Chương hạ sính
Nghe xong Trịnh Văn Tương nói, trực giác của Cố Hoài Chi cảm thấy hai nhà Trịnh Phạm có cũ oán. Lại kết hợp thù hận khắc sâu của Phạm Đình với Trịnh Văn Tương, Cố Hoài Chi cũng không khó đoán ra ởđời trước của Phạm Đình, có lẽ Trịnh Văn Tương đã thành công trả thù Phạm gia, lúc này mới làm Phạm Đình hận Trịnh Văn Tương thấu xương. Có lẽ còn kèm theo yêu hận tình thù, tùy tiện não bổ một chút là có thể quay thành mấy chục tập phim.
Tuy nhiên trước mắt rõ ràng Trịnh Văn Tương đang rơi vào hoàn cảnh xấu, Cố Hoài Chi cũng chỉ có thể âm thầm tỏ vẻ: "Nếu Trịnh huynh có gì không tiện, Cố mỗ có thể giúp Trịnh huynh một tay."
Trịnh Văn Tương hơi nhướng mày, không chút để ý mà nhìn Cố Hoài Chi, "Cố huynh cũng thật hào sảng, trợ giúp của Cố thị khiến không biết bao nhiêu người hao hết tâm tư đều không được đến. Xem ra là ta nhặt tiện nghi."
"Trịnh huynh khách khí, chẳng qua là đôi bên cùng có lợi thôi, Trịnh huynh không cần để trong lòng."
"Yên tâm, ta sẽ không khách khí." Trịnh Văn Tương lười biếng mà duỗi tay, nhàn nhạt nói, "Tính cách ngươi không tồi, trầm ổn điềm đạm lại không mất mưu lược, đáng giá thâm giao. Nghe nói ngươi sắp có hỉ sự, không biết ta có thể mặt dày muốn một ly rượu mừng không?"
"Bất cảm thỉnh nhĩ, cố sở nguyện dã"(). Cố Hoài Chi chắp tay cười, ý vị thâm trường nói, "Mấy đại thế gia vốn là đồng khí liên chi(), nhiều thế hệ liên hôn, đều dính chút thân thuộc, tính là người một nhà. Trịnh huynh không cần khách khí."
"Bất cảm thỉnh nhĩ, cố sở nguyện dã"(): nguyên văn tác giả viết là " Cố sở nguyện dã, bất cảm thỉnh nhĩ"( 固所愿也,不敢请耳) nhưng vì mình tra được là " Bất cảm thỉnh nhĩ, cố sở nguyện dã" nên mới để vậy. Ý là: chẳng qua chưa dám mời lúc trước thôi chứ vốn mong chờ được như thế
() " Đồng khí liên chi: Hay còn gọi là "đồng khí liên căn" là thành ngữ dùng để chỉ tình thân thiết giữa anh chị em ruột thịt giống như những cành nhánh mọc từ cùng một cái cây, cùng được hưởng sự vun bồi, nuôi dưỡng từ thân cây.
Lúc trước Trịnh Văn Tương dùng "Người một nhà" ám chỉ Cố Hoài Chi, hiện tại Cố Hoài Chi cũng trả lại hắn tiếng lóng này.
Hai bên đều là người thông minh, không cần nhiều cũng có thể minh bạch ý của đối phương. Chẳng qua Trịnh Văn Tương hơi hiện kinh ngạc, phỏng chừng không nghĩ đến Từ gia lị thẳng thắn thành thật với Cố Hoài Chi như vậy, thế nhưng không gạt hắn thân thế của Từ Thanh Y chút nào.
Cẩn thận nghĩ kỹ thì Trịnh Văn Tương cũng hiểu được. Họa của Trịnh lúc trước từ lâu đã trở thành một món nợ khó đòi. Hiện giờ triều đại cũng đã thay đổi, chẳng sợ thân thế của Từ Thanh Y có tuôn ra cũng không sao, hoàng thất Hưng Triều đều đã chôn dưới đất, ai còn sẽ quản năm án tử năm đó có cá lọt lưới hay không? Huống chi, Trịnh thị vào kinh còn được hoàng đế phá cách đề bạt, vốn cũng đã thuyết minh tính toán của hoàng đế. Không quan tâm Trịnh thị ở Hưng Triều bị phán tội gì, hiện tại đều xóa bỏ toàn bộ.
Một đời vua một đời thần, chính là hiện thực như vậy.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Trịnh Văn Tương có xúc động muốn nhận lại Từ Thanh Y, nhưng sau khi nhìn thấy Từ Huy, Trịnh Văn Tương lại bóp tắt ý niệm này. Từ gia coi Từ Thanh Y như con gái ruột nuôi mười mấy năm, hiện tại muốn nhận Từ Thanh Y trở về Trịnh gia, cũng không phải một quyết định sáng suốt. Thứ nhất là trên tình cảm, chưa chắc Từ Thanh Y có thể tiếp thu được, hai sao...... trong lòng Trịnh Văn Tương dù khó chịu cũng phải thừa nhận, trước mắt thế lực Từ gia lớn hơn Trịnh gia, Từ Thanh Y dùng thân phận đích nữ Từ gia xuất giá, phân lượng nặng hơn dùng thân phân đích nữ Trịnh thị nhiều.
Thái độ của Từ Huy đối với Trịnh Văn Tương cũng ôn hòa hơn không ít, ánh mắt ba người đan xen, đều ngầm hiểu ý nhau.
Hôn kỳ của Cố Hoài Chi đến gần, toàn bộ Cố phủ đều vội lên. Hôn sự của gia chủ tương lai, nghiêm túc mà nói, phân lượng còn nặng hơn hôn sự mấy năm trước của Cố Quyết một chút.
Từ thị cùng Vương thị vội đến trời đất tối sầm, một xấp đơn sính lễ dày đến nỗi hoa cả mắt. Thế gia chú ý điệu thấp khoe ra, đồ vật trong danh sách này, vàng bạc cũng không nhiều, nhưng các loại đồ cổ, tranh chữ, gỗ tử đàn ngàn năm, cây ngọc thạch, cây san hô,... vân vân, một loạt đồ vật quả thực có thể lóe mù mắt.
Vương thị có thể tự hào đảm bảo rằng mười hai mươi năm nay ở kinh thành không có hôn lễ nào có sính lễ phong phú như vậy.
Đương nhiên, của hồi môn của Từ Thanh Y khẳng định cũng không kém. Vấn đề của hồi môn tuy rằng không đặt bên ngoài thương lượng nhưng quan hệ của hai nhà rất tốt, sau khi xem xong bát tự, Từ gia bên kia đã tiết lộ cho Vương thị một chút, đại khái lộ ra của hồi môn của Từ Thanh Y có bao nhiêu.
Cũng bởi vì của hồi môn của đối phương quá phong phú, Vương thị cũng cố gắng hết sức chuẩn bị cho Cố Hoài Chi một phần sính lễ làm tất cả mọi người kinh ngạc cảm thán.
Không thể không nói, tuy rằng thân ở loạn thế mấy trăm năm, nhưng tài phú của đỉnh cấp thế gia lại lại không xói mòn bao nhiêu. Khi lần đầu tiên Cố Hoài Chi đến nhà kho đã bị đồ vật bên trong trấn trụ, lấy ánh mắt đời sau xem ra chỉ cần tùy tiện lấy một kiện đồ vật từ nhà kho bỏ vào phòng đấu giáthì giá cả ít nhất cũng từ chín con số bắt đầu, thậm chí có một số đồ vật có thể trực tiếp được thu vào viện bảo tàng trở thành quốc bảo. Mà những thứ này chỉ là băng sơn một góc trong tài phú Cố phủ
Quả nhiên, ngày hạ sính hôm đó, sính lễ Cố phủ khiến toàn bộ bá tánh kinh thành chấn động. Những rương sính lễ buộc bằng lụa đỏ xếp thành một hàng dài như một con rồng, sính lễ đi đầu đã vào Từ phủ, dư lại hơn phân nửa chưa từ Cố phủ dọn ra.
Cố Hoài Chi mang theo đôi chim nhạn tự mình bắt được đi phía trước thể hiện sự chân thành của mình. Từ Đạo Hoành lãnh người Từ gia ở phòng khách chờ Cố Hoài Chi đến, vuốt râu cười, trong mắt toàn là vừa lòng.
Thế hệ trẻ tuổi ở Từ gia, Từ Huy thì đương nhiên không cần nói nhiều, đã sớm quen thuộc với Cố Hoài Chi; Từ Tích lại là bị rượu của Cố Hoài Chi thu phục; về phần Từ Diệu, tuy rằng không tiếp xúc nhiều với Cố Hoài Chi, nhưng theo tin tức của Từ Huy, mặc kệ là nhân phẩm hay năng lực thì Cố Hoài Chi đều rất xuất sắc, tuyệt đối là người được chọn tốt nhất có thể phó thác chung thân. Vì thế, cũng không biết Từ gia đã mở bao nhiêu cuộc họp nhỏ, đối lập tất cả các con cháu ưu tú của thế gia trong kinh thành, tổng hợp đủ loại nhân tố, so sánh vài lần, cuối cùng ra kết luận vẫn là Cố Hoài Chi đáng tin cậy nhất.
Cũng may mặc kệ là phương diện nào thì Cố Hoài Chi đều vô cùng ưu tú. Nếu không, không chứng tức phụ sắp đến tay cũng có thể bay mất.
Nhưng cũng bởi như thế, ở Từ gia, Cố Hoài Chi cũng không gặp phải khó dễ nào. Bao gồm nhạc phụ đắm chìm trong thống khổ vì cải trắng nhà mình bị heo củng cũng không có biện pháp khắt khe Cố Hoài Chi.
Bởi vậy có thể thấy được, giá trị tiết tháo cùng giá trị nhân phẩm của Cố Hoài Chi tiết cao như thế nào.
Từ gia cũng không phải là người cứng nhắc, hàn huyên xong, khi kiểm kê sính lễ, Từ Đạo Hoành còn tri kỷ mà cho Cố Hoài Chi cùng Từ Thanh Y đơn độc ở chung bồi dưỡng cảm tình.
Từ Thanh Y rõ ràng hơi xấu hổ, lỗ tai đều đỏ, vẫn ra vẻ trấn định đưa Cố Hoài Chi đi hoa viên, vừa đi vừa giới thiệu cho Cố Hoài Chi vườn hoa trong nhà, ưu nhã lại hào phóng, trong đứng đắn lại lộ ra vài phần đáng yêu, hoàn toàn chọc trúng yêu thích của Cố Hoài Chi.
Đời trước bên người Cố Hoài Chi cũng có thằng bạn là hoa hoa công tử, đi theo lộ tuyến phong lưu, ngươi tình ta nguyện, dù đi qua vạn bụi hoa cũng không dính một phiến lá, thủ đoạn tán gái ùn ùn không dứt. Chẳng sợ Cố Hoài Chi chưa từng theo đuổi con gái, nhưng bởi vì mưa dầm thấm đất cũng hiểu biết một ít kỹ năng. Trước mắt, cô nương người ta đều nỗ lực khắc phục ngượng ngùng vì chuẩn bị cho sinh hoạt ngày sau, sao Cố Hoài Chi có thể làm cho cô nương mà mình vốn có hảo cảm vất vả như vậy được?
Từ Thanh Y còn đáng nhẹ giọng nói: "Mảnh mẫu đơn này là lúc trước nương ta nhờ người mang về từ Hà Lạc, chăm sóc tỉ mỉ một thời gian dài mới được như vậy. Huynh xem, hiện tại chúng nó nở rộ thật đẹp mắt!"
Cố Hoài Chi gật đầu, mỉm cười nhìn Từ Thanh Y, chậm rãi nói, "Theo ta thấy, người còn đẹp hơn hoa, làm trong mắt ta không còn thấy màu sắc của nó nữa."
Thừa dịp Từ Thanh Y đỏ mặt, đôi tay Cố Hoài Chi mở ra, nhoáng lên trước mặt Từ Thanh Y, khi nàng còn chưa phản ứng lại, tay phải nhanh chóng trảo phía không trung, trên tay nháy mắt xuất hiện một đóa Ngụy Tử tinh tế kiều nộn. Từ Thanh Y kinh ngạc mở to hai mắt, hoàn toàn không hiểu Cố Hoài Chi biến ra đóa Ngụy Tử này thế nào.
Cố Hoài Chi hơi mỉm cười, duỗi tay cài đóa Ngụy Tử kiều diễm này bên tai Từ Thanh Y, vừa lòng gật đầu, "Quả nhiên là người đẹp hơn hoa, thiên hương quốc sắc."
Khóe miệng Từ Thanh Y không nhịn được cong lên, theo bản năng duỗi tay sờ tóc mai, đầu lại bị Cố Hoài Chi nhẹ nhàng chạm vào, tiếp theo, bên tai truyền đến thanh âm ôn nhu mà kiên định của Cố Hoài Chi, "Ta không quá biết nói lời ngon tiếng ngọt, nhưng ta có thể cam đoan với nàng, ngày sau, ta sẽ dùng hết khả năng để yêu thương, bao dung nàng, không để nàng chịu ủy khuất, làm nàng mỗi ngày đều cảm thấy hạnh phúc. Nàng nguyện ý tin tưởng ta sao?"
Thời điểm Từ Thanh Y ngẩng đầu lên kia, Cố Hoài Chi thề, hắn thấy được sao trời trong mắt Từ Thanh Y.
Tác giả có lời muốn nói: Ngày mai làm Hoài Chi cưới vợ ~
Hai đời lần đầu cưới vợ, Hoài Chi bảo bảo cũng không dễ dàng