“Con ngốc này...”
Tôi khẽ lầm bầm, nghiến răng. Ezra lại làm thế rồi. Tôi đã nhắc con nhóc ấy rất nhiều lần là không được hỏi những câu hỏi nhạy cảm về Distortion rồi mà. Ezra liền thì thầm với tôi.
“Uwaaaaaa...Thám tử! Thảm tử! Chúng ta làm gì bây giờ?!”
“Hahaha, xin lỗi đầu bếp nhiều. Cháu gái tôi nó vẫn còn non dại lắm, ngài có thể thấy đấy! Ôi, mầm non đáng yêu của cô ~ Con nói ‘thám tử’ là có ý gì? Con lại thấy những thứ kì lạ nữa à? Thật là tội nghiệp mà...”
“Hừm, vậy ra chỉ là hai kẻ dở hơi thôi à. Nếu mà hai người còn làm gián đoạn công việc kinh doanh của tôi với những câu hỏi ngu ngốc ấy một lần nữa thì tôi sẽ gọi bảo vệ đấy!”
Đầu bếp trưởng hét to. Mặc dù là cái nhà hàng này thì quá nhỏ và tồi tàn để có thể được gọi như vậy...
“Vâng ~ Tôi sẽ dạy con bé cách cư xử sao cho đúng mực ạ~!”
“Em bị điên à? Có phải nhất thiết phải hét to ‘Chà ~ Đồ ăn ở đây thì kinh tởm như điều kiện vệ sinh của cái nhà hàng này vậy! Ai đã dạy ông cách nấu ăn như thế này vậy?’ trong một cái nhà hàng nhỏ xíu không có một mống khách nào?”
“Nhưng mà vị của nó tệ thật mà...”
“Em nghĩ là chúng ta tới đây để tận hưởng thức ăn à? Việc của chúng ta đáng ra là phải cẩn thận nhìn xung quanh nơi này để tìm manh mối. Hãy nhét cái đống thức ăn đó vào mồm mình đi trước khi gã đầu bếp bắt đầu nghi ngờ chúng ta.”
“Cái thứ thức ăn này chắc chắn là nguyên nhân của vụ mất tích. Em dám chắc là cái mùi vị ghê tởm này đã làm họ phát điên và bỏ đi mất.”
“Tôi sẽ trừ lương em.”
“Hả?!”
“25%.”
“Uwahhh, thám tử! Làm ơn mà!”
Tôi lấy chiếc tẩu ra từ trong túi áo khoác của mình. Vụ án có thể bị trì trệ đôi chút nhưng chắc chắn nó sẽ kết thúc trong êm đẹp thôi. Với sự lạc quan vốn có, tôi bắt đầu hút thuốc. Tôi là một Fixer từ Quận 14, một Fixer cấp 5 với kha khá kinh nghiệm hiện đang làm việc cho Seven, một tổ chức chuyên về tình báo và các hoạt động điều tra. Tôi kiếm sống bằng cách giải đáp những bí ẩn, dù cho phần lớn những vụ “chưa được giải quyết” này chủ yếu là Distortion. The City vẫn chưa có một manh mối nào cả về Distortion; tôi chỉ đơn giản là nhảy vào cái thị trường ngách mới mẻ này sớm hơn những người khác nhờ vào cái khả năng đáng nguyền rủa của mình: khả năng thấy được sự méo mó của người khác.
“Vậy thì chị thấy đầu bếp của chúng ta như thế nào, thám tử?”
“Nửa dưới của họ là của một con rắn. Và rất nhiều tay mọc khắp... ừmm ... những cái đuôi. Có khoảng bảy cái đuôi nếu chị nhớ không nhầm.”
“Eugh~ Vậy thì phần thân trên của họ thì sao? Nó có còn là con người nữa không?”
“Đúng vậy. Phần trên của họ vẫn còn là con người đang mặc một bộ đồng phục đầu bếp bẩn thỉu.”
“Điều có có nghĩa là Distortion đã tiến triển được gần một nửa rồi nhỉ? Có lẽ nó sẽ bắt đầu hiện thực hóa trong khoảng một tuần nữa...”
“Rất có khả năng cao là nó sẽ xảy ra ngay tối nay nếu dựa theo tình hình hiện tại. Cái miệng trên một trong những cái đuôi đang chảy nước dãi và co giật khá là dữ dội.”
“Dù sao thì chúng ta đang phải đối đầu với một con bò sát nhỉ? Để coi... đồ của Stigma Workshop có vẻ sẽ được việc đây!”
“Em lúc nào cũng chọn những dụng cụ đắt tiền.”
Motif của những Distortion gần đây đang bắt đầu thay đổi. Quá trình hiện thực hóa ngày càng diễn ra nhanh hơn. Không phải, chính xác hơn là, Distortion đã bắt đầu hiện thực thực hóa ngay cả khi người ta bất tỉnh. Đúng vậy, cơ thể họ bị biến dạng ngay cả khi họ đang ngủ. Điều này có vẻ như hay xảy ra với những người mà tôi thấy đã biến dạng được phân nửa. Một con quái vật cẩu thả chỉ có thể gây ra những tai họa cẩu thả.
Hiệp hội Zwei đã gửi cho Văn phòng của tôi một yêu cầu. Gần đây đã có một số người đã biến mất vào ban đêm bên trong một khách sạn nào đó nằm trong khu vực đang được hiệp hội bảo vệ. Việc ghi âm và ghi hình bị nghiêm cấm ở Backstreets của Quận 14, vì vậy không có cảnh quay video ghi lại cả. Khách sạn chỉ có hai lối vào: một cổng chính, và cửa hậu thông qua nhà bếp. Không ai trong số những vị khách mất tích được nhìn thấy rời khỏi cổng chính. Khách sạn cũng không bị tấn công bởi một Syndicate nào cả, một điều rất là hiển nhiên bởi Zwei hiện đang được phụ trách quản lý khu vực đó.
“Thám tử, thám tử. Có lẽ cái nhà bếp đó thực sự có vấn đề gì đó rồi chăng?”
“Đầu bếp của nó là người bị biến dạng nhiều nhất so với những người xung quanh nên có thể là vậy lắm.”
Mặt trời dần lặn và bóng tối cũng lập tức bao trùm tất thảy. Chúng tôi bắt đầu xâm nhập vào nhà hàng khách sạn. ‘Fairy’ mà tôi đã tốn cả gia tài để mua nó bắt đầu chui vào ổ khóa và mở cửa cho chúng tôi. Thỉnh thoảng tôi có cảm giác những Singularities giống những con quái vật hơn là những con quái vật nửa mùa sinh ra từ Distortion.
“Wow~ Họ đang có một bữa tiệc hay gì vậy?”
“Chúng đang ăn gì vậy?”
Dưới ánh đèn đỏ rực, những khối thịt không da đang ngồi quanh một cái bàn, ăn một cái gì đấy. Món ăn duy nhất ở trên bàn là một cái thứ gì trông như một bao tải lớn làm bằng da. Chúng lấy từ trong túi một thứ gì đó và ăn nó. Mùi thối rữa làm cay sống mũi tôi. Tâm trí tôi bị chao đảo trong một khắc.“Quay lại! Đừng có nhìn thứ mà chúng đang ăn. Đừng thở!”
“Chuyện này làm em phát điên lên mất thảm tử à... Nhưng mà sao nhìn nó có vẻ ấm cúng thế nhỉ? Cái thứ đó trông như một cái ga giường ấy nhỉ?
“Chui vào cái “ga giường” ấy là xác định bị ăn thịt rồi bị biến thành một đống phân đấy nha.”
“...”
“Ezra đã hoàn toàn bị choáng ngợp. Tôi đánh vào ngực con nhóc ấy khẽ nhất mà tôi có thể làm.
“Ọe”
Tôi đưa Ezra cái khăn tay của mình để con bé có thể che mũi mình lại.
“Cố lên. Chúng ta gần tới nhà bếp rồi.”
Bỏ lại bữa tiệc phía sau lưng mình, chúng tôi tiến đến nhà bếp một cách chậm rãi. Một hàng dài người đang đợi trước cửa bếp. Đó là những người mà đã được báo mất tích. Họ tiến vào nhà bếp từng người một và sau đó những khối thịt hình người bước ra, tay cầm một túi da. Chúng mang đến bàn và ăn tại đó.
“Thức ăn mê hoặc con người à, hmmm...”
“Chúng đang ăn gì thế thám tử?”
“Đã đến lúc chúng ta tìm ra rồi. Chuẩn bị đi trợ lý của ta.”
Ezra lấy từ trong túi ra một thanh kiếm từ Stigma Workshop. Tôi thì rút tẩu thuốc của mình ra. Cánh cửa dẫn tới nhà bếp đang mở toang. Hàng người đang xếp hàng chờ túi của mình không hề đoái hoài gì tới chúng tôi. Họ chỉ tự lầm bầm với chính bản thân mình. Cả hai chúng tôi bắt đầu di chuyển chậm rãi.”
“...Cùng vào thôi.”
Tôi có thể nghe tiếng dụng cụ làm bếp đang được sử dụng. Đầu bếp đang bận nấu một thứ gì đó bằng những dụng cụ nấu ăn được cầm bằng những cánh tay trên đuôi của họ. Thứ đó có thể nấu món gì chứ? Nó đang cho họ ăn gì vậy...
“Thám tử. Những người đó đang cúi đầu trước đầu trước đầu bếp, để lộ đầu họ ra... Đầu bếp đang chẻ đầu họ ra và... lấy một thứ gì đó ra?! Trông nó không giống não lắm...”
“Nó không trích xuất ra não bộ của họ. Chúng đang kéo một thứ gì đó ra...Lẽ nào là... ý nghĩ...?”
“Sao có thể như vậy được?”
“Đó là khả năng của Distortion. Làm những thứ không thể nhìn thấy được hiện thực hóa.”
“Có nghĩa là họ đang cho những suy nghĩ của mình cho đầu bếp để đầu bếp có thể nấu chúng lên ...và ...”
“Đầu bếp còn lột da của họ để làm bao đựng. Khá là độc ác đấy.
Mắt tôi chạm trán ánh nhìn của đầu bếp.
“Này, mấy người là lũ dở hơi mà tôi thấy hôm nay à! Nếu muốn ăn thì xếp hàng đi! Hương vị sẽ không giống như thứ mà hai người đã ăn trước đây đâu!”
“Ngươi đang cho họ ăn cái gì vậy?”
“Ta chỉ cho họ đúng thứ họ muốn thôi. Ta nấu những suy nghĩ. Con người ngày nay thậm chí không biết họ đang nghĩ gì, cho nên họ cần ai đó nấu những suy nghĩ đó cho họ và cho họ ăn.”
“Ngươi đã giết người rồi nhỉ...”
“Một vụ mà Distortion có khả năng giết người thì sẽ à ... dựa theo tiêu chuẩn được đặt ra bởi văn phòng chúng ta... ừm... Mối nguy hại Distortion Cấp 3.”
“Giết? Họ đâu có chết. Các người không thể thấy là họ đang có một bữa tiệc à? Thức ăn bình thường không đủ để làm mọi người hứng thú nữa. Ngươi phải biết ngươi là ai và cái thế giới ngươi đang sống là như thế nào để có thể thực sự tận hưởng hương vị này.”
“Đây cứ như là một cái truyền thuyết đô thị rẻ tiền ấy. Ngươi đã đi quá xa rồi.”
“Wahh, thám tử! Những tảng thịt trong nhà hàng đang tiến tới đây!!”
“Ngươi chỉ chưa nếm thử nó thôi... Ta sẽ cho các ngươi thấy suy nghĩ của bản thân mình có vị như thế nào...”
“Ezra, hạ chúng đi.”
Thanh kiếm từ Stigma Workshop bắt đầu ánh lên sắc cam. Những sợi dây được quấn trên lưỡi dao dần nóng lên. Cứ mỗi lần Ezra vung kiếm, một mảng thịt lớn lại rơi xuống sàn nhà. Mảnh dây nóng hổi tạo ra những biểu tượng vô cùng đẹp trên những chỗ mà nó cắt qua, một đặc trưng của những sản phẩm đến từ Stigma Workshop. Mùi thịt cháy nhanh chóng tràn ngập căn bếp.
Một trường hợp Distortion có tri thức mà sẵn sàng làm hại những người khác thì cuối cùng vẫn phải chịu án tử hình. Đôi khi chúng tôi gặp phải những Distortion mà chúng tôi không thể tự mình giải quyết được, nhưng phần lớn chúng vẫn có thể được xử lý bằng một cách nào đó. Loại chúng ta đang gặp phải thì đặc biệt đơn giản.
“Ngươi đã thử tự ăn món mình nấu chưa nhỉ?”
Tự mâu thuẫn. Distortion mà làm hại người khác trong khi tự cho mình là quan tâm tới người khác chắc chắn sẽ gặp phải cái tình huống trớ trêu này.
“...”
“Vậy là ngươi cho người khác ăn một món mà thậm chí ngươi còn không nếm thử nữa à? Điều gì khiến ngươi tự tin về chất lượng của nó đến vậy?”
“...Những món ăn của ta chắc chắn phải ngon miệng rồi! Tất cả khách hàng đều trông buồn bã và ủ rũ kể cả khi ta phục vụ chúng những món ăn ngon lành trước kia. Đó là bởi vì chúng không thể suy nghĩ cho bản thân được!”
“Ngươi có thể biết món ăn đó ngon như thế nào chỉ bằng cách nhìn mặt người khác cơ à? Người mà không nếm thử món ăn của mình thì không phải là một đầu bếp thực thụ.”
“Nnnnrg... Được thôi! Ta sẽ ăn nó! Ta sẽ ăn chính thức ăn mình làm ra!”
“Đó phải vậy mới được chứ ~ Đó mới chính là đầu bếp thực thụ chứ.”
Tên đầu bếp sau đó tự chẻ đầu hắn ra.
Chúng đặt tay của mình vào não chúng và kéo ra một thứ gì đó lấp lánh.
Ngay khi đầu bếp hoàn tất lấy những “suy nghĩ” của mình ra, chúng đổ ập xuống sàn.
Và chỉ như thế, đầu bếp của chúng ta đã chết trước khi có thể được nếm chính suy nghĩ của mình.
“Thám tử! Em đã xử hết chúng rồi!”
“Chị cũng xong phần mình ở đây rồi.”
“Chúng ta có nên liên lạc với Hiệp hội Zwei không?”
“Ừ nhưng chỉ cần viết một báo cáo ngắn gọn thôi. Dù sao bọn họ cũng sẽ không tin mấy cái chuyện tào lao về việc nấu suy nghĩ của mình đâu. Chị đi ngủ trước đây.”
“Vâng ~”
“Chào buổi sáng, thám tử Moses! Hôm nay chị đến đây trễ hơn mọi khi nhỉ?”
“Ừ thì hàng chờ ở HamHam-PangPang hôm nay thì khá là đông. Chắc là mọi người đều muốn thử ăn ở đó bởi đó là quán ăn đầu tiên được khai trương ở phía Bắc Thành Phố.
“Ồ... HamHam-PangPang.... Chị có mua cho em chứ?”
“Tất nhiên là có mua một cái để phòng hờ rồi. Em thích mù tạt nhỉ?”
“Heheh, vị mù tạt là ngon nhất! À, bên Zwei vừa gửi cho chúng ta tiền thưởng đấy.”
“Sớm vậy ư? Chỉ mất một ngày thôi à, chắc là họ đã bỏ bớt cái vấn đề giấy tờ rồi.”
“Dù sao thì, vụ này có thể được tóm tắt là một đầu bếp không được trọng dụng nhưng lại muốn đem đến niềm vui cho người khác theo một cái cách riêng nhưng điên rồ của họ!”
“Trình bày vấn đề hơi nông quá đấy. Nghĩ lại thì dạo này chúng ta đã phải tự mình xử lý Distortion thường xuyên hơn trước rất nhiều đấy.”
“Tại sao những Wings và Hiệp hội khác lại quá thụ động về vấn đề này nhỉ? Những con quái vật đang thực sự xuất hiện trong Thành Phố này!”
“Bởi gì chúng không đủ nổi tiếng để có thể được coi là “Bệnh dịch đô thị”, trừ ‘The Pianist’ là một trường hợp ngoại lệ.”
“Dù vậy thì đáng ra phải có một ai đó đứng ra giải quyết chuyện này chứ?! Đây chả khác gì một quả bom hẹn giờ!”
“Chị đoán là có nhiều người chết bởi Syndicates hơn là Distortion.”
“À mà, chị không thực sự sẽ trừ lương em nhỉ? Cái thứ thức ăn của tên đầu bếp đó thật sự là nguyên nhân của mọi chuyện mà!”
“Xùy, hãy thử dùng cái trí nhớ tốt đó của mình cho thứ gì đó tốt hơn đi.”
“Em nghe được đấy nha!”
- Chương tiếp theo sẽ có những gì...
Căn phòng này đang thở. Tôi có thể nghe thấy hơi thở của nó. Nó có một nhịp đập của riêng mình. Không ai biết căn phòng này đã nuốt chủng bao nhiêu người. Một cụ già sắp chết đang đứng trước tôi. Một kẻ cô đơn có hơi thở thậm chí còn nhỏ hơn cả căn phòng này. Bị quên lãng bởi mọi người, người này đã đem vào và chăm sóc nhiều người. Khi con người lập cập này mờ dần khỏi ký ức của mọi người, thì những người được họ đón nhận cũng như vậy.