Tôi có thể thấy Distortion và Distortion thì có thể xảy ra với bất cứ ai. Tôi không rõ ai là người đầu tiên đặt tên cho hiện tượng này là “Distortion” nhưng mọi người đều gọi nó như vậy. Không ai biết được hiện tượng này xảy ra như thế nào nhưng dựa theo những gì đã xảy ra thì phần đông đều cho rằng hiện tượng này được tạo nên bởi những dục vọng mạnh mẽ và sự bùng nổ của những cảm xúc dâng trào bất chợt.
“The Pianist”, người hoặc thứ đã gây nên sự hỗn loạn ở Quận 9, là một trong số những trường hợp Distortion tiêu biểu nhất. Không mấy ai nhận ra rằng những vụ Distortion đang xảy ra khắp The City ngay lúc này. Có người biến thành một con cá còn có kẻ thì một mắt bị nhuộm bởi sắc trời là hai ví dụ điển hình.
Trong mắt tôi, Distortion giống như những hình ảnh bị vặn vẹo ngoài đời thực. Mặc dù tôi có thể thấy chúng nhưng chúng không có một hình dạng nhất định. Trong trường hợp người mà nửa trên dần biến thành một con cá, tôi có thể thấy rõ vảy cá dần mọc trên cơ thể họ. Nhưng khi tôi chạm vào da của người đó thì tôi chỉ có thể cảm nhận được da thịt của một con người bình thường. Nghe đến đây thì ta có thể nghĩ rằng Distortion chỉ đơn thuần là một loại ảo ảnh và nếu là như thế thì tôi chỉ là một kẻ mất trí và bị ảo giác. Nhưng nếu mọi thứ chỉ đơn giản là như vậy thì tôi đã không làm công việc này rồi.
Tôi đang theo đuổi những Distortion. Chúng tưởng như rất bí mật nhưng lại rất rõ ràng, và diễn ra một cách chậm rãi. Ví dụ như người “cá” mà tôi vừa nhắc đến, hay còn được gọi là ‘Merfolk’, trải qua một quá trình thay đổi như là mắt lồi ra, mang cá dần xuất hiện và vảy dần mọc lên khắp da thịt của người ấy. Khi phần thân trên của họ gần biến đổi hoàn toàn thành hình dạng của một con cá thì thay đổi vật lý có thể nhìn thấy được trên cơ thể họ diễn ra ngay tức khắc. Đó là lúc mà những người khác có thể thấy thứ đã trở thành ‘Merfolk’ và có thể cảm nhận được những đặc điểm của “cá” trên cơ thể người đó.
‘Merfolk’ (Hồ sơ số 5) ban đầu là một cư dân sinh sống ở một làng chài trong Quận 19. Đối tượng có tiền sử liên tiếp bị lạm dụng. Có vẻ như đối tượng dành phần lớn thời gian của mình ngắm nhìn vào đại hồ với mong muốn được thoát khỏi kiếp sống hiện tại của mình. Kết luận của tôi là đối tượng mong muốn được thoát khỏi sự thống khổ của mình và xem cái hồ như mà một lối thoát, cùng với khao khát mạnh mẽ với nước ấy cuối cùng đã bóp méo đối tượng trở thành một ‘Merfolk’. Tất nhiên là mọi chuyện không đơn giản như vậy mà chúng ta còn phải xét tới nhiều yếu tố phức tạp khác nữa nhưng mà tôi sẽ không đi sâu vào chi tiết bởi vì Merfolk không phải là chủ đề chính trong câu chuyện của tôi.
Công việc của tôi là tìm kiếm những Distortion và ngăn chúng xảy ra. Thực tế mà nói thì quá trình diễn ra Distortion ở mỗi người là khác nhau. Kể từ khi tôi có khả năng tiên đoán trước được Distortion bằng mắt mình thì tôi không thể không thấy ai mà không bị méo mó theo cách này hay cách khác.
Thật tình mà nói thì bản thân tôi cũng không hiểu rõ hiện tượng này cho lắm. Chỉ đơn giản là bỗng dưng tôi có thể nhìn thấy và nhận ra Distortion sớm hơn những người khác. Và bởi việc tôi có thể nhìn thấy trước những dấu hiệu nên tôi có thể cảnh báo mọi người trước khi họ bị biến đổi hoàn toàn. Đó là công việc của tôi.
Tôi được thuê bởi một công ty đã mất một số nhân viên của mình vì cái được gọi là ‘Sự cố Thăng thiên’, và tìm kiếm những nhân viên có đôi mắt tràn ngập màu sắc của bầu trời. Công ty khuyên họ nên đeo kính râm. Ý tưởng cho họ kính râm để họ không thể nhìn thấy khung cảnh của bầu trời trong mắt của họ thật là kỳ quặc, nó khiến tôi cười thầm. Việc bầu trời không còn trong xanh với họ không có nhiều tác động tích cực đến cuộc sống nhàm chán của họ, nhưng ít nhất họ không bốc hơi nữa.
Những người đã từng nhìn lên bầu trời nay lại bắt đầu hướng xuống mặt đất. Có lẽ họ muốn đến gần hơn với bầu trời bằng cách trèo lên mái nhà, hoặc là họ chỉ là một trong số nhiều kẻ chọn cách nhảy lầu tự tử. The City không quá quan tâm đến những gì xảy ra sau khi một vụ án đã được giải quyết. Tất cả những gì họ cần biết là liệu những cái chết đó có dễ hiểu hay không. Tôi cũng không phải là nhân viên từ thiện cho nên tôi cũng không hứng thú lắm với việc xem xét các vụ Distortion mà tôi không được yêu cầu điều tra.
Hồ sơ thứ 13 – ‘Người bóng bay’
Vụ này thì khá là... ‘bùng nổ’. Tôi đặt tên cho hồ sơ này là ‘Người bóng bay’ bởi vì đầu của mọi người phình ra giống như những quả bóng bay theo nghĩa đen, cho đến khi chúng nổ tung. Vụ nổ lạnh lùng này sẽ bao phủ mọi thứ trong bán kính 10m bằng máu và thổi bay xác bất kì ai trong phạm vi phát nổ của nó. Một công ty trong Nest của O Corp cuối cùng đã nhờ đến sự giúp đỡ của tôi sau khi phải trải qua năm vụ ‘Người bóng bay’ đó.Sau khi điều tra, tôi phát hiện ra rằng tất cả lần xuất hiện loại Distortion này đều có một điểm chung: họ đều làm việc trong ngành dịch vụ.
Để có thể hình dung được một Distortion, ta cần kết hợp nhiều bằng chứng lại với nhau. Quá trình này bao gồm bốn bước: nguyên nhân, lý giải, thấu hiểu và thừa nhận. Đầu tiên, điều tra các nguyên nhân có thể xảy ra Distortion và xây dựng một lời giải thích rõ ràng bao gồm các mối tương quan thông thường một cách thuyết phục. Sau đó, làm cho đối tượng hiểu lý do tại sao họ lại trải qua quá trình Distortion và giúp họ hiểu rằng họ sẽ hoàn toàn bị méo mó nếu cứ tiếp tục như thế này. Nếu tất cả các bước này thanh công thì hồ sơ đó sẽ được đóng lại. Distortion sẽ được coi là ‘đã được giải quyết’ nếu như đối tượng quay trở lại dạng giống người nhất đối với tôi.
Những người trở thành ‘Người bóng bay’ từng làm việc trong các lĩnh vực căng thẳng về cảm xúc như nhân viên giao hàng, y tá và nhân viên tổng đài điện thoại. Riêng nhân viên tổng đài có bán kính nổ trung bình lớn nhất là 16m. Một số nguồn tin tiết lộ răng có một công ty khác đã ký hợp đồng phụ với tất cả cuộc gọi chăm sóc khách hàng được chuyển hướng tới chỉ duy nhất một tổng đài. Công việc của các nhân viên là ghi lại các yêu cầu của khách hàng và gửi những dữ liệu ấy đến công ty nọ. Vấn đề nằm ở quá trình này. Các nhân viên tổng đài không có chuyên môn gì về chủ đề của những lời phàn nàn đó, nhưng họ phải chịu hàng đống lời lăng mạ từ khách hàng của mình, mặc dù đả kích họ là điều vô ích. Những nhân viên bị đối xử như là những thùng rác cảm xúc, phải lắng nghe đủ loại ngôn ngữ lăng mạ và thậm chí là những lời đe dọa từ phía khách hàng của mình.
Nhân viên phục vụ buộc phải nở nụ cười và có một giọng nói vui vẻ trong khi trở thành bao cát cho những người khác mà không có cách nào để giãi bày sự bất mãn của chính họ. Căng thẳng như vậy tích lũy dần theo thời gian. Đến một lúc nào đó thì đầu họ sẽ phình to lên như một quả bóng bay, trong lúc đó họ vẫn duy trì một vẻ ngoài thanh thản. Cuối cùng thì đầu họ sẽ phát nổ khi stress đạt tới điểm cực hạn. Từ khi cónhững dữ kiện này thì công việc của tôi trở nên cực kì đơn giản. Tôi lập một danh sách những nhân viên mà đầu bị phìng lên và gửi nó tới công ty. Những nhân viên đó sau đó sẽ bị mất việc. Công ty đó thậm chí không buồn đầu tư thời gian hay công sức vào việc thu nhỏ cái đầu nhân viên của họ lại; công việc của tôi thường kết thúc trước khi tôi có thể bước vào giai đoạn “Thấu hiểu” và “Thừa nhận”.
Chỉ đơn giản là giải thích Distortion là gì thì không thể nào giải quyết được căn nguyên của vấn đề. Sự căng thẳng của họ chắc chắn sẽ bùng nổ theo một cách này hay cách khac, tuy nhiên những vấn đề như vậy lại không khiến khách hàng của tôi quan tâm nhiều lắm. Tất cả những gì họ quan tâm là duy trì hiện trạng bất thường này và trốn tránh bất kì trách nhiệm nào liên quan đến Distortion chứ không phải nguyên nhân đằng sau nó. Tôi cho rằng điều tương tự cũng có thể được áp dụng đối với tôi. Tôi không thể không nghĩ rằng tất cả chúng ta đang bỏ lỡ một yếu tố gì đó rất là quan trọng. Tôi tin rằng tôi sẽ phải theo đổi các Distortion trong một khoảng thời gian không ngắn chút nào, bởi mọi thứ đều trong có vẻ méo mó trong mắt tôi.
Ngay bây giờ tôi đang nhìn vào một tấm gương. Trong mắt tôi, tôi là người duy nhất không bị biến dạng. Trong một thế giới đầy rẫy những người bị biến dạng, liệu kẻ mà không thay đổi chút nào có phải là kẻ “bị méo mó” không? Khi tôi
nhìn vào những con người méo mó, những con đường méo mó và cả cái thành phố méo mó này, tôi nghĩ ràng có lẽ cả thế giới đang bị bóp méo. Tôi không thể nào hình dung được điều gì sẽ xảy ra nếu thế giới này tiếp tục bị biến dạng và đạt tới điểm giới hạn.
Cho đến lúc đó, tôi sẽ luôn cảnh giác với Distortion. Tôi là một thám tử Distortion.