Chương xử trí
Mặt Nguyên Hi Đế đen đến doạ người, tuy rằng nhịn xuống lửa giận ngập trời, chỉ nói sai người tra rõ việc này, miễn cưỡng gạt qua. Nhưng trong lòng mọi người đều rõ ràng việc này không có khả năng bỏ qua như vậy. Vì thế, sau lưng Nguyên Hi Đế đã mắng Phúc Vương một trận, Phúc Vương ủy khuất nhìn xung quanh, bên trái là phụ hoàng sắc mặt tối sầm, bên phải là vẻ mặt hận sắt không thành thép của hoàng huynh, chỉ có thể chạy tới tố khổ với Cố Hoài Chi, "Ta chỉ là người thô kệch ngoài đánh giặc ra thì chẳng biết làm gì. Phụ hoàng cho con cháu nhà nghèo một cơ hội tấn chức, cũng không phải để bọn họ ỷ thế hiếp người, hãm hại bá tánh vô tội. Ta quản chuyện này chẳng lẽ còn sai sao?"
"Điện hạ yêu dân như con, đương nhiên không sai." Cố Hoài Chi đau đầu, chuyện này vốn là thế gia cùng hoàng đế âm thầm đánh nhau, ngài chính là nhi tử của hoàng đế lại chạy tới tố khổ với thế gia tử như ta, có phải có chỗ nào không đúng hay không?
Nếu Phúc Vương có thể nghĩ vậy thì hắn đã không phải người ngốc nghếch rồi, không chỉ không thấy chỗ khó xử của Cố Hoài Chi còn nhìn chằm chằm Cố Hoài Chi, cầu an ủi.
Cố Hoài Chi bị ánh mắt đáng thương của Phúc Vương nhìn chằm chằm có hơi mềm lòng, suy tư một lát, vẫy tay với Phúc Vương, nhỏ giọng nói cho hắn, "Bệ hạ phải giận ngươi đâm thủng việc này, mà là giận những sĩ tử đó không biết cố gắng, cô phụ một mảnh khổ tâm của bệ hạ."
"A hoài đệ đệ, ngươi cũng bắt đầu gạt ta." Phúc Vương ủ rũ cụp đuôi, giống như một con mèo không tìm thấy cá khô vậy, thấp giọng lẩm bẩm, "Nếu thật sự như vậy thì phụ hoàng mắng ta làm gì?"
Sao lúc này lại biến thông minh rồi? Cố Hoài Chi bất đắc dĩ, nhìn ánh mắt thanh triệt của Phúc Vương, cuối cùng đành thở dài, nhẹ giọng nói: "Nếu người ngầm báo việc này cho bệ hạ, bệ hạ có thể âm thầm xử lý việc này. Nhưng ngươi lại đề cập chuyện này trước mặt tất cả văn võ bá quan trong triều vào ngày đại quân chiến thắng trở về, vừa quét mất vui mừng của bệ hạ, lại làm bệ hạ mất mặt, chuyện khoa cử càng thêm khúc chiết, ngươi nói xem bệ hạ có thể không tức giận sao?"
Phúc Vương mờ mịt, rõ ràng không nghe hiểu ý của Cố Hoài Chi, gãi đầu nói: " Chuyện khoa cử thủ sĩ không phải đã định rồi sao? Đều đã thi xong rồi thì còn có khúc chiết gì?"
"Nếu khoa cử thủ sĩ tuyển ra quan viên đều coi bá tánh như thịt cá, ngươi cảm thấy còn cần mở khoa cử nữa sao?"
Phản kích của thế gia còn chưa bắt đầu đâu, chờ qua mấy ngày nữa điều tra rõ mọi chuyện, trên triều sẽ càng náo nhiệt.
Phúc Vương sửng sốt hồi lâu, sau một lúc mới lau mặt một, cắn răng nói: "Ai biết nơi này còn có nhiều loanh quanh lòng vòng như vậy? Thôi, sau này ta chỉ đánh giặc thôi, không bao giờ xen vào việc của người khác nữa!"
Cố Hoài Chi cười khổ.
Phúc Vương lại phức tạp nhìn Cố Hoài Chi, khó khăn hỏi: "Ngươi cũng không tán thành mở khoa cử sao? Tuy rằng ta không hiểu những chuyện này, nhưng năm trước mở khoa khảo, nhìn thấy con cháo nhà nghèo tràn đầy hy vọng đi thi, lòng ta cảm thấy mở khoa cử khá tốt, cho bọn họ hy vọng cả đời."
"Điện hạ không cần phiền não việc này, rồi sẽ luôn có một kết quả."
"Những việc này ta muốn quản cũng không được, không có đầu óc này. Ta chỉ hy vọng, giao tình mấy năm nay của chúng ta sẽ không bởi vì đủ loại chuyện sau này mà trở nên xa lạ."
Cố Hoài Chi vẻ mặt nghiêm túc, trịnh trọng bảo đảm với Phúc Vương, "Sẽ không."
Bởi vì chuyện gồm thâu thổ địa, mỗi ngày Nguyên Hi Đế đều trầm mặt, cả người phát ra áp suất thấp khiến người hít thở không thông, mỗi ngày đám người Cố Hoài Chi khi làm việc đều nghẹn một hơi sợ bậc lửa giận của Nguyên Hi Đế.
Nhưng mà chuyện nên tới vẫn sẽ tới, tin tức các nơi lục tục truyền vào kinh thành, đều nói những gì Phúc Vương nói là thật, cũng kèm theo chứng cứ bọn họ điều tra được.
Nguyên Hi Đế lập tức lật đổ bàn trong Ngự Thư Phòng, Phùng Khắc Kỷ lớn tuổi hôn mê bất tỉnh. Thế gia an bài ngự sử lập tức dâng tấu chương buộc tội sĩ tử nhà nghèo phẩm hạnh thấp kém, bất kham làm quan. Thỉnh bệ hạ nghiêm trị không tha, cũng huỷ bỏ khoa cử, khôi phục cửu phẩm công chính chế ban đầu.
Chuyện này đương nhiên không có khả năng, Nguyên Hi Đế lạnh mặt cự tuyệt thỉnh cầu này, nhưng mà thế gia cũng không phải ăn chay, hỏi lại Nguyên Hi Đế: "Bệ hạ nhất ý cô hành() như thế là bởi vì nhận định sĩ tộc chúng ta bất kham làm quan nên mới muốn giao triều chính cho nhà nghèo phẩm hạnh không hợp sao?"
()nhất ý cô hành: một mình hành sự. Ngoan cố theo cách nghĩ chủ quan của mình mà làm, không tiếp thu ý kiến người khác.
Lời này quá tru tâm, sắc mặt Nguyên Hi Đế thay đổi, nghiến răng nghiến lợi trả lời: "Ái khanh lo lắng nhiều, trẫm cũng không có ý này. Chẳng qua học sinh nhà nghèo cầu học gian nan, trẫm cũng chỉ muốn cho bọn họ trải qua suôn sẻ một chút thôi. Tuy rằng có chút nghiệt súc cô phụ một phen khổ tâm của trẫm nhưng lần này cũng không thiếu sĩ tử nhà nghèo phẩm hạnh cao khiết, một lòng vì dân, ngươi lại bởi vì chuyện này mà chặt đứt con đường thanh vân() của tất cả con cháu nhà nghèo, sợ là vì việc nhỏ mà bỏ việc lớn, không quá thích hợp."
()chỉ con đường công danh ( trong " Truyện Kiều" của Nguyên Du có viết "Bằng nay chịu tiếng vương thần/ Thênh thênh đường cái thanh vân hẹp gì" á)
Cái gì gọi là " vì việc nhỏ mà bỏ việc lớn"? Đối phương suýt thì tức ngất xỉu, nhịn không được vung tay áo, buồn bực nói: "Lời này của bệ hạ sai rồi, trăm ngàn năm nay, sĩ tộc vì đế vương cùng bá tánh trong thiên hạ mà dốc hết sức lực, hiện giờ bệ hạ quyết định qua loa chuyện khoa cử thủ sĩ, sĩ tử nhà nghèo việc xấu loang lổ, chúng thần vô cùng đau đớn, bệ hạ lại vẫn muốn dùng lý do không cần "vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn" giải vây cho bọn họ sao?"
Nương, vì sao chuyện gì các ngươi cũng có thể phát tán tư duy nói bậy như vậy? Nguyên Hi Đế mệt mỏi, giao tiếp với quan văn không tốt ở điểm này, vừa không cẩn thận nói sai một từ là có thể bị bọn họ bắt lấy không bỏ, lại để bọn họ nói tiếp, Nguyên Hi Đế cảm thấy mình sẽ trở thành hôn quân mất.
Nhìn một đống quan viên không đạt được mục đích quyết không bỏ qua, đồng tâm hiệp lực nhất định phải huỷ bỏ chế độ khoa cử trước mặt này, Nguyên Hi Đế cũng không kiên nhẫn, vốn dĩ tâm tình khó chịu vì đồng đội heo kéo chân sau lại bị người bức ép thì dù là Phật cũng sẽ tức giận. Nguyên Hi Đế tức giận đến bật cười, cũng không có tâm tư cãi nhau với bọn họ, lộ ra ánh mắt bất thiệt, ôn thanh hỏi lại bọn họ, "Nếu hết thảy đều do chuyện gồm thâu thổ địa dựng lên không bằng tra rõ chuyện này?"
Cho rằng trẫm không biết giận đúng không? Một đám các ngươi lại sạch sẽ bao nhiêu, tất cả sĩ tử nhà nghèo gồm thâu thổ địa lần này cộng lại cũng không bằng số lẻ của một người trong các ngươi, lại lải nha lải nhải, toàn bộ đều thanh tra cho rõ đi!
Quan hệ giữa hoàng đế và thần thực phức tạp, có khi là quân thần tốt tay cầm tay cùng đi, có đôi khi lại thành hai bên đối lập giằng co. Giằng co giừa hai bên lần này, hoàn toàn hạ màn sau khi Nguyên Hi Đế nói ra câu tra rõ ẩn hộ kia, mặt ngoài là Nguyên Hi Đế chiếm ưu thế, trên thực tế người thắng vẫn là thế gia, chẳng sợ Nguyên Hi Đế đầy bụng tức giận cũng phải nghẹn lại.
Phùng Khắc Kỷ còn khó chịu hơn Nguyên Hi Đế, vị đại lão này vẫn luôn ở tuyến đầu nỗ lực suy yếu lực lượng sĩ tộc, đề bạt nhà nghèo, lúc trước hắn làm ra chế độ khoa cử khí phách hăng hái thế nào thì hiện tại bị vả mặt có bấy nhiêu thống khổ. Huống chi Phùng Khắc Kỷ vẫn là người tâm cao khí ngạo, lúc trước ngay cả Cố Huyền cũng không để vào mắt, luôn muốn áp Cố Huyền một đầu, nếu không phải Cố Huyền vả mặt vừa nhanh, ổn lại tàn nhẫn, Phùng Khắc Kỷ đã có thể lên trời.
Kết quả Phùng Khắc Kỷ không lật truyền trong tay sĩ tộc mà hắn coi là đại địch, lại bị đồng đội heo cắm một mũi tên trước ngực suýt thì đi gặp Diêm Vương, khẩu khí này, nếu Phùng Khắc Kỷ có thể nhịn xuống thì hắn đã không gọi là Phùng Khắc Kỷ.
Dưới phẫn nộ, Phùng Khắc Kỷ trực tiếp dâng tấu thỉnh bệ hạ xử tử toàn bộ những người tham dự chuyện này, Nguyên Hi Đế trong cơn tức giận cũng nghĩ như vậy, hai cậu cháu gọi nhịp, định đại khai sát giới, Cố Hoài Chi vốn đang làm phông nền nhìn không được, vẻ mặt nghiêm túc bước ra khỏi hàng: "Bệ hạ, thần cho rằng việc này không ổn."
Nguyên Hi Đế trầm mặt, trừng mắt nhìn Cố Hoài Chi, cắn răng nói: "Có gì không ổn? Tàn hại bá tánh, dẫn phát dân oán, bọn họ có chết một vạn lần cũng không đủ!"
"Đúng vậy!" Phùng Khắc Kỷ cũng đen, "Ngươi có biết trên đời này có bao nhiêu học sinh nhà nghèo muốn nghiền đám người này thành tro không? Có một chút địa vị liền nhẹ xương cốt, suýt nữa chặt đứt con đường thanh vân của tất cả học sinh nghèo, nếu bọn họ không chết, không thể bình dân phẫn!"
"Dung túng bạn bè, thân thích cậy thế tác loạn tự nhiên đáng chết, nhưng những sĩ tử không biết chuyện, bị người nhà liên lụy bởi vậy mất đi tính mạng, sợ là không công bằng."
"Hừ! Ngươi đúng là tốt bụng!" Phùng Khắc Kỷ hừ lạnh một tiếng, cười nhạo nói, "Các ngươi không phải mắng sĩ tử nhà nghèo vui vẻ sao, hiện giờ lại nhảy ra cầu tình cho bọn họ làm gì?"
Đối với Phùng Khắc Kỷ châm chọc mỉa mai, Cố Hoài Chi vẫn chưa để ở trong lòng, ngược lại nghiêm túc nhìn Nguyên Hi Đế, nghiêm túc nói: "Bọn họ xác thật có sai, nhưng bọn hắn phạm sai có lớn có bé, nếu quơ đũa cả nắm, bệ hạ cho rằng công chính sao?"
"Ngươi phải vì tội nhân cầu tình?"
"Thần là vì sự công chính của luật pháp mà mở miệng. Kẻ ăn cắp lại bị phán hình phạt của phạm nhân gϊếŧ người, đây là vũ nhục sự công chính của luật pháp. Cứ thế mãi, người bề trên có thể lấy hỉ nộ của bản thân tới xử án, bệ hạ nhẫn tâm nhìn giang sơn vất vả đánh tới cuối cùng biến thành như vậy sao?"
Nguyên Hi Đế cùng Phùng Khắc Kỷ á khẩu không trả lời được, sau một lúc lâu, Nguyên Hi Đế rốt cuộc khôi phục bình tĩnh, hỏi Cố Hoài Chi, "Theo ý kiến của ngươi, lại nên làm như thế nào? Trẫm không có khả năng không gϊếŧ người, nếu việc này xử lý không tốt, trẫm không có biện pháp cho người trong thiên hạ một công đạo. Hoài Chi à, nhân thiện là chuyện tốt, nhưng quá mức nhân từ, đó là do dự không quyết đoán."
Cố Hoài Chi biểu cảm không thay đổi, hắn lại không phải là thánh phụ, đối với người đáng chết, chưa bao giờ sẽ có đồng tình, " Theo thần thấy, chỉ tru đầu người trực tiếp tham dự, sĩ tử không hiểu rõ, phạt hắn toàn tộc tam đời không thể khoa cử."
Phùng Khắc Kỷ nhìn Cố Hoài Chi, chỉ cảm thấy răng đau, tiểu tử này nơi nào nhân từ nương tay, rõ ràng tâm đen hơn ai hết! Bên ngoài là bảo vệ tính mạng những người này, trên thực tế, phạt toàn tộc ba đời không thể tham gia khoa cử...... Ha hả, như vậy còn không bằng đi chét, tốt xấu có thể bảo vệ hậu thế tiền đồ vô ưu.
Nguyên Hi Đế cũng cảm thấy chiêu này của Cố Hoài Chi gϊếŧ người không thấy máu, lại so với trực tiếp chém đầu bọn họ đầu khiến người sợ hãi. Cả đời người đọc sách chỉ có một con đường khoa cử mong quang tông diệu tổ, chấn hưng gia tộc, kết quả lại trở thành sỉ nhục của gia tộc, chênh lệch như vậy quả thực có thể khiến người hậm hực đến chết. Càng đáng sợ là tiểu tử này thế nhưng còn bày ra vẻ mặt vì muốn tốt cho bọn họ, Nguyên Hi Đế hận không thể thu hồi câu nói kia, nếu Cố Hoài Chi mà là nhân từ nương tay nói, sợ là phía dưới không có ai là người tàn nhẫn.
Gϊếŧ người tru tâm.
Cố Hoài Chi đúng là không nghĩ nhiều như vậy, một là tư duy đã cố định, cảm thấy an toàn tính mạng quan trọng hơn những chuyện khác. Hai là, Cố Hoài Chi cũng có ý muốn gϊếŧ gà dọa khỉ. Xử tử đám người kia cố nhiên có thể kinh sợ một đám người khác, nhưng người chết như đèn tắt, vì ích lợi, khẳng định sẽ có người tiếp tục làm chuyện này. Nhưng có có đám người khiến toàn tộc liên lụy này làm ví dụ, về sau nếu có người muốn làm chuyện xấu sẽ phải nghĩ cho kỹ, lỡ làm không tốt tai họa toàn tộc. Ngay cả sĩ tử không bỏ qua được tình cảm cũng có lý do từ chối những yêu cầu không chính đáng, đem án tử này phổ cập khoa học cho tộc một chút, bảo đảm có thể làm tộc nhân thành thật.
Nguyên Hi Đế chửi thầm về chửi thầm, trong lòng cũng cảm thấy chủ ý này của Cố Hoài Chi không tồi, gật đầu đáp ứng đề nghị của Cố Hoài Chi.
Vì thế, vào tháng năm nay, thủ phạm các nơi toàn bộ bị áp giải vào kinh, Nguyên Hi Đế quyết tâm phải dùng thủ đoạn lôi đình cho con cháu nhà nghèo một cái giáo huấn, hạ lệnh xử tử những người này trong cùng một ngày.
Ngày hành hình hôm ấy, trên mặt đất pháp trường một mảnh huyết hồng, trong không khí đều tràn ngập mùi máu tươi khiến người buồn nôn, tân hoa sĩ tử bị Nguyên Hi Đế hạ lệnh lại đây quan khán hành hình sắc mặt trắng bệch lung lay sắp đổ, phảng phất trên cổ mình cũng có một cây đao, hận không thể hiện lập tức chạy về viết một vạn phong thư nhà gửi về quê, nghiêm cấm bọn họ dùng danh nghĩa của mình làm xằng làm bậy.
Cố Hoài Chi cùng Từ Huy sóng vai đứng, bình tĩnh nhìn một đám sinh mệnh trôi đi, không nói gì.
Cố Hoài Chi bỗng nhiên ý thức được ở chỗ này, đi sai một bước là thật sự sẽ liên lụy tính mạng của rất nhiều người.
Sau khi hồi phủ, Cố Huyền lo lắng Cố Hoài Chi lần đầu tiên thấy trường hợp máu me như vậy, trong lòng không chịu nổi, còn gọi riêng Cố Hoài Chi đến khai đạo cho hắn.
Nhưng mà Cố Hoài Chi đã sớm tự mình điều chỉnh tốt, ngược lại nói với Cố Huyền: "A công đừng lo, đối lập với khi còn nhỏ gặp qua thảm tượng xác chết đói đầy đường, hôm nay chứng kiến cũng không khiến con không chịu nổi. Con chỉ thương những bá tánh vô tội đó, thật vất vả mới có cuộc sống an ổn, không chết trong chiến loạn, lại chết trong tay ngu dân."
--
Ngồi chờ Hoài Chi bảo bảo vả mặt Phùng Khắc Kỷ. Không phải đại lão không tốt, chỉ là con không thích ngài mà thôi