Chương mượn sức
Sau khi Trịnh Văn Tương vào Hàn Lâm Viện, Cố Hoài Chi cố ý vô tình tìm hiểu phong cách của Trịnh Văn Tương. Từ Huy cũng làm chuyện tương tự Cố Hoài Chi, hiển nhiên có lẽ Từ Huy cũng biết quan hệ của Từ Thanh Y cùng Trịnh thị.
Càng trùng hợp là Trịnh Văn Tương cũng muốn tiếp úc với bọn họ nhiều hơn. Rốt cuộc hai nhà Cố Từ vẫn luôn là nhất lưu thế gia, sừng sững không ngã. Trịnh gia muốn trở về đỉnh phải nhân lúc còn sớm hòa nhập vào cùng một vòng tròn với hai nhà Cố Từ mới có thể càng thuận lợi. Cố Hoài Chi không cần phải nói, chắc chắn là gia chủ tương lai của Cố thị, Từ Huy cũng là con cháu mà Từ gia bồi dưỡng trọng điểm, quyền lên tiếng của hai người trong gia tộc đều không thấp, mặc kệ là công hay tư, có quan hệ tốt với đám người Cố Hoài Chi đối với Trịnh Văn Tương mà nói là trăm lợi không có một hại.
Những người khác trong Hàn Lâm Viện cũng không cảm thấy ba người Cố Từ Trịnh tiếp xúc với nhau có gì không đúng. Tuy rằng mở khoa cử, con cháu nhà nghèo cũng chiếm một vị trí nhỏ trong Hàn Lâm Viện nhưng vấn đề là hiện giờ quan niệm dòng vẫn nghiêm ngặt như cũ, mặc dù làm quan cùng triều nhưng sĩ thứ ngầm cũng không giao lưu gì. Chẳng sợ ở trong mắt học sinh nhà nghèo, Trịnh Văn Tương không tham gia khoa cử, dựa vào dòng họ mới có thể tiến vào Hàn Lâm Viện nhưng hai người Cố Hoài Chi và Từ Huy lui tới với Trịnh Văn Tương thật sự là chuyện quá bình thường. Thế giới này chính là chân thật như vậy, chẳng sợ Trịnh thị xuống dốc thì cũng là có nội tình của đỉnh cấp thế gia, có quan hệ tốt với đỉnh cấp thế gia hiện giờ cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Cố Hoài Chi vốn muốn đoạt người với hoàng đế, tránh cho Trịnh Văn Tương bị hoàng đế lừa dối què trở thành tay súng trong tay đế đối đầu với thế gia. Kết quả sau khi tiếp xúc mới phát hiện, Trịnh Văn Tương đã sớm nhìn thấu tính toán của hoàng đế, muốn làm một phen ăn không trả tiền —— cầm chỗ tốt, nhưng trở mặt với thế gia là không có khả năng, đời này đều không thể trở mặt.
Quỵt nợ đúng lý hợp tình làm Cố Hoài Chi không khỏi cảm khái một tiếng Trịnh Văn Tương thật là ngộ tính hơn người, còn chưa bước vào quan trường cũng đã hiểu được chung cực áo nghĩa nơi quan trường, đó chính là da mặt phải dày.
Tuy nhiên, diễn biến như vậy rõ ràng là có lợi cho bên mình, trong lòng Cố Hoài Chi rất thoải mái. Dù sao trong chuyện này người phải trọc đầu lại không phải hắn.
Về phía Phạm Đình bên kia, Cố Hoài Chi cũng an bài người tiến vào từ đường Phạm gia, thế nào cũng phải lấy được một ít thông tin hữu dụng từ Phạm Đình nếu không cũng thật xin lỗi bàn tay vàng của nàng.
Phạm Đình quả nhiên không làm Cố Hoài Chi thất vọng, nửa năm sau, Phạm Đình vốn đang khổ sở ăn chay niệm Phật trong từ đường đột nhiên trở lại Phạm gia, còn chịu Phạm gia coi trọng. Cố Hoài Chi vừa nghe liền biết nơi này khẳng định có tin tức lớn, chỉ tiếc trước mắt người mà Cố Hoài Chi xếp còn chưa thể trở thành tâm phúc của Phạm Đình, cũng không truyền đến tin tức quan trọng nào.
Tuy nhiên theo phỏng đoán của Cố Hoài Chi, có lẽ Phạm Đình đã nói cho gia chủ át chủ bài của mình. Rốt cuộc thủ đoạn của vị này cũng không cao minh, muốn xoay người thì đại khái cũng chỉ có con đường này có thể đi. Đương nhiên, dựa vào giá trịn thù hận của Phạm Đình với Trịnh Văn Tương, nàng xoay người đồng nghĩa với việc Trịnh Văn Tương khả năng sẽ gặp xui xẻo. Lúc trước Phạm Đình nhằm vào Trịnh Văn Tương chỉ là một người hồ nháo. Nếu là gia chủ Phạm thị ra tay, Trịnh gia vừa vào kinh còn chưa hoàn toàn đứng vững gót chân, nói không chừng phải ăn lỗ nặng.
Bởi vì Từ Thanh Y nên Cố Hoài Chi đã coi Phạm Đình thành địch nhân. Địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu, Cố Hoài Chi lại có ấn tượng không tệ với Trịnh Văn Tương, thuận tay tiết lộ tin tức này cho Trịnh Văn Tương.
Sau khi Trịnh Văn Tương biết được chuyện này, nhịn không được cười lạnh một tiếng, "Cho dù không có Phạm Đình quấy phá, Phạm thị cũng không chấp nhận được ta xuất đầu. Làm chuyện trái với lương tâm, đương nhiên sẽ sợ quỷ gõ cửa."
Cố Hoài Chi nhướng mày, lời này chứa lượng tin tức rất lớn.