Căn phòng trọ mà Lucella và Kafal được nhận cực kì đơn giản, chỉ có một cái tủ quần áo, một cái bàn nhỏ, hai cái ghế, và…
“Một cái giường đôi à…. Vậy là bọn họ đã có ý định cho hai chúng ta ngủ chung rồi.”
Trong căn phòng nhỏ, chiếc giường đôi thật sự rất nổi bật.
“Đây… là?”
“Ưm, khi mà nằm xuống giường thì… à thì không cần phải cuộn tròn người lại nữa. Dù sao thì với con người thì không thể làm được chuyện đó rồi. Dù sao thì sao đó chúng ta sẽ đắp chăn lên và…”
Dù tạm thời đang có một cơ thể con người, sự tồn tại của Kafal vẫn là một thứ gì đó vượt xa lẽ thường. Bà ấy có vẻ không hiểu cái giường có ích gì đối với con người, bà ấy đang cầm cái gối lên rồi bắt đầu xoay xoay xem xét nó. Cuối cùng Lucella đã kéo Kafal lên giường rồi nằm xuống cùng bà ấy.
-Từ từ, mình vừa làm cái gì thế…
Cũng phải vấn đề gì to tát. Cô cũng không ghét việc ngủ cùng nhau. Rốt cuộc lúc ở trên núi họ đã luôn rúc vào nhau khi đi ngủ mà, tuy vậy Lucella vẫn tự hỏi liệu chuyện này có thực sự ổn không. Liệu làm những việc giống như cha mẹ hay làm với con cái loài người có ý nghĩa như nào với hai người?
Cô vẫn không thể bình tĩnh lại được, cảm thấy đầu óc cứ bay bay.
“Lucella… gần… quá.”
“Ừ…”
Kafal đang ôm Lucella như một cái gối ôm vậy.
Thật sự Kafal vẫn chưa thể thành thục cái ma pháp tạo cơ thể này nên dù vẻ ngoài trông giống con người nhưng cảm giác khi chạm vào lại như một con thú nhồi bông vậy.
“Kafal… trước… Lucella… nhỏ… giờ… lớn. Đầy…vòng tay.”
Do được bao bọc trong bộ ngực mềm mại của Kafal nên Lucella không thể nhìn thấy được vẻ mặt của Kafal bây giờ.
“Lucella. Lucella… ghét… Kafal… không?”
“Hở…”
Bà ấy rụt rè nói. Vâng, một công rồng hùng mạnh giẫm nát ngọn núi và thống trị bầu trời đang… rụt rè sợ hãi.
Kafal thốt ra những lo lắng từ tận đáy lòng.
Tình trạng của bà ấy đã rất lạ kể từ khi đến thị trấn.
Thi thoảng trông có vẻ bối rối, lúc nào mà thấy khoảng cách của mình hơi xa Lucella thôi là sẽ ngay lập tức bám sát lại cô ấy.
Lòng cô ấy chứa đầy sự lo lắng và không biết phải giữ khoảng cách với Lucella như thế nào cho đúng.
“...Không đâu. Tôi yêu bà nhiều lắm… tôi nghĩ vậy. Nhưng thật sự tôi cũng không chắc lắm.”
Không một tí dối trá nào, Lucella thẳng thắn bộc lộ cảm xúc từ tận đáy lòng của mình.
Cô mang ơn cứu mạng của Kafal, nhận được rất nhiều sự quan tâm từ bà và cũng thấy bà là một người rất tốt.
Ngay cả khi hai người còn không thể nói chuyện một cách đàng hoàng, cô vẫn muốn hai người có thể ở bên nhau mãi mãi.
Nếu phải truyền đạt bằng một từ, “yêu” chính là cái phù hợp nhất dù cô sẽ rất xấu hổ về điều đó.
Sau khi nghe câu trả lời của Lucella, Kafal có vẻ đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
“Sao tự nhiên bà lại hỏi câu đó vậy?”
“Etou….”
Bà ấy nhìn chằm chằm vào cái trần nhờ tối mờ một lúc.
Ánh sáng dịu nhẹ từ những cái đèn đường và mấy thứ tương tự phản chiếu qua mặt sông hắt qua ô cửa sổ.
“Xin lỗi. Bằng… ngôn ngữ… con người… khó.”
“Tôi hiểu rồi.”
Thay cho lời nói, Kafal ôm lấy Kafal thật chặt và sau đó.
“Ne.”
Bỗng Kafal liếm má Lucella khiến cô giật mình quay người lại.
“Con…không… thích à?”
Thấy vẻ mặt buồn bã của Kafal, cô cảm thấy như mình vừa làm gì sai vậy.
“N-nghe này, không phải thế đâu… con người không liếm nhau để thể hiện tình cảm như này đâu, nếu có nó sẽ mang một ý nghĩa khác. Ưư, lúc ở dạng rồng thì bà cứ thoải mái nhưng giờ thì thôi nhé, làm ơn.”
“...Ta hiểu rồi.”
Kafal ôm lại cô ấy nhưng lần này nhẹ nhàng hơn.
Lucella thì cũng nhẹ nhàng cọ má vào bộ ngực ấm ám của Kafal.