The Dragon That Lost Its Eggs Started Raising Me for Some Reason!

chương 12: cô gái không tồn tại

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nhóm Lucella tiến tới thủ đô trên con xe ngựa ngay sau trận đánh, để lại mọi thứ cho các mạo hiểm giả đến do báo cáo của Ivar.

Nhưng họ có vẻ nghĩ rằng cần đưa cô gái nạn nhân đến một nơi an toàn sớm nhất có thể trước đã.

“Ta chưa bao giờ yêu cầu mấy người đến cứu cả. Các ngươi chỉ nhảy vào can thiệp vào trận chiến thôi nên ta sẽ không cảm ơn hay gì hết đâu.”

Nhưng có vẻ cô gái ấy lại không biết ơn về điều đó.

-Cái tôi của cô ấy liền quay trở lại khi đã an toàn kìa….

Ba người họ đang ở trên một chiếc xe ngựa tốc độ cao.

Đó là Lucella, Ivar cùng với cô gái bí ẩn kia.

Cô gái mặc một chiếc váy cho việc du hành bắt chéo chân lại một cách vụng về nhìn chằm chằm vào tụi Lucella với đôi mắt xanh thẳm như bầu trời.

Mái tóc vàng óng, làn da được chăm sóc kỹ lưỡng cùng với bộ váy trông sang trọng đó, tất cả đều cho thấy cô là tiểu thư trong một gia đình danh giá nào đó nhưng thái độ của cô ấy đã đạp đổ tất cả ấn tượng đó.

-Hình như trông cô ấy giống ai đó thì phải?

Lucella thấy khuôn mặt kia cũng quen quen nên cô cố nhớ lại xem thế nào.

“Nhưng cô có thể sẽ chết nếu chúng tôi không đến kịp đó?”

“Đúng là vậy. Nhưng có lẽ chết ở đó có lẽ sẽ tốt hơn. Dù sao thì nếu ta chết thì số người sẽ vui mừng vì sẽ gấp cả vạn lần so với số người sẽ đau buồn cơ mà.”

Ivar cảm thấy hơi khó chịu rồi hỏi lại một câu nghe khá mỉa mai nhưng cô gái kia đáp lại với một nụ cười vô hồn rồi quay đi chỗ khác.

Chết ở đó có lẽ sẽ tốt hơn.

Ngày từ đầu cô ấy đã không trông mong gì ở cái thế giới này nữa rồi.

Những lời cô ấy nói nghe cứ như đang nói cho chính bản thân mình vậy. Có lẽ để cô ấy yên sẽ là tốt nhất nhưng Lucella lại không thể phớt lờ điều đó.

“Cô không nên nói những lời đó đâu.”

“Hả, cái gì cơ? Giờ cô còn thích đi giảng đạo cho người khác à?”

Nghe những lời phản bác của Lucella xong cô gái liền quay ra trừng mắt với Lucella.

Nhưng mà nó không phải có chút sự cưỡng ép nào cả.

Nó giống như cô ấy muốn nói là đừng có chạm vào cô ấy và tránh xa ra vậy.

Như một con chó đã liên tục bị đánh đập đến mức quen thuộc vậy.

“Chính ta mới là người có thể quyết định giá trị của bản thân chứ.”

“Nhưng… khi cô bị con quái vật đó dồn vào chân tường, cô đã sợ hãi.”

“Tôi không hề sợ!”

“Sợ hãi không phải là một điều gì xấu đâu. Ai cũng sợ cái chết cả thôi. Chỉ khi một người thật sự quá mệt mỏi và quyết định từ bỏ mọi thứ… người đó mới có thể không sợ bất cứ điều gì nữa và lặng lẽ biến mất khỏi thế giới này. Nhưng cô lại có sợ hãi cái chết…. điều đó có nghĩa là cô vẫn lưu luyến muốn làm gì đó trên cái thế giới này.”

Lucella cố gắng thuyết phục cô gái với tất cả câu từ mình có.

Cô đã từng biết một người sẵn lòng đón nhận cái chết rồi. Nếu mà so sánh với Giselle, chắc chắn cô gái này không hề muốn chết.

Những lời cô gái nói là kết quả của việc đã suy nghĩ nghiêm túc về cái chết rồi nhận ra mình lại không chấp nhận được nó.

Giống như đang đứng ở bên rìa vách đã rồi nhìn xuống phía dưới vậy, nhưng Lucella có một linh cảm rằng chắc chắn một ngày nào đó cô gái kia sẽ nhảy xuống.

“... Hơi kiêu ngạo rồi đấy, cô nhóc.”

Cô gái kia không còn lời nào phản bác lại chỉ biết yếu ớt lẩm bẩm.

“Nhân tiện, có lẽ đến lúc cô xưng tên của mình ra được rồi đấy.”

Rồi khi Ivar hỏi tên, cô gái kia liền lấy lại được tinh thần rồi nhún vai tỏ vẻ không hài lòng.

“Ara, anh không biết tôi à? Hóa ra anh là một tên quê mùa à? Mà tôi cũng chả có lý do gì để xưng tên mình ra ở đây cả.”

“Nhưng nếu không biết cô là ai thì chúng tôi không thể đưa cô về được.”

“Nếu vậy chỉ cần đưa tôi cho người gác cổng thành là đủ rồi.”

Từ cỗ xe giờ đã có thấy được dáng dấp của thủ đô hoàng gia, được bao quanh bởi một con hào sâu với nước trong xanh, cùng với đó là những bức tường thành cao và vững chắc.

Họ đang trên con đường dẫn thẳng đến tháp cổng chính của thủ đô.

“Nhìn kìa.”

Cô gái chỉ tay về phía cái tháp cổng. Nhưng ở đó lại không phải là những người lính gác bình thường mà lại là những hiệp sĩ trong bộ giáp sang trọng đang chờ đợi ai đó.

---------------------

Cô gái kia tự mình bước xuống cỗ xe rồi tiến về phía các hiệp sĩ.

Các hiệp sĩ cũng hành lễ trong một bầu không khí im lặng đến ngạc nhiên.

Nhưng cô gái lại dường như chẳng quan tâm gì đến chuyện đó, cứ như thể có một cái gì đó đã được sắp đặt từ trước.

“Hai ngươi vất vả rồi, mạo hiểm giả phải không?”

Một trong những người hiệp sĩ lên tiếng hỏi một cách hống hách.

“Ừ, về mặt nào đó.”

“Em cũng thế!”

Ivar và Lucella đưa ra tấm thẻ mạo hiểm giả của mình.

Ivar đương nhiên cũng làm một mạo hiểm giả để có thể thuận tiện cho công việc quản lý rồi.

Lucella ban đầu cũng như Ivar. Dù sau đó mọi chuyện trở nên phức tạp nhưng ít nhất thì hội cũng đã xác định danh tính của cô và được cấp một cái thẻ tạm thời.

Nhưng khi người hiệp sĩ nhìn vào cái tấm thẻ của Lucella thì không khỏi lớn giọng.

“Cái, tấm thẻ này là cái quái gì vậy? Nó không hỏng đâu, phải không?”

“Không, về chuyện đó thì…”

======

Name: Lucella

Lv 40

HP 812/871

MP 2219/2433

ST 720/720

STR 58

MAG 75

AGI 60

DEX 20

VIT 52

RES 93

========

Người hiệp sĩ nhìn vào những chỉ số không tưởng trên tấm thẻ rồi cảm thấy nghi ngờ.

Trên thực tế, những chỉ số này hoàn toàn chính xác….

“Mấy người đó. Đã cứu ta, không có sai sót ở đây đâu.”

“Ah, dạ vâng…”

Rồi cô gái bí ẩn kia bất ngờ lên tiếng giúp đỡ rồi người hiệp sĩ kia không hỏi thêm nữa.

“Đây là phần thưởng của mấy người.”

Người hiệp sĩ đưa một túi tiền mà không hề hỏi ý kiến hai người họ.

Kích thước của chiếc túi chỉ đủ nằm vừa vặn trong tay Lucella… nhưng nếu nó chứa toàn đồng tiền vàng thì nó là một số tiền rất là lớn đấy.

“Hai người đã làm rất tốt. Và bây giờ nếu muốn đi vào thủ đô hãy làm theo các thủ tục đã quy định.”

Rồi người hiệp sĩ quay lưng bỏ lại hai người họ phía sau.

Cô gái bí ẩn kia thì cũng liếc nhìn Lucella một lúc nhưng cũng chỉ vậy thôi.

Cô cũng nhanh chóng biến mất vào cánh cổng thành cùng với các hiệp sĩ hộ tống.

“Có lẽ đây là phí bịt miệng rồi…. Iya, chắc ý là “đừng có tò mò” nhỉ?”

“Chả biết là có chuyện gì đã xảy ra với cô ấy nhỉ…”

Ivar mở chiếc túi ra kiểm tra và bắt đầu đếm số tiền vàng trong đó với vẻ mặt không mấy vui vẻ.

Tất cả mọi thứ cho thấy chuyện này sẽ không chỉ dừng lại tại đây.

“Mà kệ đi. Chúng ta sẽ biết sau khi tiến hành điều tra thôi. Tôi sẽ nói cho cô biết nếu tôi có thêm thông tin, cả về con golem nữa.”

“Cảm ơn nhé. Vậy tôi tới chỗ mẹ và những người khác đây.”

“Ừ. Cố gắng hết sức đi nhé.”

Dù vẫn còn nhiều thắc mắc, cả hai tiếp tục tiến đến trạm kiểm soát ở cái tháp cổng làm thủ tục để làm các thủ tục.

Và cô gái bí ẩn kia không xuất hiện thêm lần nào nữa.

~*~

Ly: tui đã thành nô lệ của tư bản rồi...

Truyện Chữ Hay