Phòng ăn đủ rộng cho tầm khoảng 20 người, hầu hết bàn ghế đều đã được dồn lại một góc khiến căn phòng trông càng rộng lớn và trống trải hơn.
Những tên đàn ông sau khi tắm đã chui lên sân thượng nốc rượu và chơi Lord of the Tiles. Kafal có vẻ ở trên đó xem họ chơi trong khi nghe Wein kể vài thứ linh tinh về văn hóa xã hội loài người.
Lucella nghĩ rằng sẽ không sao đâu bởi ở đó còn có Tim nhưng cô vẫn sẽ hỏi lại Kafal xem Wein đã nói những gì và sẽ sửa lại nếu cần thiết.
Và Lucella hiện đang uống sữa sau khi nghe theo tiến cử của Viola.
“Sữa ngon thật đấy… Mình nhớ trước đây không thích lắm nhưng có lẽ sau một thời gian dài không uống thì nó ngon tuyệt.”
“Vậy thì tốt quá.”
“Tôi tự hỏi tại sao mọi người lại uống sữa ở suối nước nóng?”
“Ai biết chứ? Nghe nói ban đầu nó là một truyền thống ở mấy nước phương Đông.”
Ngay cả những giọt nước bám sót lại trên cái cốc nhìn cũng thật dễ chịu.
Dòng sữa lạnh thì làm dịu mát cái cơ thể đỏ rực do vừa tắm xong của Lucella.
Kết cục thì Lucella đã được Kafal tắm rửa sạch sẽ và sau đó cùng nhau vào bồn tắm với vòng tay Kafal ôm lấy cô.
“...Tôi vẫn hay tự hỏi rằng mình là gì của Kafal.”
“Sao bỗng dưng lại hỏi thế?”
“Tôi vẫn chưa biết tại sao Kafal lại nhặt tôi về nữa.”
Đây là câu hỏi mà cô đã luôn tự hỏi mình khi vẫn còn ở trên núi.
Do Lucella không thể hỏi Kafal nên cô cũng chỉ còn cách suy đoán ra thôi, nhưng bây giờ ít nhất cô cũng đã có một người khác để hỏi ý kiến(... hoặc ít nhất là trò chuyện cùng) về điều đó.
“Kafal-san đã bị mất quả trứng vào năm ngoái do một trận lũ lụt? Có lẽ việc này là để bù đắp cho sự cô đơn và buồn bã mà bà ấy cảm thấy?”
“Ừ, nhưng tất cả đều chỉ là phỏng đoán theo tiêu chuẩn của con người mà thôi…”
“... Chị đã quá chú tâm vào sở thích nghiên cứu quái vật nên không hề có chút kinh nghiệm yêu đương nào… Nhưng chị nghĩ nếu mà bà ấy đã sẵn sàng hi sinh mọi thứ cho đứa con sắp sinh ra của mình nó nhưng cuối cùng lại đánh mất nó, chắc chắn dù là ai thì cũng sẽ cảm thấy rất buồn và cô đơn tương đương với tình yêu mà mình dành cho đứa con mà thôi.”
“Liệu điều đó có đúng với loài rồng…”
“Có lẽ họ còn cảm thấy buồn hơn nữa ý. Những con rồng có màu thường mất tận 40 năm để nuôi dạy con cái của họ đấy.”
Lời Viola nói rất hợp lý nhưng lòng Lucella vẫn cảm thấy rất mơ hồ.
“Nhưng tại sao lại là tôi? Còn vô số con người khác trên thế giới này mà?”
Lúc chỉ có hai người ở trên núi, cô cảm thấy rất hạnh phúc với cuộc sống đó.
Nhưng bây giờ, khi đã đi xuống một thị trấn với rất nhiều con người, Lucella mới nhớ ra rằng trên thế giới này không chỉ có mình họ.
Lucella cảm thấy như mình vừa tỉnh dậy khỏi một giấc mộng chỉ để biết cuộc sống trên núi trước giờ nó mỏng manh dễ vỡ như thế nào.
Viola thì cũng đã nốc hai cốc sữa rồi vuốt cái bộ ngực phẳng như cái thớt của mình.
Cởi bỏ chiếc áo choàng lỗi thời, hiện tại Viola đang mặc một bộ đồ ngủ nhưng thực tế chỉ là một bộ đồ lót và mái tóc vàng ngắn thì đang được búi lên.
Dù vậy thì cặp đít chai vẫn còn ở đó.
“Thật sự em cần một lý do cụ thể à? Có khi tất cả đều chỉ là sự tình cờ đó. Một cuộc gặp gỡ định mệnh có thể xảy ra bất kỳ đâu, bất cứ lúc nào mà. Rốt cuộc thế giới cũng đều xoay quanh những sự trùng hợp ngẫu nhiên mà.”
“Sự… trùng hợp?”
“Đúng như em nói, có lẽ không nhất thiết em phải là ‘Lucella’. Cũng có thể có những người khác phù hợp với tiêu chuẩn của Kafal… Nhưng ít nhất em cũng là người đã đáp ứng đủ các tiêu chí đó… và em tình cờ ở đó. Mọi chuyện chỉ thế thôi. Yêu một người cần phải có một lý do nào sao? Tôi không phải là người duy nhất. Nhưng bà ấy đã tìm thấy tôi một cách tình cờ và tôi đã được chọn. Đó chính là thứ mà chúng ta hay gọi là những cuộc gặp gỡ định mệnh mà.”
Viola nói liến thoắng và thi thoảng bị líu lưỡi.
Nhưng đó là một cái nhìn cuộc sống rất sâu sắc. Và những lời đó đã thuyết phục được Lucella. Cô thậm chí đã hiểu được lý do tại sao lòng mình sao vẫn còn cảm thấy mơ hồ đến vậy.
Lucella đã cố kiếm một lý do đặc biệt nào đó cho cuộc gặp gỡ của mình với Kafal. Anh muốn có một lý do để hai người họ có thể sống bên nhau.
Nói cách khác, Lucella không muốn rời xa Lucella. Khi nhận ra mối quan hệ của mình với Kafal không bình thường, ít nhất theo quan điểm thông thường, thì cô đã bắt đầu lo lắng cho tương lai của họ.
Dù cô luôn tỏ ra xấu hổ khi được chiều chuộng nhưng thực tế thì cô rất thích điều đó.
Viola đã nói rằng tất cả chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Chỉ vậy thôi là đã có thể kết nối Lucella và Kafal lại.
Dù chỉ là tình cờ gặp nhưng cũng chẳng có lý do gì để hai người họ phải chia xa cả.
“.... Viola-san, cô hóa ra cũng… ra dáng người lớn nhỉ.”
“Chị không biết là em đang khen hay là đang chế giễu chị thế…”
Ngồi phía đối diện, Viola cười đẩy nhẹ cặp kính của mình lên.