Dưới chân núi Kuguse. Tọa lạc một thị trấn tên Kugutfulm.
Hội Lucella mò mẫm đi xuống ngọn núi, cuối cùng họ cũng đã đến được con đường ở phía Đông, do nó nằm khá cao nên ta có thể ngắm toàn cảnh thị trấn tại đó.
“Ồ…”
Họ đã mở rộng con sông rồi rẽ nhánh nó sang hai hướng đông và tây tạo thành một con kênh, Kugutfulm trải dài theo con kênh dọc chân núi như muốn ôm lấy nó vậy.
Dưới ánh nắng của buổi chiều tà, mặt con kênh lăn tăn, lấp lánh như một viên ngọc quý như muốn tô đậm, tôn lên vẻ đẹp của thị trấn vậy. Dòng sông thì như đang vẫy gọi hàng mái nhà óng ánh để xuống cùng chơi.
“Chào mừng tới thị trấn nước Kugutfulm. Mà đúng hơn thì hầu hết các thị trấn của Setulev đều được gọi như thế.”
Tim nói với giọng điệu tự hào khi thấy Lucella đang đơ người ra trước khung cảnh đi vào lòng người đó.
Tuy nhiên, khung cảnh này không chỉ khiến Lucella rung động mà còn làm nổi lên một thứ cảm xúc gì đó trong trái tim của cô.
“Khung cảnh này… Tôi cảm thấy rằng mình biết nó. Tôi đã đến thị trấn này và…”
Cô (anh) đã biết nơi này, khung cảnh này nhưng vào lúc đó, ■■■■■ không chỉ có một mình.
-”Đây là một thị trấn khá tuyệt vời nhỉ. Tôi với biển như kẻ thù vậy, không thể thích được nhưng đối với sông và kênh thì khác, tôi thực sự thích chúng. Và thứ hay nhất chính là việc có một con rồng ở gần đây đấy. Chẳng phải sẽ rất tuyệt nếu như có thể thấy ngọn núi mà một con rồng đang cư ngụ chỉ từ cái cửa sổ sao?”
Cô (anh) đã nhớ lại câu nói của người phụ nữ đó và nụ cười hồn nhiên của cô ấy.
-”Có lẽ chúng ta sẽ không thể rời khỏi cái thị trấn này mất… nhưng có lẽ nó cũng không đến nỗi tệ.”
Rồi cô ấy quay mặt lại về phía Lucella.
“Đó là ai vậy? Cái con người đã cùng với tôi ngắm cái khung cảnh này …là ai vậy…?”
Những mảnh ký ức đáng lẽ cô có thể liên kết lại với nhau thì bây giờ nó lại trở nên mờ mịt. Cô càng cố nhớ lại, đầu cô như càng muốn nổ tung vậy.
“Lucella…”
Kafal nhìn Lucella, lẩm bẩm, lo lắng.
“Thị trấn này là cứ điểm của bọn tôi. Một nơi khá đẹp nhỉ.”
Sau khi nghe Tim nói, những mảnh ký ức mập mờ bỗng biến mất như một giấc mơ vậy.
“Chúng tôi, những mạo hiểm giả về cơ bản cũng chỉ là những người mai đây nay đó, không hề bị ràng buộc với bất kỳ quốc gia hay thị trấn nào. Tôi thật sự không quan tâm đến chuyện sẽ có bao nhiêu hiệp sĩ hay quý tộc sẽ chết.
Nhưng tôi không thể nghĩ đến việc cái khung cảnh đẹp đẽ, những người mà tôi quen biết lại bị nhấn chìm trong ngọn lửa chiến tranh, biến mất được… Vậy nên, tôi đang làm tất cả những gì có thể. Làm tất cả để bảo vệ những thứ quan trọng đối với tôi.”
Tim nâng tấm che mặt của chiếc mũ giáp được mạ vàng, sáng bóng lên rồi nhìn về phía thị trấn, trên mặt anh ánh lên một vẻ nghiêm túc.
“Làm tất cả những gì có thể sao.” Có lẽ anh đang nói về chuyện muốn mượn sức mạnh của con rồng trên núi Kuguse… Kafal?
“...À hơn nữa, dù không chắc lắm nhưng hình như có lời đồn rằng trong thị trấn có người thông hiểu ngôn ngữ loài rồng đấy.”
“Một người có thể hiểu được ngôn ngữ của rồng? Có người như vậy tồn tại ư?”
“Không phải là không có khả năng nhưng để con người có thể học được nó thì thực sự rất khó.”
“Tôi cũng không chắc rằng liệu người đó có thật sự tồn tại hay không.”
Kể cả Tim cũng cảm thấy nghi ngờ tính xác thực của lời đồn.
“Việc em ở đây sẽ đỡ được rất nhiều việc phải làm nhưng mà chúng ta còn phải đi gặp những người có tầm ảnh hưởng lớn nên việc không thể giao tiếp một cách hoàn hảo thì có thể dẫn đến rất nhiều vấn đề, em thấy đấy.”
“Đúng thật… nó có thể gây nên những sự hiểu lầm tai hại. Thật xấu hổ khi phải thừa nhận nhưng tôi không biết gì về ngôn ngữ của loài rồng cả.”
Lucella thấy Tim có vẻ đang hy vọng cô có thể truyền đạt lại ý nghĩ của Kafal những xui xẻo thay cô cũng không thể hiểu rõ được bà ấy.
Kafal chắc chắn sẽ tin tưởng Lucella làm người trung gian để làm người truyền đạt lại lời nói của mình nhưng cô đương nhiên không thể tự tin để có thể đàm phán với mấy người như quý tộc cấp cao hay nhà vua.
“Tôi đang suy nghĩ về việc thử tìm người kia làm thông dịch viên. Nhưng việc đầu tiên là phải đến Hội mạo hiểm giả để thu thập thông tin và xác nhận lại mấy thứ đã.”
“Tôi hiểu rồi…”
Lucella đột nhiên liếc về phía Kafal, người đang đứng cách một khoảng nhìn cô với một vẻ mặt lo lắng.
-Một thông dịch viên tiếng rồng à… Nếu thật sự ở đó có người nào như vậy người đó có thể giúp mình trong việc hiểu thêm về cảm xúc thật sự của Kafal hay không?
-----------
Thật là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Đáng lẽ tấm thẻ mạo hiểm của anh ta đã bị giấu sâu bên trong phòng chứa đồ và không bao giờ có thể nhìn thấy ánh sáng nữa.
Nhưng lúc này Gemel đang lục lọi để tìm thứ gì đó và tình cờ thấy được tấm thẻ.
Và hắn ta thấy những con số trên tấm thẻ đó đã trở thành một cái gì đó còn kỳ lạ hơn nữa.
=====
Tên: ■■■■■
Lv: 40
HP: 852/852
MP: 2398/2398
ST: 716/716
STR:
58
MAG: 75
AGI:
60
DEX:
19
VIT:
52
RES:
93
=====
Trong một căn phòng do Hội chỉ định (vì họ đã rời khỏi cái căn nhà thuê trước đó) những thành viên của Seventh Dice đang chết lặng nhìn vào một tấm thẻ mạo hiểm giả.
Giờ từ “siêu nhân” cũng không thể diễn tả được cái đống chỉ số này nữa rồi, nó đã vượt xa giới hạn của con người rồi.
“Những con số lại tăng lên nữa ư…?
“Không chỉ chỉ số trạng thái đâu mà kể cả level cũng tăng nữa.”
“Từ từ đã, 40 cơ á…”
Level là thứ thể hiện kinh nghiệm chiến đấu của một người.
Nhưng mà nó cũng không hoàn toàn đáng tin cậy.
Nói thẳng ra nếu chỉ cần level tăng lên thì chỉ cần chạy vòng quanh trốn những con quái vật rồi tung ra đòn kết liễu khi nó đang hấp hối thôi.
Cấp độ cao thật sự cũng là một thứ đáng tự hào nhưng thực sự thì gần như sẽ chẳng có gì thay đổi khi lên cấp nên mọi người thường không quan tâm đến nó dù nó là một trong những chỉ số thể hiện trên tấm thẻ.
Tuy nhiên mấy thứ đó chỉ đúng với lẽ thường.
Cấp độ càng cao thì việc thăng cấp sẽ càng khó.
Như “một nhà thám hiểm bình thường” nếu đều đặn làm ủy thác và về hưu ở độ tuổi 30 thì cấp độ của họ sẽ thường ở tầm level 20…
Và nếu đạt được cấp độ 30 thì người đó sẽ được coi như là một anh hùng rồi.
Trên thực tế Gemel vẫn còn khá trẻ mà đã đạt được level 22 nên hắn cũng là một mạo hiểm giả khá tài năng. Nếu cứ như này thì hắn có thể đạt được cấp 30 trước khi nghỉ hưu và dùng nó để kiếm được một công việc tốt để làm nửa phần đời còn lại.
Nhưng mà cấp độ sao có thể lên nhanh thế này được chứ.
Nếu nó là thật thì để nâng từ level 3 đến 40 thì phải cần tiêu diệt bao nhiêu con quái vật siêu khủng chứ?
Và đúng thế, ví dụ như là bọn Biến thể ở trên ngọn núi Kuguse…
“...Tao sẽ vứt nó đi ngay và luôn.”
Gemel chộp lấy tấm thẻ và đứng dậy như thể đang cố chống lại một thứ gì đó.
“Hả?! Chẳng phải chính mày đã nói là chúng ta không nên làm thế à…”
“Tao sẽ nhờ một thương nhân quen biết tìm một người có thể tìm cách xử lý cái thứ này!”
Gemel nói vậy rồi bước nhanh ra khỏi căn phòng.
Hắn có thể cảm thấy sự lạnh ngắt của tấm thẻ trong nắm tay của hắn.
“Tránh ra, đừng có cản đường tao!”
“Kyaa!”
Hắn khó chịu nhìn những con người đang từ từ chậm rãi tản bộ trên con đường.
Gemel đẩy họ ra và lao như điên vào con phố đông đúc.
Nhưng sau đó bỗng anh cảm thấy như mình vừa đâm phải một cái cột đá.
“Agh?!”
Va chạm với một người có một sức nặng đến nực cười, theo quán tính Gemel bị phản lực lại rồi bị thổi bay và ngã ngửa xuống đất.
“Đau đấy đồ khốn, bị mù à…”
“Mày mới là người cần đi khám lại mắt ý. Sao mày lại có thể nói thế sau khi đâm vào một đứa trẻ như em ấy rồi ngã lăn ra chứ?”
“Hả?”
Gemel chết lặng mở to mắt ra nhìn trong khi mông vẫn đặt dưới đất.
Hắn một nửa thấy sốc khi mà mình bị chửi bởi người đứng đầu tổ đội mạo hiểm giả hàng đầu của thị trấn, Golden Helmet và đương nhiên đến Gemel cũng không dám đối đầu được.
Và nửa còn lại là do anh ta đã đâm vào rồi cuối cùng bị đẩy bật ra bởi một cô bé chỉ cao bằng nửa hắn ta.
Đó là một cô bé với mái tóc dài đỏ rực mặc một chiếc áo khoác dài quá khổ.
Sau khi bị Gemel lao vào, cô bé vẫn rất thản nhiên như thể đó chỉ là một cơn gió mới lướt qua vậy.
“À tôi xin lỗi, anh làm rơi thứ này này.”
Cô bé nở một nụ cười đáng yêu và bình tĩnh trả lại tấm thẻ mạo hiểm giả của ■■■■■ mà Gemel đã đánh rơi.
=====
Tên: Lucella
Lv: 40
HP: 852/852
MP: 2398/2398
ST: 716/716
STR:
58
MAG: 75
AGI:
60
DEX:
19
VIT:
52
RES:
93
=====
Nhưng mà phần để tên đã từng bị ẩn đi thì bây giờ nó lại được khắc ghi trên tấm thẻ.