan tới tiền lương, phúc lợi, cũng được trình bày rõ bên trên như hiệu trưởng đã nói trước đó, việc học được trả lương, có nhà có xe miễn phí,...
Tuy nhiên nhà và xe do trường cung cấp phải đợi đến nửa sau của năm nhất mới có được.
Giá trị của xe thì không dưới một triệu tệ, tổng tài sản không dưới mười triệu tệ.
Không phải là nói quá khi cho rằng rất ít người có thể cưỡng lại được lắm lợi ích tới vậy.
Đây chính là bất động sản đáng giá cả chục triệu tệ và xe hơi hạng sang. Ngay cả những người làm việc cả đời ở trong các công ty tập đoàn xếp hạng năm trăm trở lên cũng không chắc bản thân có thể tích lũy được khối tài sản tương tự hay không.
Tần Minh run rẩy nắm chặt hợp đồng, chỉ cần ký xuống bản hợp đồng này, vượt qua bài kiểm tra đầu vào thì cậu sẽ đổi đời, mà không chỉ cậu đổi đời, ngay cả gia đình của cậu cũng sẽ đổi đời.
Cha cậu sẽ chẳng phải lo lắng cơm áo gạo tiền nữa.
Mặc dù cậu cũng chú ý tới các cảnh báo nguy hiểm tiềm tàng trong hợp đồng, nhưng điều này căn bản không thể khiến cho cậu lui bước.
Trên đời này nào có gì là an toàn tuyệt đối.
Nếu như xui xẻo, ngay cả khi trốn chui lủi trong nhà cũng có thể vì mái nhà sụp xuống mà chết trong lúc ngủ.
Cậu cuối cùng đã chạm tới một cơ hội trời ban như này, nếu như bỏ qua, đừng nói chỉ mỗi cha cậu thất vọng, có lẽ cậu cũng sẽ cảm thấy bản thân thật nhục nhã.
Cậu không có lý do để mà lui bước.
Tần Minh đã quyết định ký vào hợp đồng, ở lại tham gia thi đầu vào.
Những học viên khác cũng chẳng vướng mắc cái gì cả.
Hơn nữa bọn họ nghĩ rằng dù có nguy hiểm thì có thể nguy hiểm tới mức nào cơ chứ?
Chắc cũng tầm tầm như mấy công việc khai thác mỏ, xây hầm các thứ mà thôi.
Bọn họ vẫn luôn học tập chăm chỉ mỗi ngày, luyện đề không biết mệt không phải cũng chỉ để sau này có thể có việc làm tốt và kiếm nhiều tiền thôi sao?
Và bây giờ, mục tiêu mà lý tưởng của bọn họ hướng tới đã gần trong tầm tay.
Rất nhanh, mười phút đã trôi qua.
Người thanh niên đang đứng trên bục lên tiếng.
"Thời gian suy nghĩ đã hết. Ai từ chối ký hợp đồng vui lòng rời khỏi lớp học.”
Sau khi người này vừa dứt lời, đám học viên nhìn nhau như tìm xem có ai làm thế không.
Rõ ràng là không ai nghĩ sẽ có người thật sự bỏ cuộc.
Chỉ là ngay lúc mọi người vẫn cho là thế, một nam sinh tóc dài, mặc áo ca rô xắn nửa tay áo đã đặt hợp đồng lên trên bàn, nhanh chóng rời khỏi lớp học.
Ngoại trừ người này ra, tất cả đều ở lại.
Thanh niên kia thấy vậy lại nói.
"Nếu các bạn ở lại đã đồng ý ký hợp đồng, vậy thì xin hãy dùng kim bạc đi kèm trong túi hồ sơ chích vào ngón tay cái, sau đó đặt ngón cái dính máu lên hai trang của hợp đồng.”
“Phải chích ngón tay à? Trường không có bút mực sao?”
Các học viên đều lên tiếng kháng nghị, hiển nhiên chẳng ai muốn làm như vậy.
"Đây là yêu cầu của học viên, nếu như các bạn không tuân thủ thì có thể lựa chọn bỏ cuộc.”
Giọng điệu của thanh trở nên lạnh lùng, các học viên bên dưới nghe xong cũng không dám mở miệng phàn nàn nữa.
Tần Minh lấy cây kim bạc ra, đâm nó vào ngón cái với không một chút do dự, ấn dấu tay đẫm máu của mình lên hai trang của hợp đồng.
Sau khi lấy dấu tay của mọi người xong, người thanh niên thu lại hết các túi hợp đồng, kiểm tra xong thì đặt lên bàn.
Khi này, radio lại vang lên giọng nói của hiệu trưởng.
"Các học viên đã ký vào hợp đồng đồng nghĩa với việc các bạn đã tự nguyện chấp nhận bài kiểm tra đầu vào của học viện này.”
"Sau đây tôi sẽ giải thích hình thức của bài kiểm tra.”
"Hình thức rất đơn giản. Nó chỉ giống như những trò chơi vượt qua thử thách thường thấy thôi.”
"Chỉ cần các bạn thành công vượt qua từng màn chơi, các bạn có thể hoàn thành bài kiểm tra.”
"Những người thành công vượt qua bài kiểm tra sẽ nhận được phần thưởng tương ứng với thành tích của họ.”
"Còn với những người thất bại thì chắc tôi không cần phải nói về điều đó nữa.”
"Phòng thi sẽ do giảng viên của lớp các bạn lựa chọn ngẫu nhiên, sau đó sẽ có người dẫn các bạn tới phòng thi.”
"Chúc các bạn có thể vượt qua bài kiểm tra và đạt kết quả xuất sắc.”
Hiệu trưởng nói xong, thanh niên kia đã bắt đầu phân phòng thi một cãhs ngẫu nhiên cho từng người một.
Tần Minh được phân vào phòng thi số bốn. Một con số không mấy tốt lành trong quan niệm của cậu.