The Dragon That Lost Its Eggs Started Raising Me for Some Reason!

chương 15: vẻ ngoài

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ngày hôm sau.

Một chiếc xe ngựa dừng lại ngay trước nhà trọ của họ, Lucella cùng với Tim đi lên nó rồi tiến đến cung điện hoàng gia.

Những con bạch mã được đội thêm những chiếc mũ trông như các hiệp sĩ, còn cỗ xe ngựa thì có một màu đen tuyền trông rất là mạnh mẽ tạo cảm giác như một cái pháo đài.

Những chiếc ghế bên trong rất thoải mái có thể khiến bạn chìm rồi cứ như hòa vào chúng khi mà ngồi xuống.

“... Ngắn gọn thì, cung điện hoàng gia là một nơi cần rất nhiều nghi thức và lễ nghi phức tạp, nhưng họ cũng không biết làm sao để tiếp đón một con rồng.”

“Ừm… vậy nên bây giờ họ mới triệu tập em đến trước đúng không?”

Tim trông có như là một người khi không mặc bộ giáp của anh ta vậy.

Hôm nay, anh ta mặc một bộ lễ phục màu xanh chàm mượn được từ đâu đó.

Setulev là một vương quốc có sự gắn bó sâu sắc với nước, hơn nữa còn dựa vào Regalia “Trí nhãn thuỷ bạo phong” để có thể duy trì sự ổn định, nên màu sắc xanh lam có ý nghĩa rất to lớn ở đây.

Mặc khác thì Lucella lại mặc cái bộ thường phục mà Viola đã đặt riêng cho cô.

Bộ quần áo của cô trông cũng không tệ chút nào, và nó cũng có cái màu đỏ tượng trưng cho Hỏa long mà Viola cứ khăng khăng bắt cô phải giữ.

Lucella cảm thấy sợ hãi khi nghĩ về cái viễn cảnh trở thành con búp bê thử đồ của Viola thêm một lần nữa khi cô ấy nói rằng sẽ chuẩn bị cho cô một bộ váy lễ nghi sang trọng trong tương lai. May mắn thay hôm nay chỉ là một buổi diện kiến trước nên mọi thứ vẫn ổn.

Sau chuyện này thì Kafal mới có thể đến gặp vua của Setulev. Nhưng hình thức của buổi gặp đó nó sẽ như thế nào? Vậy nên họ mới phải bàn bạc và chuẩn bị kỹ lưỡng cho tất cả mọi thứ.

“Mà Mẹ mới chỉ học cách biến thành con người gần đây thôi nên bà đâu có biết gì về mấy cái lễ nghi của con người đâu.”

“Đúng vậy. Viola cũng đã đề cập chuyện đó nên bà ấy chỉ cần không gây rắc rối thôi là được, không cần phải quá để ý lễ nghĩa. Mà lần này cũng chỉ là một cuộc thảo luận bí mật thôi, buổi lễ công khai vẫn chưa diễn ra đâu.”

“Em cũng hiểu điều đó, nhưng ít nhất cũng phải cư xử sao cho không khiến cho nhà vua phải mất mặt chứ?”

“Đúng thế. Nên về cơ bản bây giờ chúng ta phải xác định ý đồ của cung điện hoàng gia và theo đó mà nghĩ cách xử lý.”

Dù rất phiền phức nhưng đó cũng là thứ cần thiết để có thể vận hành cái thế giới chính trị này.

Và đây cũng là một trận chiến để bảo vệ ngọn núi Kuguse, không phải lúc nào cũng phải có gươm đao và máu đổ.

“Ngoài ra, họ cũng sẽ phải kiểm tra cái nhẫn của em. Nhà vua sẽ phải đeo nó nên họ sẽ rất cẩn trọng, không thể để nhà vua dùng cái gì đó kỳ lạ rồi bị dính nguyền được.”

“Họ cũng sẽ trao trả nó lại đúng không?”

“Chắc thế. Anh nghĩ là mấy tên quan chức đó không dám làm gì đâu. Có lẽ vậy…”

“Cái ‘có lẽ’ của anh khiến em lo quá…”

Trong khi họ trò chuyện thì chiếc xe đã đến trước cổng lâu đài hoàng gia.

Nó dừng lại rồi hai người họ được xuống khỏi cỗ xe.

“Chúng tôi sẽ kiểm tra hành lý. Hãy đứng ở đó.”

Hai người gác cổng tách ra, một người đi kiểm tra hành lý của họ, một người còn lại thì dùng một chiếc kính lúp được trang trí khá là cầu kỳ nhìn vào hai người họ.

Và rồi đôi mắt của anh ta mở to ngạc nhiên.

“C-Cái gì đây? Cả cơ thể của cô bé này là một vật phẩm ma thuật?”

“À nó là kính quét ma lực à? Anh sẽ không thấy gì nếu dùng nó lên người Lucella đâu. Dù sao thì cơ thể em ấy chứ nhiều ma lực hơn bất cứ thứ gì mà.”

Tim trả lời với một nụ cười gượng.

Để đảm bảo an ninh của các nơi quan trọng như lâu đài hoàng gia, việc mang các ma cụ nguy hiểm vào là hoàn toàn bị cấm.

Người lính gác thì đang xác nhận xem họ có giấu vật phẩm ma thuật nào trên người không bằng một cái ma cụ cho phép nhìn thấy ma lực.

Nhưng nó lại được tạo ra để dùng lên con người, nên nó phản ứng với cái cơ thể chứa đầy hào quang của rồng như Lucella.

“.... Hmm. Vậy thì đành chịu thôi. Thế hãy nói nếu em mang vật phẩm ma thuật nào trên người.”

“Etou, tôi nghĩ chỉ có cái nhẫn này thôi… nhưng người trong cung điện đã bảo hãy mang nó theo.”

“À rồi, tôi đã được thông báo trước.”

Sau đó, họ kiểm tra quần áo xem họ có giấu vũ khí nào hay không.

Nhưng thật sự khi nói đến những chiến binh lành nghề, chỉ cái cơ thể của họ (hay là ma lực) đã là những thứ rất đáng sợ rồi nên thật sự mang theo vũ khí hay không cũng chả phải vấn đề lớn.

Thay vào đó việc kiểm tra con người ra vào thì quan trọng hơn nhiều.

“Được rồi. Hai người có thể vào.”

Vậy là họ đã xong cuộc kiểm tra tương đối đơn giản theo tiêu chuẩn của một lâu đài hoàng gia trong khi lắng nghe tiếng nước chảy róc rách xuống từ phía tường lâu đài.

---------------------------

Cung điện hoàng gia Setulev được bao quanh bởi thành lũy vững chắc, cũng là bởi nó là một cơ chế phòng thủ ma thuật.

Và nó không phải là một pháo đái để dùng cho chiến tranh, thay vào đó bên trong là một cung điện rất là tráng lệ và trang nhã được xây bằng gỗ cùng vữa, còn có cả một khu vườn tràn ngập đủ các loài hoa nở rộ với một dòng suối trong vắt.

Tim thản nhiên đi vào mà không cần ai hướng dẫn, rồi dẫn Lucella đi đến một cái vọng lâu ở góc khu vườn.

Dưới mái vòm đó là một bộ bàn ghế được chế tác rất tinh xảo. Có lẽ thường có những buổi tiệc trà tại đây.

“Đợi ở đây một chút nhé. Anh đi gọi người phụ trách tới.”

“Ok.”

Tim bỏ Lucella lại chỗ đó rồi đi về phía cung điện.

Lucella say sưa ngắm nhìn khu vườn. Dòng suối nhân tạo chảy qua những hàng cây được sắp xếp ngay ngắn, trước cái vọng lâu còn có cả một con đường hai bên đầy hoa cẩm tú cầu.

Cái khung cảnh này thật sự có thể ngắm hoài không chán.

Rồi có một bóng người xuất hiện. Anh ta xuất hiện từ phía sau cái hàng rào, khi nhìn thấy Lucella thì tiến về phía cô.

“Oya, trùng hợp thật đấy. Không ngờ có thể gặp được em ở đây.”

Anh ta là một người đàn ông lịch lãm ở độ tuổi ngoài hai mươi.

Anh ta khá là cao, qua cách cư xử thì cho thấy anh là một quân nhân. Chiếc áo khoác ngoài thì được trang trí bằng vô số những cái nút màu trắng trông đến chói cả mắt.

Lucella nhớ lại đây chính là mốt quần áo mới nhất của tầng lớp thượng lưu.

Setulev thời điểm này thời tiết khá là nóng nhưng người đàn ông kia vẫn mặc một áo choàng.

anh ta cúi đầu chào.

“Liệu em có phải là Lucella?”

“À vâng… Và anh là?”

“Xin lỗi vì chưa giới thiệu. Tôi là Julian Angus.”

Julian nở một nụ cười nhưng khoảnh khắc nghe thấy cái tên đó, máu nóng của Lucella bỗng dồn lên.

-Vậy chính là hắn ta…!!

Hắn ta chính là con trai của tên tướng quân đã đi tấn công ngọn núi Kuguse với Gemel.

Ivar cho rằng hắn đến đây là để xin lỗi nhưng Lucella vẫn phải đề cao cảnh giác với hắn ta.

Nhưng cô không nghĩ rằng hắn sẽ dám làm điều gì đó ở đây, Lucella cũng không hề có ý định gây chiến.

“Tại sao anh lại biết tôi thế?”

“Oya, có gì lạ sao?”

“Ừ, chắc thế…”

“Những mạo hiểm giả cha tôi đã thuê có nhắc đến em.”

-Thằng khốn Gemel…

Lucella cay đắng nhớ lại gương mặt gã đàn ông đã từng là đồng đội của mình.

“Tôi nghe nói em là đứa con nuôi của con Hỏa Long trên ngọn núi Kuguse. Đó đúng là sự thật à?”

“... Đúng thế.”

Qua giọng điệu thì có vẻ hắn ta chỉ muốn xác nhận lại thông tin thôi, nên Lucella trả lời đúng sự thật.

Nghe vậy, Julian chán nản thở dài.

“Vậy thì tôi xin được xin lỗi em thay cho ông bố của tôi.”

“A, ể? Vâng.”

“Thật là xấu hổ khi phải gặp em với tư cách là con trai cha. Nhưng xin hãy thứ lỗi cho lỗi lầm của ông ấy.”

Nói xong, anh ta đặt một tay lên ngực rồi cúi người sâu xuống.

Đó là một lời xin lỗi rất thẳng thắn không vòng vo. Nó đúng như mong đợi của Lucella nhưng cũng quá là bất ngờ với cô.

Với hoàng gia và quý tộc, danh dự và danh tiếng nó như một thứ hàng hóa vậy. Và lời xin lỗi của họ rất có trọng lượng.

Nhưng tên đàn ông này lại không chút do dự. Có vẻ như hắn ta không quan tâm đến những gì mình phải vứt bỏ…. hoặc ngay từ đầu đã không còn gì để mất nữa rồi.

“Thứ duy nhất tôi muốn là hòa bình. Tôi hi vọng rằng chúng tôi và Setulev sẽ có thể là hàng xóm tốt với nhau.”

“... Tôi cũng chỉ mong có vậy.”

Julian mỉm cười rồi đưa tay ra.

Lucella theo phản xạ thì cũng đưa tay ra.

Nhưng có gì đó rất lạ ở đây.

Rồi Julian lắc cánh tay mà không quan tâm đến Lucella.

Và mọi thứ cũng chỉ có vậy.

Lucella cũng không bỏ sót bất kỳ một chi tiết nào. Cô không thể cảm thấy chút sự hứng thú theo bản năng nào từ hắn ta với Lucella, một đứa trẻ, dù chỉ là vẻ ngoài mà thôi.

Chắc đó là trực giác của một nhà quản lý có nhiều kinh nghiệm đàm phán với người ủy thác.

Nhưng Lucella đã kết luận rằng.

Người đàn ông này chỉ biết nghĩ đến bản thân mình mà thôi.

Nếu cái phong thái lịch sự và lời xin lỗi chân thành kia… chỉ là cái vỏ bọc bên ngoài, thì cái sự trống rỗng bên trong con người đó là cái gì?

“Vậy thôi, giờ tôi có việc phải đi rồi… XIn thất lễ.”

Lucella chết lặng nhìn Julian lịch sự cúi chào rồi rời đi.

------------------

Khi Julian đi dạo trong khu vườn, hắn lặng lẽ mỉm cười.

-”Sao anh lại biết tôi?” à? Hóa ra con nhỏ đó chẳng biết gì cả.

Mình cũng đoán trước được rồi. Nếu biết thì nó đã báo cáo lại với cung điện hoàng gia Setulev rồi.

Ngay cả khi các tuyến đường trên ngọn núi Kuguse bị phong tỏa, “trông chừng Setulev” vẫn là nhiệm vụ của gia tộc Hầu tước Angus.

Chúng cũng có mối quan hệ với một số quý tộc Setulev, hơn nữa gián điệp cũng đã thâm nhập vào được nơi này.

Dù không thể xem được mọi thứ, nhưng hắn ta vẫn có thể biết được tình hình của cung điện hoàng gia ở một mức độ nào đó.

Bằng một cách nào đó Julian đã nắm bắt được thông tin về chuyến đi ra ngoài của Monica trước một tuần. Và hắn cũng sắp xếp một chuyến đi sao cho trùng với khoảng thời gian đó.

Hơn nữa, các biện pháp phòng thủ của Setulev khá là mỏng. Với một quốc gia như Setulev, nơi mà nền chính trị ổn định, những cá nhân có tầm ảnh hưởng như các nữ quý tộc và người mang dòng máu có thể sử dụng Regalia cảm thấy việc củng cố khả năng phòng vệ của mình không cần thiết.

Tuy nhiên, với những người mang dòng máu sử dụng Regalia, họ thường xuyên phải đối mặt với các mối đe dọa từ cả bên trong lẫn bên ngoài do các vấn đề phức tạp xoay quanh khả năng của họ.

Trên thực tế thì nếu Monica qua đời, bằng chứng về cái vụ bê bối trước sẽ biến mất và rất nhiều người sẽ vui mừng với kết quả đó.

Tuy nhiên, nỗ lực bắt cóc Monica bằng golem đã thất bại, Ngay từ đầu thì Golden Helmet, bao gồm cả Lucella được cho là đều sẽ đi thẳng về thủ đô hoàng gia.

Nhưng mà Lucella đã bất ngờ vòng lên phía đông bắc thủ đô và ngăn chặn được cuộc tấn công.

Hắn tự hỏi rằng liệu thông tin đã bị rò rỉ ra ngoài không.

Cái kế hoạch đó chỉ có một số ít người biết đến, ngay cả ở bên phía gia tộc Angus cũng chỉ có vài thân tín biết. (Sau đó thì hắn đã phát hiện ra Lucella một cách khó tin đã dùng đôi chân chạy hết cả quãng đường đó.)

Nhưng, Julian đã ngay lập tức đi thu thập thông tin sau cuộc đột kích thất bại đó. Và hắn biết được cung điện hoàng gia đã chuẩn bị tiếp đón Monica trở về sau khi nhận được báo cáo từ Hội mạo hiểm giả.

Và không chỉ cung điện, ngay cả Lucella cũng không biết gì cả. Nếu không cô đã ngay lập tức liên lạc với cung điện và họ sẽ hành động nhanh hơn rồi. Nên mọi chuyện đều đúng như dự liệu của Julian.

Nói tóm lại, việc cuộc đột kích bị thất bại là một sự kiện ngoài kế hoạch.

Dù khá xui xẻo nhưng mà miễn chưa bị phát hiện thì Julian vẫn có thể tiếp tục kế hoạch.

Tất cả những gì cần làm là chỉnh lại kế hoạch một chút.

-Tất cả mọi thứ vẫn đang trong tầm kiểm soát. Sẽ không có sự trùng hợp đáng tiếc một lần nào nữa đâu.

Lý do hắn nói chuyện với Lucella ở đây là do đã có thông tin rằng cô sẽ đến đây hôm nay và làm nó trông giống như một cuộc gặp bất ngờ.

Julian tin rằng hắn có thể nhìn thấy nhiều thứ và chúng đều nằm gọn trong lòng bàn tay hắn.

---------------

….. Thực tế thì việc Lucella có mặt trong cái cuộc đột kích đó cũng không phải là hoàn toàn ngẫu nhiên.

Ivar đã ở quán trọ Julian đang ở trên đường đến thủ đô để thu thập thông tin về hắn ta. Sau đó anh ấy gọi Lucella đến rồi họ cùng nhau đi đến thủ đô, nên đi chung đường với nhau là việc không thể tránh khỏi.

Tuy nhiên là cả hai người Lucella và Julian đều không lường được việc này.

Julian thật sự là một người xuất sắc.

Nhưng tính cách của hắn ta rất có vấn đề.

Nổi bật nhất là sự kiêu ngạo nghĩ mình là người thông minh hơn ai hết và không hề nghĩ rằng trên thế giới này có ai giỏi hơn hắn.

Truyện Chữ Hay