Đội hộ tống đã đến ngay sau bữa sáng và đưa cô đến cung điện hoàng gia. Dù vậy mà khi mà mấy cái cuộc thảo luận kết thúc thì cũng đã là hoàng hôn rồi.
Chia tay Tim, người có vẻ vẫn còn một số chuyện cần làm, Lucella quay trở lại nhà trọ trước.
Kafal đang đứng đợi cô về ở cái sảnh của quán trọ, dù nó trông như của một tòa chung cư cao cấp nào đó vậy.
“Con vất vả rồi, Lucella.”
“Không sao đâu ạ.”
Kafal tiến lại gần Lucella trong khi đôi tay vẫn đang giấu sau lưng rồi bất ngờ đưa ra một món quà cho Lucella.
Đó là một cái ốc quế hình nón với một lớp phủ màu đỏ tươi ở phía trên.
“Phần thưởng cho con này.”
“Wa. Kem à?”
“Ta mua nó ở đây. Vậy là con người thích mấy thứ như này à? Nó cứ như là băng nhưng lại ngọt vậy, lạ thật.”
“Vậy là quầy hàng ở quán trọ cũng bán kem à… Con cũng thấy nó khá nhiều ở mấy cửa hàng đặc sản ở Kugutfulm nhưng mà…”
Tim đã đề cập là cái nhà trọ nổi tiếng bởi bầu không khí yên bình cùng với những nhân viên biết kiềm chế không xâm phạm quá mức. Hơn nữa nó cũng có đủ các đồ dùng và tiện nghi cần thiết cho một kỳ nghỉ.
Những quầy bán hàng ở sảnh cung cấp cả quần áo, thực phẩm, bánh kẹo, thậm chí cả những nhu yếu phẩm hàng ngày khác…
Và có vẻ trong số đó còn có cả kem.
“Cái này hình như là vị mâm xôi. Và nó là cái vị ngon nhất đó.”
“... ngon nhất?”
Lucella thấy gì đó không ổn khi Kafal vui vẻ nói cái cây kem đó là ngon nhất.
“Đừng nói là… mẹ đã thử hết toàn bộ chúng nhé?”
“Đúng vậy đó. Trong lúc con đi thì ta đã ăn.”
“Uwahh. Cái cơ thể này không biết no à…?”
Có thể hiểu được sự tò mò muốn thử hết tất cả những món ăn lạ mình thấy. Nhưng mà đây lại dùng với thường thức của một con rồng.
-Chắc đức vua cũng không lường được việc con rồng mà ông sắp gặp ngày mai lại đi loanh quanh ăn kem đâu nhỉ? Chắc là vẫn nên báo cáo lại. Dù sao thì họ cũng phải cử người theo dõi bà ấy mà.
Vậy cái người bán hàng đó đã nghĩ cái quái gì vậy?
Lucella cuối cùng quyết định không nghĩ thêm về chuyện này nữa.
“Nè.”
“Vậy thì, itadakimasu…”
Trong một góc của cái sảnh chính ở tầng một vắng vẻ, Lucella ngồi xuống chiếc sofa nhưng Kafal đã nhanh chóng đi đến, bế cô lên rồi đặt cô vào lòng mình.
-Lần cuối mình ăn kem là lúc nào nhỉ?
Mình đã không được ăn nó một khoảng thời gian kể cả trước khi biến thành như này…. Mình đã chỉ nghĩ đến công việc với sinh hoạt, bởi tất cả số tiền kiếm được đều dùng để chạy chữa cho Giselle, nên không thể tiêu tiền một cách bừa bãi được…
Lucella đột nhiên suy nghĩ lại về cuộc đời trước đây của mình rồi nhìn xuống cái món đồ ngọt nghệ thuật nhỏ trên tay.
Sau đó, cô cắn một miếng, rồi cảm nhận hương vị của nó trong miệng.
“... Ngọt.”
Nó cho một cảm giác run lạnh, nhưng cũng có một sự ngọt ngào lan tỏa.
Mâm xôi chua ngọt hòa quyện với trái cây sấy khô tạo nên một hương vị ngon đến thắt chặt lồng ngực Lucella.
Trong lúc đó thì Kafal đang thưởng thức một cây kem màu xanh lục đậm.
Tích cực mà nói thì nó rất nồng nhiệt. Nhưng tiêu cực mà nói thì nó lại khập khiễng. Còn nếu phân tích ra thì nó lại giống như một con rồng vậy.
“Họ nói đây là vị trà. Nó khá lạ nhưng cũng ngon đó. Con muốn thử một miếng không?”
Kafal đưa cây kem ra trước mặt Lucella, nó đã bị mất gần một nửa chỉ sau một miếng cắn của bà ấy.
-Bà ấy học được cách chia sẻ thức ăn của mình từ khi nào vậy… Nhìn lại thì có khá nhiều gia đình và các cặp vợ chồng xung quanh đây mà.
Sau câu mời của Kafal, Lucella cắn một miếng ở phần đối diện chỗ Kafal đã ăn.
“Ưm. Ngon thật đấy. Dù có chút đắng nhưng nó lại càng làm nổi bật cái vị ngọt.”
“Lucella, có một chút dính trên má của con kìa.”
“Ủa thật à?”
“Đừng di chuyển nào.”
Bộ ngực mềm mại và đàn hồi của Kafal đè lên lưng Lucella.
Kafal rướn người lên trong khi vẫn để Lucella trên đùi để nhìn mặt cô.
Hơi thở của bà ấy phả vào mái tóc đỏ thẫm của Lucella, khiến chúng cọ vào cổ cô.
Sau đó, Kafal liếm má của cô với cái lực như con chim mổ sâu vậy.
“Uhya!”
“Hết rồi đó.”
Lucella bất ngờ nhảy dựng lên khi má mình bất ngờ bị liếm.
“Từ-, Mama, con đã nói là con người không hay làm mấy việc như vậy rồi mà…”
“Nhưng có một số gia đình…. làm nó.”
“Ư… vậy là mẹ thấy rồi à…. Mà đúng là cũng có một số người làm vậy thật…”
Kafal đầy tự tin với hành động của mình khi thấy có những con người thực sự làm những điều đó.
Dù bày ấy không sai, nhưng mà còn phụ thuộc vào tình huống và làm nó ở nơi công cộng cũng rất xấu hổ nữa, và sẽ cần phải thêm nhiều giải thích bổ sung nữa.
Tuy nhiên cái này phụ thuộc nhiều vào cảm giác của một người, vì vậy yêu cầu Kafal biết để ý đến mấy chuyện này thì còn hơi sớm, Lucella cũng không muốn hoàn toàn cấm bà ấy làm điều đó.
“Mou….”
“Con giận à? Hay thấy đau?”
“Con không giận, mà cũng không ghét nó.”
Lucella phồng má rồi quay mặt đi chỗ khác.
Nhưng cô không ghét điều đó. Ngay cả những con rồng cũng không đi liếm nhau vô tội vạ để làm sạch đâu.
Nói thẳng ra thì cô cảm nhận được tình yêu chứa trong hành động đó.
Kafal có thể không ngại ngần làm nó là bởi bà ấy yêu Lucella. Nghĩ đến điều này khiến cô cảm thấy nhột trong lòng.
Nhưng những lúc thế này cô không muốn bị nhìn bởi những người quen, còn chưa nói đến những người biết về con người trước đây của cô.
“... Vì có chút việc nên đến đây nhưng…”
Một người đàn ông sắc sảo trong bộ vest với mái tóc chải ngược đang đứng ngay phía trước họ.
Lucella đơ người ra tại chỗ, nhịp tim thì đập nhanh gấp đôi.
“À, vậy là cậu cũng có thể làm cái bộ mặt đó à.”
“Từ từ đã.”
“Xin lỗi vì đã làm phiền đến thời gian gia đình của hai người.”
“Có lẽ, con người đều sẽ có thể tìm được cách thích nghi với hoàn cảnh nhỉ…”
“Đừng có lơ tôi đi chứứứ…”
Trên cái hành lang rộng rãi vắng vẻ, tiếng hét Lucella vang vọng một cách trống rỗng.
-------------
Ghi chú của tác giả:
Cái thế giới giả tưởng mà tôi viết là một thế giới phép thuật nhờ việc có thể sử dụng phép thuật trong sinh hoạt mà có được trình độ văn minh ngang ngửa với thời kỳ cách mạng công nghiệp. Nhưng nhờ vào “pháp thuật làm lạnh” phát triển, các phát minh như điều hòa không khí, điện lạnh và đông lạnh còn tiên tiến hơn rất nhiều.
Nhân tiện, trong lịch sử, việc sản xuất kem hàng loạt bắt đầu từ tầm khoảng giữa thế kỷ 19.
Ngoài ra, liệu việc sử dụng “chia sẻ đồ ăn” trong một thế giới giả tưởng liệu có ổn không nhỉ?
… Tôi đã rất lo lắng, nhưng tôi vẫn cảm thấy rằng nếu đổi cách diễn đạt thì sẽ khiến mọi thứ nghe rất nặng nề. Nên cuối cùng tôi vẫn để nguyên như vậy.
Tiếng Nhật khó thật đấy.