Thế Gia Tử

chương 75: đâm thủng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương đâm thủng

Cố Hoài Chi nhạy bén mà ý thức được chuyện tân khoa tiến sĩ bốn phía xâm lấn thổ địa mà tiểu thái giám nói này đã trở thành một quả bom lớn, một khi bậc lửa, dưới bạo nộ, khả năng Nguyên Hi Đế sẽ khiến mọi người minh bạch một chút cái gì gọi là cơn giận của thiên tử.

Vì thế, Cố Hoài Chi trầm mặc một lúc, nhẹ giọng nhắc nhở tiểu thái giám, "Sau này tốt nhất đừng nhắc chuyện này với người khác."

Nếu để người có lợi trong chuyện này biết tiểu thái giám trộm tố cáo chuyện này với Cố Hoài Chi thì dù bọn họ không làm gì được Cố Hoài Chi chẳng lẽ lại không đối phó được một cái tiểu thái giám như vậy sao? Dù sao hoạn quan vốn mang tiếng xấu, bị người khinh bỉ, gϊếŧ một tên thái giám không có người chống lưng cũng không có gì khó khăn.

Tiểu thái giám hoạt bát nhưng không ngốc, lập tức minh bạch ý của Cố Hoài Chi, nháy mắt trắng mặt, lập tức tái mặt, thắt lưng cúi thấp hơn, vẻ mặt càng thêm cung kính, hạ giọng nói: "Đa tạ đại nhân đề điểm." Trong lòng lại nói vị đại nhân này quả nhiên thiện tâm giống như đồn đãi.

Cố Hoài Chi không nhiều lời nữa, trong đầu lại điên cuồng tự hỏi, muốn xử lý chuyện này như thế nào. Hỗ trợ che giấu khẳng định không được, bá tánh vô tội nhường nào, vừa mới vừa kết thúc sau bao ngày sợ hãi, rốt cuộc nhìn thấy một chút hy vọng lại bị đánh xuống đáy cốc. Triều đình mở khoa cử thủ sĩ là vì cho con cháu nhà nghèo một cơ hội thăng quan tiến chức, mà không phải để con cháu nhà nghèo sau khi đắc thế đi ức hiếp bá tánh.

Thứ này không cả xứng làm người chứ nói gì đến làm quan?

Đương nhiên, cũng có người bị người nhà liên lụy, tội danh có thể sẽ nhẹ hơn chút nhưng Nho gia luôn tôn trọng tu thân, tề gia, trị quốc bình thiên hạ, ngay cả việc gia đình cũng không quản được, còn nói gì đến trị quốc bình thiên hạ? Cũng không thể thoát khỏi tội trị gia không nghiêm.

Đối với loại người này, Cố Hoài Chi vẫn cảm thấy có chút đồng tình. Lấy một ví dụng không thỏa đáng, chuyện này khá giống với phượng hoàng nam bị chế nhạo trên Internet đời sau, dưới sự trợ giúp của bảy đời cô, tám đời dì thậm chí là người dân toàn thôn thi đậu đại học nhảy ra khỏi nông thôn, tìm một phần công tác có thể diện. Kế tiếp các thân nhân trong nhà xảy ra chuyện gì, có thể không giúp sao? Trên tình lý, cần thiết giúp, không có vấn đề gì. Vấn đề là nếu ngươi độc thân thì không sao, lúc trước xác thật nhận ân huệ của người, hiện tại nên báo đáp ân nhân là đương nhiên nhưng nếu đào rỗng một nhà thê tử cùng nhạc phụ để báo ân thì đúng là không thể nào nói nổi. Huống chi, xưa nay thổ địa đều là tính mạng của nông dân, chiếm đoạt ruộng đất của người khác còn đuổi người ta tương đương với gϊếŧ người, tính chất càng ác liệt. Không nói đến chuyện tiền thuế bị thất thoát, nghĩ đến có thể xảy ra án mạng, Cố Hoài Chi không khả năng mặc kệ.

Nhưng cáo trạng cũng cần kỹ thuật. Nguyên Hi Đế đã chịu đựng áp lực thật lớn từ thế gia để mở khoa cử, trước mắt còn chưa ra chiến tích lại nháo ra tai tiếng trước, Cố Hoài Chi không cần nghĩ cũng biết Nguyên Hi Đế sẽ bạo nộ như thế nào. Khuyên nhủ đế vương cũng yêu cầu bản lĩnh, thiên thời địa lợi nhân hoà đều không thể thiếu. Nhìn các ngự sử có vận khí khác nhau ở Ngự Sử Đài là biết khuyên nhủ hoàng đế là chuyện huyền học cỡ nào. Có người tranh luận với hoàng đế bị kéo ra ngoài chém, cũng có vừa vặn gặp phải thời điểm hoàng đế cảm thấy muốn xoát một đợt thanh danh khiêm tốn nạp gián, sau đó hoàng đế vừa nhìn thấy, ai, vị này không tồi, thoạt nhìn rất thuận mắt vì thế mà danh lợi song thu.

Lấy thân phận địa vị của Cố Hoài Chi cũng không cần lo lắng bị hoàng đế kéo ra ngoài chém, nhưng không có điều tra thì không có quyền lên tiếng, hiện tại Cố Hoài Chi còn chưa có chứng cứ, không thể cáo trạng với Nguyên Hi Đế, dù sao cũng phải có được nhân chứng vật chứng mới có thể tìm cơ hội vạch trần việc này với Nguyên Hi Đế.

Bởi vì trong lòng có chuyện nên Cố Hoài Chi cũng mất đi tâm trạng thoải mái ban đầu. Vừa vặn trong biệt viện này cũng có nhân thủ mà Cố thị xếp vào, vẫn là nhân tài phụ trách tình báo. Cố Hoài Chi cũng thuận thế lấy cớ sai người hầu ra ám hiệu để bọn họ đi tra việc tân khoa sĩ tử gồm thâu thổ địa.

Tâm tình Nguyên Hi Đế không tồi, gần đây mọi chuyện đều bắt đầu đi vào quỹ đạo, ông trời cũng rất cho tân hoàng đế như hắn mặt mũi, vụ thu cũng đang đến gần, hầu hết tấu chương của các quận, huyện đều nói năm nay lương thực rất tốt, nếu không có ngoài ý muốn gì xảy ra thì có thể nghênh đón một năm được mùa.

Lương thực mới là căn bản của một quốc gia lấy nông cày là chủ, có lương thực, bá tánh cũng an lòng, triều đình cũng có thuế để xử lý các loại sự vụ. Lại thêm Phúc Vương truyền đến tin chiến thắng, cũng không có gì lạ khi Nguyên Hi Đế vui mừng như thế.

Trong tiệc tối, Cố Hoài Chi nhìn Nguyên Hi Đế vẻ mặt không hào đầy vui vẻ lại nghĩ đến chuyện gồm thâu thổ địa, trong lòng khẽ thở dài một tiếng.

Cố Huyền đã nhận ra Cố Hoài Chi cảm xúc dao động, giống như vô tình nhìn hắn, trong mắt mang theo một tia nghi vấn.

Cố Hoài Chi hơi mỉm cười, nhìn Cố Huyền ý bảo lát nửa trở về lại nói. Hai tổ tôn đã sớm ăn ý vô cùng, cũng không ai chú ý chuyện hai người trao đổi ánh mắt trong khoảnh khắc này.

Chờ sau khi yến hội tan, Cố Hoài Chi đỡ Cố Huyền về sân, bảo nội thị lui xuống tự mình hầu hạ Cố Huyền rửa mặt, xác định xung quanh an toàn mới đến bên tai Cố Huyền nhỏ giọng nói cho Cố Huyền chuyện này.

Cố Huyền không chút nào ngoài ý muốn, nhàn nhạt nói: "Người nghèo chợt phú dễ dàng khinh cuồng, nhà nghèo một sớm nhập sĩ, bốn phía ôm tài cũng không kỳ quái."

Dứt lời, Cố Huyền lại cười nhạt một tiếng, "Xưa nay nhà nghèo vẫn luôn ghen ghét sĩ tộc một tay che trời, ức hiếp bọn họ, hiện giờ bọn họ còn chưa đắc thế, chỉ mới trở thành quan tét riu cũng đã coi bá tánh như thịt cá mà động đao, nghĩ lại năm đó bọn họ oán giận sĩ tộc, thật là buồn cười."

Cố Hoài Chi trầm mặc, dũng sĩ đồ long trở thành ác long, sao có thể không khiến người tiếc hận?

Cố Huyền nói tiếp: "Bao nhiêu người ngoài mắng thế gia nhưng lại muốn trở thành thế gia? Thật cho rằng làm quan là có thể trở thành thế gia sao? Đúng là nực cười!"

Cố Hoài Chi bộ dáng không chút nào ngoài ý muốn thậm chí chờ xem nhà nghèo tự động nhảy hố của Cố Huyền, không khỏi khẽ nhíu mày, "A công đã sớm biết chuyện này sao?"

"Ta làm quan nhiều năm như vậy, cũng chứng kiến qua nhiều chuyện tương tự, có cái gì mà đoán không được?" Cố Huyền cười lạnh, "Vài thập niên này, trong số con cháu nhà nghèo, chỉ có hai người chưa từng vì tư lợi mà hại người khác, ngươi biết là ai sao?"

Cố Hoài Chi chớp mắt, hơi suy tư liền đoán được đáp án, "Từ Quý Lăng cùng Phùng Khắc Kỷ?"

"Đúng vậy. Hai người này mới có thể coi như đứng đầu trong số học sinh nhà nghèo, tài học cùng phẩm hạnh đều xuất sắc. Tuy nhiên tâm tính của Phùng Khắc Kỷ không trống trải bằng Từ Quý Lăng, còn muốn thấp hơn Từ Quý Lăng một đầu. Chỉ tiếc, sau khi Từ Quý Lăng qua đời, con cháu Từ gia thế nhưng không còn người nào có thể dùng, bi thay, than thay!"

Trọng điểm của Cố Hoài Chi lại ở, "Nếu a công đã biết được chuyện sĩ tử nhà nghèo dung túng người nhà gồm thâu ruộng đất của bá tánh thậm chí còn hại tính mạng người khác, vì sao không báo cáo việc này cho bệ hạ cho bá tánh một công đạo?"

"Thời cơ chưa tới."

"Khi nào mới là thời cơ?"

"Thời điểm sựu việc đủ lớn, không dễ kết thúc." Ánh mắt Cố Huyền thanh lãnh lại làm Cố Hoài Chi thấy lạnh lẽo khi ở thời tiết nóng nóng bức đêm hè, "Ngày đó bệ hạ làm theo ý mình muốn mở khoa cử, ngươi cho rằng thế gia thật sự sẽ dễ dàng bỏ qua như vậy sao? Đây mới là phản kích của thế gia, dương mưu đường đường chính chính, không cần làm nhiều cũng có thể cho bệ hạ một cái tát vang dội. Thịt trong miệng thế gia dễ đoạt như vậy sao?"

"Làm gì phải đến nỗi này?" Cố Hoài Chi nhíu mày, "Thần tiên đánh nhau, phàm nhân tao ương, sĩ tộc cùng nhà nghèo tranh đấu, tội gì phải lấy bá tánh vô tội làm bè?"

"Đây là chuyện chắc chắn sẽ xảy ra." Cố Huyền xem rất thấu triệt, "Mặc dù ngay từ đầu ta đã nhắc nhở bệ hạ chú ý việc này, cũng tránh không được chuyện gồm thâu thổ địa phát sinh. Du͙ƈ vọиɠ của con người là vô cùng vô tận, người dễ dàng bị du͙ƈ vọиɠ khống chế không đảm đương nổi một cái quan tốt. Tranh đấu trong quan trường luôn tàn khốc như vậy, hiện giờ Phùng Khắc Kỷ mượn khoa cử nổi gió, kiếm chỉ thế gia, nếu thế gia không phản kích thì còn thể diện gì nữa? Hoài Nhi, ngươi là ngút trời kỳ tài, cả người đều tốt, chỉ có một chút khuyến điểm là quá mức mềm lòng! Làm quan làm Tướng, làm gia chủ, nếu quá mức mềm lòng thì chỉ khiến người một nhà bị thương thôi."

Cố Hoài Chi trầm mặc, trong mắt lại có kiên trì. Nếu lấy mạng người làm quân cờ để phân định thắng bại thì làm gì có ai là người thắng?

Cố Huyền âm thầm thở dài, trầm giọng nói: "Yên tâm đi, chuyện này sẽ sớm xử lý tốt."

Trong lòng Cố Hoài Chi khó chịu, trầm mặc gật đầu. Nửa tháng sau, Cố Hoài Chi thu được kết quả điều tra từ các Châu, tâm tình càng ủ dột, lần này số lượng tiến nhà nghèo chiếm đoạt ruộng đất của bá tánh chiếm hai phần ba. Còn lại một phần ba thuộc về những gia đình vốn khá giả như Phùng Thích. Loại hiện thực trần trụi này làm Cố Hoài Chi nhìn thấy sự thật lạnh như băng của thế giới này qua cảnh tượng hoa trong gương, trăng trong nước phù hoa.

Không chờ Cố Hoài Chi sửa sang chứng cứ giao cho Nguyên Hi Đế, chuyện này đã bị một người khác lấy một loại phương thức gần như thảm thiết vạch trần.

Đầu tháng bày, Phúc Vương lãnh binh chiến thắng trở về, sau khi tiếp thu phong thưởng trên đại điện, lại quỳ xuống bẩm tấu rằng trên đường phản kinh đánh hắn đã gãy chuyện điêu dân ỷ thế hiếp người cường đoạt ruộng đất của bá tánh, tàn hại mạng người, thỉnh Nguyên Hi Đế vì dân làm chủ.

Nguyên Hi Đế giận tím mặt, lại nghe thấy những điêu dân này đều là thân thích của tân khoa tiến sĩ, càng giận không thể át, thiếu chút nữa bỏ tù tất cả bọn họ.

Đám người Phùng Khắc Kỷ khuyên nhủ mãi mới khiến Nguyên Hi Đế leo xuống bậc thang, lệnh quan viên các châu tra rõ việc này, sau khi điều tra rõ lại thanh toán.

Cố Hoài Chi lại bình tĩnh nhiều, thầm than một tiếng thủ đoạn của thế gia quá cao. Nhà nghèo tự tìm đường chết, đâm thủng việc này lại là Phúc Vương, một cái tát lên mặt nhà nghèo, một cái tát lại âm thầm đánh lên mặt Nguyên Hi Đế, thế gia sạch sẽ xem náo nhiệt.

Đởi thành người khác, có lẽ Nguyên Hi Đế còn có cớ kéo một chút. Nhưng Phúc Vương là con trai ruột Nguyên Hi Đế, lại vừa lập công lớn, vốn ngốc nghếch, Nguyên Hi Đế có thể làm gì? Chỉ có thể ăn cái giáo huấn này.

Cố Hoài Chi cũng tự nhắc nhở chính mình, hết thảy mầm tai hoạ đều bởi vì những học sinh nhà nghèo này bất chính, ngày sau mình càng phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, đọc kỹ luật pháp, tuyệt không phạm tội làm người bắt lấy nhược điểm. Nếu không đúng là kéo toàn tộc đi chết.

Truyện Chữ Hay