The Dragon That Lost Its Eggs Started Raising Me for Some Reason!

chương 23: đường xuống núi

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hiện tại thì Lucella vẫn chưa đi qua nơi cô chia tay Blue Flag hồi trước. Nhưng khác hẳn với lần trước, cô cùng những thành viên của Golden Helmet xuống núi mà chẳng chạm mặt bất kỳ một con quái vật nào.

“...Chỉ có lác đác vài con ma thú. Đây thật sự là lần đầu tiên tôi đi xa tổ đến nhường này nhưng có vẻ mọi chuyện vẫn đang ổn.”

“Em chưa bao giờ đi xa như này á?”

“Thì dù sao ngọn núi này vẫn khá nguy hiểm mà. Tôi chỉ biết luyện tập không ngừng nghỉ và trở nên mạnh mẽ đủ để có thể tự mình đi ra ngoài và trước khi tôi nhận ra thì…”

Ba người của Golden Helmet, Lucella và cả thế thân của Kafal đã rời khỏi tổ và đi xuống núi, đương nhiên cơ thể chính của Kafal sẽ ở lại trong tổ rồi.

Thi thoảng sẽ có vài con quái vật không phải dạng Đột biến nhưng chỉ cần thế thân của Kafal lườm một cái là chúng chạy mất dép, nó chỉ chứa có một phần sức mạnh của bà ấy thôi đó.

Ngọn núi có vẻ đã trở nên an toàn hơn rất nhiều so với những gì Lucella nhớ. Nhưng mà bọn họ vẫn chú ý đến tốc độ di chuyển và cảnh giác, tránh việc bị theo đuôi.

Thế thân của Kafal dù không phải là một cái cơ thể vật lý nhưng mà về sức mạnh thì không cần phải bàn vãi, Lucella thì là một người có một sức mạnh chẳng khác nào một con rồng, ba người kia cũng là mạo hiểm giả cấp cao nên việc họ đi băng qua cái ngọn núi mà gần như không hề gặp mấy con Biến thể quá là dễ dàng.

Sau tất cả thì lựa chọn an toàn nhất vẫn là chạy thật nhanh mà.

-Theo như những gì Cô đeo kính (Viola) nói thì Kafal thật sự chỉ muốn mình trở nên mạnh mẽ hơn chứ không hề tính đến việc để mình có đủ sức mạnh để có thể xuống núi cả.

Nghĩ đến chuyện đó thì Lucella có một cảm giác khá khó chịu.

-Có lẽ nào bởi mình quá yếu nếu so với tiêu chuẩn của một con rồng không…? Thì con người dù được huấn luyện kỹ càng đến mức nào đi chăng nữa thì làm sao có thể mạnh bằng một con rồng được chứ…

Về cơ bản thì tiềm năng của một con rồng với một con người đã quá là khác biệt rồi. Nhưng liệu có đúng là Kafal chỉ nghĩ đến điều đó không?

“Con người. Đừng… đến… quá gần… Lucella.”

“À vâng, là tôi vô ý, xin lỗi.”

Tim liền vội vàng bước ra xa Lucella một đoạn dưới cái lườm của Kafal.

“Bà ấy rất yêu quý em nhỉ…”

“Ừ thì, đúng là vậy thật…”

Lucella trả lời vậy trong khi nghĩ về việc có nên trưng ra một nụ cười khổ hay không. Ai cũng đều sẽ nghĩ rằng Kafal đang quá là cảnh giác với việc Lucella tiếp xúc với con người. Tính ra cũng kì bởi dù sao Lucella cũng là con người mà.

“Hiện tại chúng ta đang đi đến Kugutfulm. Nó là…”

“Là thị trấn gần ngọn núi này nhất nhỉ. Theo hướng mà chúng ta đang đi thì có vẻ thế.”

Ồ? Tim cảm thấy chút bối rối, Lucella thấy vậy nên giải thích thêm một chút.

“Để tôi nhắc lại nè, tôi thật sự không được sinh ra và lớn lên ở trên ngọn núi này nên tôi biết thế giới bên ngoài chứ. Lúc mà tôi đang ở trên bờ vực của cái chết tại đây thì Kafal đã cứu tôi… và một năm đã trôi qua kể từ đó.”

“Ồ, vậy là em đã trở nên mạnh đến nhường này chỉ với khoảng thời gian ít ỏi đó sao? Đúng là đã có ghi chép về việc hấp thụ năng lượng toả ra từ loài rồng có thể tăng cường sức mạnh thể chất, nhưng cũng có thể việc hàng ngày ăn thịt của các Biến thể ảnh hưởng đến việc gia tăng sức mạnh? Không không, chắc chắn đây là kết quả từ việc sống chung với con rồn-”

“Cô yên lặng đi được không hả!?”

Và như mọi khi, Wein đến trói và bịt miệng Viola lại khi cô lại bắt đầu lên cơn.

“...Hmm? Vậy tại sao em lại lên ngọn núi Kuguse này?””

“Đúng vậy đấy. Lệnh cấm mới được dỡ bỏ nên đáng lẽ khoảng một năm trước em không thể lên đây chứ?”

Tim và Wein thậm chí còn thấy bối rối hơn nhưng câu hỏi đó cũng là câu hỏi là Lucella đã tự hỏi mình suốt bấy lâu nay.

“À… thực sự thì tôi không thể nhớ rõ được những việc lúc trước khi tôi suýt chết ở đây. Tôi thậm chí còn không phải là một chiến binh nên chỉ nghĩ đến việc đi vào ngọn núi thôi đã quá bất khả thi rồi… phải… có… gì đó…”

Một thứ rất quan trọng…

-”■■■■■, anh nghĩ sao về chuyện này?”

…Với cô ấy.

“Ưưư…?!”

Lucella cảm thấy như vừa có một thứ gì đó vừa bị nhồi vào đầu cảm tưởng như đầu sắp nổ tung vậy nhưng cô vẫn xoay xở đứng vững được.

Một giọng nói.

Một người phụ nữ đứng trước của sổ, những tấm rèm bay phấp phới theo chiều gió. Ngoài đó quang cảnh của một thị trấn nước hiện lên.

Nhìn từ phía sau, hình bóng của cô ấy trông thật là mảnh mai. Mái tóc màu lanh từng chỉ có vài đốm trắng vậy mà giờ đây nó đã hoàn toàn trở nên trắng muốt.

-Tôi tin rằng anh đã trả được món nợ mà anh nợ tôi rồi. Anh không cần lo cho tôi đâu. Hãy sống tự do theo cách mà trái tim mình mách bảo. Ít nhất, tôi muốn được chọn mình sẽ chết như thế nào.”

Nghe cô lẩm bẩm, ■■■■■ biết cô chỉ đang cố tỏ ra mạnh mẽ mà thôi.

“Có chuyện gì thế?”

“....Tôi không biết. Tôi hình như sắp sửa nhớ ra được điều gì đó…”

Lucella lắc đầu trả lời Tim. Những mảnh ký ức rời rạc vừa rồi nếu so sánh thì chúng giống như những viên đá nóng đỏ vậy, nếu bạn cố gắng cầm chúng lên để sắp xếp lại thì sẽ lại làm rơi nó bởi nhiệt độ quá nóng.

“Lucella.”

Kafal với vẻ mặt lo lắng vòng tay ôm lấy Lucella từ phía sau.

“Lucella… thấy đau?”

“Tôi vẫn ổn… bà đừng lo quá.”

Lucella hiện vẫn chưa thể biết được là cái ký ức vừa nãy là cái gì.

Truyện Chữ Hay