The Editor Is the Novel’s Extra

chương 12 : nghĩa vụ của học sinh (2)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Kỳ nghỉ sẽ bắt đầu vào tháng sau, đúng chứ? Vậy thì, tuần này hoặc tuần sau, Zebedee sẽ đưa ra một đề kiểm tra viết công thức ma thuật."

"Thật sao?"

"Zebedee ghét việc nhồi nhét. Vậy nên ông ta luôn đưa ra một bài đánh giá bất ngờ. Đó là một gã có nhân cách tồi tệ."

"Vậy thì tao phải chuẩn bị như thế nào cho việc đó?"

"Gã đó luôn đưa ra mấy công thức ma thuật không hề có trong sách giáo khoa. Nếu ngươi có thể thuộc hết [Bách khoa toàn thư về ma thuật- quyển 1] thì ngươi sẽ đạt được điểm tuyệt đối dù Zebedee có đưa ra câu hỏi nào đi nữa."

"[Bách khoa toàn thư về ma thuật] ? Tao có thể mượn nó từ thư viện không?"

"Thư viện? Thư viện nào? Ngươi nói rằng ngươi vẫn chưa mua các tài liệu bổ sung cần thiết cho khóa học? Nhanh chóng gọi cho người hỗ trợ. Mua ngay phiên bản mới nhất cả 3 quyển [Bách khoa toàn thư về ma thuật] ."

"Nếu mày biết rõ về tình hình như vậy, mày không thể cứ nhìn vào bài kiểm tra rồi nói đáp án cho tao sao?"

Cậu ấy ngay lập tức ăn một cái cú đấm mèo.

"Đừng có lựa chọn một con đường gian lận! Không nói về việc đó, ngay cả khi ngươi đọc câu hỏi, liệu ngươi có thể hiểu được nó hay không? Hãy bắt đầu bới thứ cơ bản nhất. Ngươi thậm chí có biết được câu thần chú và công thức ma thuật là gì không?"

"Tao từng thấy Hiệu trưởng Zebedee sử dụng ma thuật. Khi ông ấy mở vòng tròn ra, sử dụng các công thức ma thuật, và nói cụm từ [Ngừng sự rò rỉ sự sống], máu chảy từ vết thương ngừng lại ngay lập tức?"

"Ngươi quan sát rất tốt. Đó là một trong những điều đặc biệt ở ông ta. Vậy tiếp theo, ngươi có hiểu được những việc mà ông ta làm không?"

"Không. Không hiểu gì cả. Ngay cả một chút cũng không."

"Ngươi thậm chí còn không biết được tại sao công thức ma thuật lại cần phải được ghi nhớ, và ngươi vẫn đang cố nhét chúng vào đầu?!"

Behemoth nhìn lên trần nhà, và rồi nó nhìn xuống sàn nhà, và rồi nhìn về phía chai rượu rỗng, trước khi lấy lại được bình tĩnh. Sức mạnh của việc hối lộ thật sự đáng sợ.

"Hmm, tao biết đó là gì. 'Công thức ma thuật tạo nên định dạng hình dáng của ma thuật. Là một thứ thiêng liêng giúp kiểm soát ether và khiến cho nó tuân theo lệnh của pháp sư, con người không thể thiết lập mới chúng.Thần chú sẽ dựa trên công thức ma thuật và khởi tạo ether đã được sắp xếp. Đây là những nguyên tắc hoạt động của phép thuật'."

Behemoth trông có vẻ ngạc nhiên khi Kleio có thể đọc thuộc lòng không sai một chứ những gì trong sách mà

không cần nhìn vào đó. Việc này hoàn toàn là nhờ vào [Ký ức].

"Nhưng việc ai đó thuộc lòng lý thuyết không có nghĩa họ biết cách sử dụng ma thuật."

Ngay cả trong tiểu thuyết, không có bao nhiêu pháp sư được đề cập đáng kể, ngoại trừ Zebedee, người sử dụng ma thuật chữa trị.

Thứ được gọi là ma thuật là một thứ năng lực đặc biệt, nhưng vấn đề chính là chúng rất khó để có thể học được.

Và phải mất một khoảng thời gian để có thể hoàn thành nó và nó chỉ có thể sự dụng trong phạm vi Vòng tròn. Vậy nên đa phần nó được sử dụng trong nghiên cứu nhiều hơn trên chiến trường.

"Hahh, ta không biết ngươi là một tên ngu học hay là một thiên tài nữa. Ta sẽ giải thích nó một cách dễ hiểu hơn. Hãy so sánh nó với một khẩu súng. Nếu nạp công thức ma thuật là nạp đạn, thì câu thần chú chính là bắn đống đạn đó ra. Ngươi cần phải nạp đạn

trước rồi mới có thể dùng súng bắn nó ra. Ngay cả tên ngốc như ngươi cũng có hiểu được từng đó, phải không?"

"Đúng!"

"Tiếp theo, làm sao để ngươi có thể làm ra được một viên đạn? Ngươi cần phải ghi nhớ đống công thức ma thuật đến mức ngươi có thể ghi được nó ra một tờ giấy trắng, và rồi nó sẽ trở thành những viên đạn của ngươi."

"Không có cách nào khác ngoài cách đó sao?"

"Không. Ngươi cần phải học thuộc chúng để có thể trở thành một pháp sư. Học sinh năm nhất bị bắt phải học thuộc đống công thức ma thuật đó mặc dù chưa thể mở ra Vòng tròn, là để chúng có thể sử dụng được phép thuật ngay sau khi mở được Vòng tròn."

"Tao hiểu!"

"Nếu ngươi để đến sau này mới bắt đầu học nó, thì sẽ là quá muộn. Ngươi có thể thấy cần phải nhớ hàng trăm thứ trong [Bách khoa toàn thư về ma thuật- quyển 1] để có thể trông giống như một pháp sư. Năm nhất là thời gian dùng để ghi nhớ đống đó đấy."

"Hàng trăm... Được rồi."

Miệng Kleio nhếch lên.

Nếu chỉ có nhiêu đó, thì cậu có thể làm được.

Cậu đã có một vài thử nghiệm với sách giáo khoa.

Cậu không thể bắt chước những thứ thuộc về nghệ thuật như bức tranh của một họa sĩ, nhưng những thứ ký tự và chữ cái như công thức ma thuật thì cậu vẫn có thể viết ra sau khi đọc qua một lần.

[Ký ức] đúng là một thứ toàn năng.

'Tuy phải làm rất nhiều việc, nhưng chúng lại không hề khó tí nào. Vấn đề là mình không biết phải ghi nhớ thứ gì và cần phải bắt đầu từ đâu.'

"Vậy thêm một điều nữa. Câu thần chú đó sẽ không xuất hiên trong sách giáo khoa. Vậy tao cũng cần phải đọc luôn cả [Bách khoa toàn thư về ma thuật] sao?"

"Ma thuật là một thứ đến từ bên ngoài thế giới này, và những thứ được ghi bên trong [Bách khoa toàn thư về ma thuật] là những thứ tồn tại trong thế giới này. Nhưng các câu thần chú sẽ được hình thành khác nhau tùy thuộc vào mỗi pháp sư."

"Ugh, tao chả còn chút tự tin nào với bài thi viết..."

"Đó là lý do tại sao, trong các lớp học bắt buộc, có môn nghệ thuật. Nói chung, nếu ngươi là một pháp sư xuất chúng, chắc chắn ngươi rất giỏi văn học. Bởi vì đống cấu trúc đó có liên quan đến mật thiết đến nhiều loại ngôn ngữ. Dù 2 pháp sư cùng cấp, sử dụng cùng loại công thức, nhưng nếu một người có thể tạo ra một câu thần chú tốt thì sự khác biệt về sức mạnh có thể lớn gấp đôi người kia! Sức mạnh phóng ra có thể thay đổi."

"Có phải đó là lý do mà Hiệu trưởng Zebedee nói [Ngừng rò rỉ sự sống] thay vì [Ngừng chảy máu] không?"

"Chính xác. Tên gốc của công thức ma thuật đó là [Cầm máu]. Tất nhiên, nếu ngươi niệm chú như thế thì ma thuật này vẫn hoạt động."

"!!!"

Kleio nhớ lại ma thuật phòng thủ mà cậu từng sử dụng. Cậu nhớ lại cả hai lần, cậu đều kêu lên [Cứu tôi với] ngay trước đó.

'Liệu đó có phải cũng là một câu thần chú?!'

"Nhưng nếu chỉ sử dụng nó bằng cái tên của công thức, thì ngay cả Zebedee cũng không thể chữa lành cho cả hai người cùng một lúc. Sự thật là nhờ ông ta sử dụng cụm từ 'rò rỉ sự sống' mà khiến cho phép thuật này có hiệu quả mạnh đến mức này."

"Vậy, ví dụ, đối với ma thuật phòng thủ, nếu nói [Cứu tôi] thay vì [Hãy bảo vệ tôi] thì nó có tăng hiệu quả lên không?"

"Tất nhiên."

"Vậy có thể bắt chước câu thần chú của người khác không?"

"Nghiên cứu các câu thần chú kinh điển để làm tài liệu tham khảo cũng tốt đấy. Nhưng ít nhất thì ngươi cũng phải thay đổi ít nhất trình tự hoặc bố cục để nó có thể trờ thành câu thần chú của riêng ngươi. Những đứa con của thần đã truyền lại phép thuật cho con người thông qua các bài thánh ca hoặc các bài thơ. Nếu ngươi sử dụng một câu thần chú giống y hệt, tác dụng của nó sẽ bị giảm đi một nữa."

"Thật là điên rồ."

'Không phải chi tiết này bị ảnh hưởng quá nhiều bởi cảm xúc cá nhân của tác giả sao? Dù cùng ngành Nghệ thuật tự do, nhưng đáng lẽ mình nên vào văn học Hàn quốc thay vì Lịch sử, có vẻ nó sẽ giúp ích cho mình nhiều hơn khi mình ở đây.'

~~~

Cuối cùng thì cậu vẫn không thể ngủ được.

Khi mà cậu gục xuống, một cú đấm mèo sẽ lao thẳng về phía mặt cậu.

Behemoth, người lúc đầu không có một tí kỳ vọng gì về học sinh của mình, đã thay đổi hoàn toàn thái độ của mình khi Kleio học thuộc hoàn toàn chương 1 của [Bách khoa toàn thư về ma thuật] mà người hỗ trợ đã mua vài giờ trước đó.

Cuối cùng, Kleio thức trắng đêm vì bị mèo đánh. Nhưng việc này đã mang lại kết quả.

"Ngươi làm tốt lắm. Ngươi đủ tư cách để trờ thành đệ tử của ta. Vì ngươi đã có thể học thuộc hết toàn bộ quyển 1 của [Bách khoa toàn thư về ma thuật] chỉ trong một ngày, tiếp theo chúng ta nâng cao cấp độ ether của ngươi lên. Ta sẽ giúp ngươi vượt qua cấp 3 chi trong 4 tuần tới. Sau đó..."

"Hãy cứ từ từ thôi, thưa ngài Moth thông thái và cao quý."

Mặt trời dần ló dạng, chiếu ánh bình minh rực rỡ.

Con mèo vẫn kêu meo meo bây giờ đã im lặng vì mệt mỏi, và một người khó khăn di chuyển cơ mí mắt đã căng cứng của mình, cùng nhìn nhau và cười.

Cậu ấy cứ thế đi ra ngoài, và chạy quanh trường trước khi thay đồng phục và tới lớp.

Lần đầu tiên cậu không ngủ trong lớp học, cậu có thể nghe thấy những tiếng thì thầm bàn tán về 'bất bình với học sinh đi cửa sau' và 'nỗ lực tự sát' đâu đó trong phòng học. Nhưng vì không ai trực tiếp tới và gây sự với cậu nên cậu phớt lờ chúng.

Kleio tập trung nghe giảng, cậu say mê nghe giảng còn hơn lúc cậu vẫn còn học năm 3 trung học. Bời vì những gì mà giáo viên giảng là thứ mà Kleio đã chuẩn bị từ hôm trước, đồng thời cũng có các lời ý kiến cá nhân, nên bài giảng rất dễ nghe.

Và trong tiết thứ 3, Zebedee, người vừa hoàn thành 2 tiết Ma thuật cơ bản trước đó, bất ngờ ném ra một 'quả bom'.

"Chúng ta sẽ có 10 phút giải lao, và trong tiết tiếp theo, ta sẽ làm bài kiểm tra. Có tổng cộng 10 câu hỏi. Ta sẽ chấm trọn điểm cho Nhóm 2 nếu trả lời toàn bộ 10 câu hỏi, và Nhóm 1 thiên về kiếm thuật thì chỉ cần 3 câu là được. Bài kiểm tra này sẽ được tính là 30% điểm của bài kiểm tra cuối kỳ. "

Cả phòng bùng nổ khi nghe thông báo của Hiệu trưởng. Hầu hết học sinh đều hoảng hốt. Ngoại trừ Arthur của Nhóm 1, người vẫn đang lên kế hoạch nộp một tờ giấy trắng, và Kleio của Nhóm 2, người đang có chút gì đó tự tin vào bản thân.

'Behemoth thật là một con mèo tuyệt vời. Hoan hô Behemoth'

Kleio giấu tiếng cười thầm trong lòng.

'Đầu tư 600 dinar là đúng đắn.'

Cậu không chỉ có thể dễ dàng hiểu nội dung của lớp học, mà còn có thể dễ dàng hoàn thành 10 câu hỏi.

Nghe những tiếng thở dài không ngừng vang lên trong phòng thi, Kleio vui vẻ chép bài.

'Ngay cả cách ra câu hỏi cũng tương tự những gì Behemoth đã đoán. Có tới 4 câu ở trong [Bách khoa toàn thư về ma thuật].'

Arthur, người chỉ viết tên của mình và nộp tờ giấy trắng bóc, là người đầu tiên ra khỏi phòng thi.

Người thứ hai là Nebo, cậu ấy đá văng cái ghế của mình đi và bỏ cuộc.

Người thứ ba là Kleio, người đã nộp một tờ giấy đầy đủ với khuôn mặt tự tin và trở về ký túc xá với trái tim nhẹ nhàng.

Trợ giảng tặc lưỡi vì nghĩ rằng Kleio chỉ viết bậy cho có rồi bỏ cuộc, nhưng việc đó không phải vấn đề với cậu.

'Để xem rồi kết quả sẽ như nào.'

~~~

Niềm hạnh phúc khi làm tốt bài kiểm tra chỉ kéo dài một khoảng khắc.

4 tiếng là quá ngắn ngay cả khi đã ăn trưa và ngủ một giấc. Vào khoảng 4 giờ chiều, Quản lý ký túc xá Reuba đã đánh thức cậu dậy để làm việc công ích của trường.

Quầng thâm đen kéo dài trên khuôn mặt khi cậu soi gương.

'Người ta nói rằng cuộc sống có mặn cũng có ngọt. Nhưng những việc này sẽ sớm kết thúc thôi. Chỉ cần đời tới kỳ nghỉ... rồi mình sẽ trốn khỏi đây và không bao giờ quay trở lại nữa.'

Kleio đi bộ đến thư viện.

Những bông hoa hồng bên hàng rào tuần trước đã nở hoa, và thời tiết hiện tại cũng rất tốt. Dù thế, khi nhớ lại tuần trước, lúc cậu vẫn còn vui chơi, ăn ngủ và uống rượu thoải mái, cảm giác như nó đã trôi qua cả năm vậy.

Arthur vẫy tay ở lối vào thứ viện, nhưng Kleio phớt lờ cậu ấy. Đó là bởi vì cậu không muốn dính dáng tới Arthur.

Thủ thư đưa cả hai người đến nhà kho phía sau thư viện. Hình phạt dành cho hai chàng trai đó là dọn dẹp nhà kho và đống sách vở và tài liệu đã chất đống hàng chục năm này.

Nhìn đống sách bám bụi được chất chồng còn cao hơn chiều cao của chính mình, Kleio đen mặt.

'Với cơ thể hiện tại, mình cần phải bỏ cả đống thời gian và công sức mới có thể bưng được một chồng như thế này. Giá như mình có thể sử dụng ma thuật [Tháo rời] mà mình từng đọc trong sách. Mình cẩn phải học được cách sử dụng ma thuật càng sớm càng tốt.'

Dù cho Kleio trông có ảm đạm hay không quan tâm như thế nào, Arthur vẫn cứ liên tục nói.

"Leiiii, sao cậu lại không trả lời?"

"..."

Thay vì trả lời lại, Kleio nhận đôi bao tay mà thủ thư đưa cho và tiến tới chồng sách gần nhất.

Khi cậu làm vậy, Arthur cầm lấy một quả bóng rơi gần đó và ném về phía sau cậu ấy. Cú ném mạnh đến nỗi quả bóng bay thành hình vòng cung giống như cú ném của vận động viên bóng chày.

"Tại sao cậu lại không trả lời tôi?"

Vẫn là khuôn mặt tươi cười đó, nhưng Arthur lại tháo găng tay ra và bước đi với đôi mắt cực kỳ đáng sợ.

Kleio theo bản năng cảm thấy sợ hãi và lùi lại.

'Cậu ta cởi găng tay ra là để chúng không dính máu khi đánh mình?'

Trong tiểu thuyết, cấp độ ether của Arthur đã là 4 khi cậu ta chỉ 17 tuổi, tương đương với một kiếm sĩ trung cấp. Ngay cả trong bản thảo hiện tại, cậu ta cũng là một người có thể bọc hào quang lên kiếm của mình. Điều đó có nghĩa là Kleio có thể sẽ gặp ông bà chỉ với một cú đấm của Arthur.

'Mình có thể cản nó lại bằng phép thuật phòng thủ không? Nhưng bây giờ mình lại không thể mở Vòng tròn theo ý mình được.'

Arthur đưa tay phải đến trước mặt Kleio, người đang co cổ lại phòng thủ. Chỗ mà Arthur chìa ra chính là chỗ đã bị thương khi cậu sử dụng 'Thẩm quyền của biên tập viên' thất bại lần trước.

"Bộ cậu nghĩ tôi sẽ đánh cậu hay gì sao? Sao cậu lại phòng thủ quá mức như vậy? Dù tôi mới là người bị thương vì cậu. Nhìn đi, bây giờ thì chỗ này nó trông như thế này."

"Có cái gì ở chỗ đó? Nó đã được chữa lành tới mức không để lại sẹo rồi mà."

"Cậu không thể thấy nó? Ha, Chắc tôi điên mất. Dù nhạt đi nhưng nó vẫn còn để lại vết thâm. Cậu chính là người đã khiến nó thành như thế này, vậy mà cậu lại không thể nhìn thấy nó?"

"Tôi không làm gì cả."

"Không, cậu chắc chắn đã làm gì đó. Tôi không biết cậu đã làm gì, nhưng đây là bằng chứng chắc chắn cho việc cậu đã làm gì vào ngày hôm đó."

'Bằng chứng cho việc cậu đã làm.'

Cụm từ này giống như một câu lệnh kích hoạt. 'Lời hứa' đang được đeo trên tay phải của Kleio sáng lên, đến mức có thể nhìn thấy ngay cả khi đang đeo găng tay.

Kleio đột nhiên cảm thấy tim đập liên hồi.

[Vật phẩm: Lời hứa của □□□

-Vì mức độ can thiệp vào câu chuyện của người sở hữu đã tăng lên, chức năng 2 của 'Lời hứa' có thể được sử dụng.]

[- Chức năng [Thông hiểu]: Bạn có thể hiểu sâu hơn các chi tiết của câu truyện.]

Những chứ màu vàng nhỏ xuất hiện trên tay phải của Arthur.

Kleio ngã xuống vì không thể tiếp thu được lượng thông tin khổng lồ bất ngờ tràn vào đầu cậu.

Cậu thấy được trên mu bàn tay Arthur có một hình gì đó dài khoảng nữa gang tay.

Bây giờ, đôi mắt của Kleio có thể nhìn rõ hình dáng của thứ đó.

Một hình tròn nhỏ ở giữa, một vòng cung bao bọc 2/3 bên ngoài vòng tròn, và một hình chứ nhật dài bên dưới hình tròn. Hình dáng kì lạ của nó nhìn sơ thì giống với một cái vỏ sò.

Đó chắc chắn là Vết thánh mang hình dáng của 'nhà hát tròn'.

[Kỹ năng độc nhất: Kết giới.

-Tạo một không gian con không thể bị xâm nhập bởi bất kỳ yếu tố vật lý hay ma thuật nào từ bên ngoài.

-Di chuyển người sử dụng và những người được người sử dụng chỉ định tiến vào không gian con.

-Thời gian tồn tại và số lượng người có thể tiến vào không gian con tùy thuộc vào mức độ ether của người sử dụng.

Người sở hữu: Arthur Riognan

Thời gian tối đa: 00:00:40

Số người có thể tiến vào: 4- bao gồm cả người sử dụng]

Vết thánh đó, thứ mà đáng lý phải được trao cho Arthur sau khi cậu ta hoàn thành hầm ngục 'Nhà hát' ở bản thảo trong quá khứ.

'Tại sao bây giờ Arthur lại có được thứ đó?!'

__________________________________

Trans: Cho dễ hình dung thì đây là cái nhà hát tròn nhá

Truyện Chữ Hay