The Demon Prince goes to the Academy

chương 75

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Kể từ lúc lễ hội bị hủy, toàn bộ các lịch trình khác cũng bị hủy theo. Nhờ vậy mà Charlotte và Bertus, những người vừa trở lại Temple vào sáng thứ hai, trông không đến mức quá mệt mỏi.

Thứ hai, ngày mà cuộc sống học đường của chúng tôi trở lại như bình thường.

Bầu không khí trong Temple dường như trầm xuống rất nhiều. Không chỉ mỗi Lớp Royal mà toàn bộ mọi người tôi gặp trên đường đều mang vẻ mặt ủ rũ và căng thẳng.

Tâm trạng mọi người trong Temple đều thấp gần mức chạm đất. Vì hôm qua không có bao nhiêu người nên bầu không khí nặng nề này chưa quá rõ, nhưng giờ bầu không khí này đã hiện rõ ràng hơn.

Áp lực thật nặng nề.

Và nơi bị ảnh hưởng nhiều nhất bởi bầu không khí nặng nề này không đâu khác chính là lớp A và B năm nhất của Lớp Royal.

“Các trò hẳn đã biết rằng an ninh của Temple có thể sánh bằng với cả Lâu đài Hoàng gia. Miễn các trò không bước ra khỏi Temple thì sự an toàn của các trò hoàn toàn được đảm bảo.”

Thầy Epinhauser đã gửi tới chúng tôi những lời này.

“Tuy nhiên, Temple hoàn toàn nhận thức được những lo lắng của các bậc phụ huynh vì những sự kiện gần đây diễn ra ở Thủ đô. Bọn ta sẽ đặt an toàn của các trò lên hàng đầu. Tuy nhiên, nếu các trò cảm thấy ở đây quá nguy hiểm, ta đề nghị các trò nên làm đơn xin nghỉ phép.”

Vì hầu hết các đứa trẻ ở đây đều là thành viên của các gia tộc có tầm ảnh hưởng, nên có khả năng Hoàng đế cảm thấy việc giữ bọn trẻ lại đây quá nguy hiểm và cho chúng được phép về nhà. Đó là lý do Temple đưa ra đề nghị nghỉ phép trong học kỳ này, một việc làm chưa từng có tiền lệ trước đây. Tuy nhiên, các tình huống chưa từng diễn ra luôn phải đi kèm với những biện pháp chưa từng được áp dụng.

Khoan đã, về cơ bản thì đây có nghĩa là sẽ có thêm một kỳ nghĩ khác sao?

“Thưa thầy."

“Cái gì vậy, Số 4?”

Harriet de Saint-Owan đột nhiên giơ tay.

“Điều gì sẽ xảy ra nếu em xin nghỉ phép? Liệu em có thể trở lại vào học kỳ tới không?”

“Không, nếu giờ trò nghỉ học, trò sẽ phải học lại học kỳ này. Chúng ta không thể cho phép những học viên chưa thông qua các lớp phổ thông của học kỳ đầu bước qua các lớp học phổ thông của học kỳ thứ hai.”

Về cơ bản, thầy ấy cho phép chúng tôi nghỉ học, nhưng chúng tôi cần biết rằng chúng tôi sẽ phải học lại học kỳ này. Mỗi tuần chúng tôi có các lớp học riêng khác nhau, các lớp học chung vào thứ hai và thứ năm. Nếu ai đó có thể bước ngay vào học kỳ hai bằng cách xin nghỉ một học kỳ, vậy thì tính ra người đó chỉ cần tham gia vào một học kỳ trong một năm.

Ngay từ đầu đến giờ, tôi chưa từng giới thiệu qua về hệ thông nghỉ phép một cách rõ ràng. Nó giống với hệ thống nghỉ phép tại các trường đại học, nhưng không hoàn toàn giống vậy.

Nhìn thấy tương lai rối rắm này khiến não tôi như muốn ngừng hoạt động.

Dù sao thì, nếu ai đó xin nghỉ phép thì chắc chắn người đó sẽ bị bỏ lại phía sau. Họ buộc phải học thêm một năm nữa. Chẳng ai muốn phải học thêm một năm cả, nhưng nếu tình hình ở đây bị đánh giá là quá nguy hiểm thì ta chẳng thể làm gì được cả.

Nói cách khác, những người xin nghỉ phép sẽ rời khỏi lớp học này.

Mỗi thành viên của lớp học này đều là một phần của cốt truyện chính, và nếu dù chỉ một người trong số bọn họ rời đi thì cốt truyện chính sẽ bị thay đổi khác hoàn toàn những gì mà tôi biết. Dù cái cốt truyện đó đã bị đảo lộn tới mức không thể nhận ra, nhưng tôi không thể để nó tiếp tục thay đổi thêm nữa.

Hiện tại nó chỉ là một câu truyện đời sống thường nhật, nhưng tất cả bọn họ đều sẽ đóng một vai trò quan trọng trong tương lai, vậy điều gì sẽ xảy ra nếu một người số bọn họ phải lưu ban lại một năm?

Tôi khá là tò mò.

Và hơn hết, người hỏi câu hỏi này chính là Harriet.

“Số 4, trò muốn xin nghỉ phép?”

“À, chuyện đó.”

Harriet như đang quan sát xung quanh và gần như bật khóc.

“Bố mẹ em nói quá nguy hiểm...”

Số A-4. Harriet de Saint-Owan, một người sỡ hữu tài năng liên quan đến ma thuật.

Một người mà tôi thường xuyên trêu chọc vì cô ấy khá ngây thơ và đáng yêu.

Cô ấy là đứa con gái út được yêu quý nhất của gia tộc Saint-Owan. Vậy nên việc họ đưa con gái của mình tránh xa khỏi thành phố nguy hiểm này là hoàn toàn hợp lý, ngay cả khi phải để cô ấy học lại một năm.

“Sau buổi học này đến gặp ta.”

"Vâng…."

“Thưa thầy, em cũng muốn được tư vấn vài điều.”

“Số 3, trò cũng theo luôn.”

"Vâng."

Không chỉ Harriet, mà ngay cả Liana de Grantz, cô nàng có năng lực ‘Điện năng’ ít nói, cũng giơ tay.

Nếu cứ tiếp tục thế này, lớp A có thể sẽ xảy ra tình huống thiếu đi hai người.

Chết tiệt.

Đống nghiệp chướng của tôi giờ đang quay sang vả mặt tôi.

Cái đống nghiệp chướng này gọi là hiệu ứng cánh bướm.

“Và số 11.”

"……Vâng?"

Trong khi đang suy nghĩ về những vấn đề phức tạp, thì thầy Epinhauser gọi tôi. Hầu hết mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi như muốn hỏi cùng một câu :”Lần này hắn ta lại gây chuyện gì nữa?”

Này, tại sao tôi luôn bị đối xử như là một kẻ gây rối vậy?

“Trò được cộng một điểm tuyên dương. Ta nghĩ không cần ta nói trò cũng đã biết lý do rồi, phải không?”

"Huh. À. Vâng."

Lúc này tôi nhớ ra giáo viên y tá nói rằng sẽ tặng tôi 1 điểm tuyên dương vì đã cứu Ellen.

Mọi người đều ngạc nhiên khi tên chuyên gây rối này lại thật sự nhận được 1 điểm tuyên dương.

* * *

Cho dù có phải học lại một năm thì cũng không có bậc phụ huynh nào muốn con mình gặp nguy hiểm, nhưng những người ở đây đều là một phần trong cốt truyện chính. Nếu đây chỉ là một cuốn tiểu thuyết đời sống thường nhật có kết thúc bình yên thì tại Temple thì mấy vụ này cũng chẳng quan trọng mấy, nhưng sau khi ‘Cánh Cổng’ mở ra, mỗi người trong số họ đều sẽ là một nhân vật mạnh mẽ đóng vai trò quan trọng.

Mỗi người trong số bọn họ đều có hướng phát triển riêng và sẽ trở nên cực kỳ mạnh mẽ, nhưng nếu họ rời khỏi lớp học này thì tôi chẳng thể đoán trước được điều gì. Dù có vài người trông có vẻ dư thừa, nhưng họ vẫn có vai trò của riêng mình.

Trong lúc tôi đang suy nghĩ mình cần phải làm gì, Harriet và Liana lặng lẽ trở về lớp sau khi đi nghe tư vấn.

Dù cho hai người họ có quyết định nghỉ học hay không, thì bầu không khí trong lớp lúc này giống hệt như một tảng băng mỏng trên mặt hồ.

Có vẻ hầu hết mọi người trong lớp đang thắc mắc làm sao mà tôi có thể nhận được một điểm tuyên dương, nhưng đó không phải là lý do.

“Vì vậy, nếu chúng ta thay thế công thức thành thế này…”

Tôi có thể nhận thấy rằng ngay cả giáo viên cũng đang bối rối. Các giáo viên ở đây đều đã từng dạy học cho vô số học viên đến từ các gia tộc quyền quý, nhưng giờ họ cần phải chú ý đến một điều.

Đó là ánh mắt của Bertus.

Tuần trước đã nổ ra một cuộc khủng bố tại Thủ đô Đế Quốc, và thủ phạm bị nghi ngờ chính là quỷ tộc. Kết quả là toàn bộ hoạt động lễ hội ở Thủ đô bị hủy bỏ và kèm với đó là danh dự lẫn uy tín của Hoàng tộc Đế Quốc tuột dốc không phanh.

Có khả năng đã có những tin đồn rằng chiến thắng của nhân loại trong cuộc Chiến tranh Thế giới Quỷ chỉ là một lời nói dối.

Vậy nên, hiển nhiên là Bertus đang phải chịu rất nhiều áp lực, không một ai muốn bị vào tầm ngắm của Hoàng tử. Đó là điều khiến họ cảm thấy khó chịu.

Vì ngồi ở hàng cuối nên tôi không thấy được Bertus đang ngồi ở hàng đầu đang trông như thế nào. Nhưng toàn bộ học viên chỉ ngồi im lặng lắng nghe bài giảng như thể họ đang ngồi trên một tầng băng mỏng.

Tương tự như vậy, vị giáo viên kia cũng thể hiện mong muốn nhanh chóng kết thúc lớp học này bằng cách liên tục lật sách.

* * *

Chúng tôi chỉ có một tiếng để nghỉ trưa.

Và ngay cả lúc này, bầu không khí trong nhà ăn cũng hệt như đang ngồi trên một tầng băng. Cái cảm giác này thật kỳ lạ.

Đúng là bầu không khí của Thủ đô Đế Quốc lúc này đang khá tệ, nhưng ngay cả trong Temple cũng không khá hơn chút nào. Bầu không khí im lặng bao trùm toàn bộ phòng ăn. Chỉ có thể nghe thấy âm thanh lặng lẽ di chuyển của các dụng cụ ăn uống. Không một ai dám to tiếng.

Tất nhiên, Bertus đang ở đây, và Charlotte cũng vậy.

Tuy rằng chỉ mới là năm nhất, nhưng bởi vì bọn họ là Hoàng tử và Công chúa, nên khi họ đang trong tâm trạng không tốt, thì ngay cả các tiền bối cũng chỉ có thể im lặng mà ăn. Có thể thấy rằng họ đều là những nhân vật tâm điểm ngay cả khi họ chưa làm gì đặc biệt trong lớp Royal.

Dù là vậy, nhưng vẫn có một số người không nhận thức được chuyện này.

-Nhom, nhom

Ellen Artorius, người chẳng hiểu từ lúc nào đã đi ăn cùng tôi, là một trong số đó.

Bình thường cô ấy là kiểu người ít nói, nên cô ấy không chú ý đến mấy chuyện này là hoàn toàn bình thường. Cô ấy chỉ chú tâm ăn, dừng vài giây để lấy thêm đồ ăn.

Nhưng lúc này cô ấy có vẻ hơi ồn ào hơn so với thông thường.

Có khoảng một trăm người đang ngồi trong phòng ăn này, nhưng chẳng thể nghe thấy âm thanh nào khác ngoài tiếng của dụng cụ ăn uống khiến khung cảnh này thật rùng rợn.

Cả Bertus và Charlotte đều không có vẻ ủ rũ, nhưng họ trông cũng chẳng vui vẻ gì. Họ chỉ lặng lẽ ăn. Không ai trong số hai người họ nói chuyện dù chỉ một từ.

Tôi cũng chẳng thể chịu nổi cái bầu không khí này. Thành thật mà nói, đến cả tôi cũng khá chú ý đến mấy đứa nhóc này.

Thật thảm hại làm sao, một ông chú 30 phải đi chú ý đến tâm tình của đám trẻ 17?

“Nhìn xung quanh đi, chẳng có ai mặt dày như cậu đâu.”

“?”

Ellen vẫn chăm chú ăn mà không thèm đáp lại tôi.

Và trong sự im lặng này, vô số cặp mắt hướng về phía tôi, người vừa mới mở miệng.

Sao. Miệng bố thì bố nói. Không được hay gì?

* * *

Giờ tôi đã có thể phần nào theo kịp lớp Thể chất. Tất nhiên, tôi vẫn không thể so sánh được với đám quái vật kia.

Có lẽ nhờ luyện tập thường xuyên mà giờ tôi cảm thấy sức mạnh thể chất của mình đã được cải thiện đáng kể so với những người học chuyên ngành ma thuật hoặc các chuyên ngành không liên quan đến chiến đấu.

“Reinhardt, đừng sử dụng sức mạnh siêu nhiên của trò. Ta cảnh cáo trò đấy."

Ngay lúc tôi nghĩ rằng mình đang làm khá tốt, thì giáo viên thể chất đã gọi tôi đến. Dường như ông ấy nghĩ rằng thể chất của tôi đột nhiên tăng vọt như này là do tôi gian lận bằng sức mạnh siêu nhiên của mình.

“Nhưng em không sử dụng nó.”

“Ta nghe nói trò có thể tăng cường thế chất bản thân bằng sức mạnh siêu nhiên của mình. Phải vậy không?”

“Đúng vậy, nhưng…. Lúc này em không hề dùng nó.”

Sự thật là thế đấy, ok ông già?

Tất nhiên, lúc đấu kiếm với Ellen hoặc tự luyện tập, tôi vẫn sử dụng để quen với việc kích hoạt nó trong các tình huống thực tế. Nhưng trong giờ học, tôi cố tình không dùng nó để tránh mấy lời phàn nàn như vừa rồi.

Thầy giáo nhíu mày khi nghe những lời phủ nhận của tôi.

“...Một người vài ngày trước còn thở hồng hộc khi chạy mà giờ lại có thể cải thiện thể lực tới mức đó sao? Nói ra ai mà tin được?”

Ngay cả khi chúng tôi có mỗi giáo viên khác nhau cho từng môn học, nhưng tất cả bọn họ đều biết về thông tin của các học viên. Vì thế, vị giáo viên này cũng đã biết việc tôi thức tỉnh một sức mạnh siêu nhiên.

Một người còn chẳng thể chạy nổi lại đột nhiên tăng cường thể lực một cách đáng kể, vậy nên ông ấy nghĩ rằng tôi đang sử dụng sức mạnh siêu nhiên của mình.

“Nhưng em thật sự không sử dụng nó?"

Tuy nhiên, gần như chẳng có cách nào để chứng minh liệu tôi có đang sử dụng nó hay không. Vẻ mặt của giáo viên nhăn lại trước lời phủ nhận của tôi. Bầu không khí của sân tập dần trở nên lạnh lẽo hơn.

Mọi người quan sát tôi và vị giáo viên kia trong lúc họ tiếp tục chạy.

“Trò đang cãi lại ta?”

Là một giáo viên thể chất có thể hành hạ đám trẻ quý tộc một cách triệt để như thế này, vậy nên ông ấy là thuộc kiểu người khá bướng bỉnh và thô bạo. Nếu không có cái dũng khí đó thì không thể khiến đám trẻ quý tộc này phải lăn lộn trong vũng bùn được.

Tuy nhiên, khi tôi bất ngờ phản bác lại ông ấy như thế này, có vẻ như một cái công tắc nào đó đã được bật lên.

“Em chỉ đang nói sự thật, vậy nên đây không thể gọi là cãi lại được. Em không hề sử dụng sức mạnh siêu nhiên của mình.”

Tôi đã nói là tôi không dùng nó rồi, sao ông không chịu chấp nhận sự thật chứ?

Ông ta trợn mắt và định nói gì đó.

“T, thưa thầy!”

“……Chuyện gì vậy, Ludwig?”

Ludwig, người đang chạy cách đó một đoạn, gọi giáo viên Thể chất.

“Reinhardt thường dậy rất sớm vào mỗi buổi sáng và tập luyện từ rạng sáng tận bây giờ! Em đã tận mắt chứng kiến!”

Ludwig không hỏi liệu tôi có cần giúp đỡ hay không mà ngay lập tức nhảy vào để bảo vệ tôi. Về cơ bản, ý cậu ta đang nói là:” Reinhardt tập luyện mỗi sáng, vậy nên thể lực cậu ấy được cải thiện là điều đương nhiên”.

Ôi, lại đây nào chàng trai. Sao cậu lại nói đúng lòng tôi thế, Ludwig? Đúng là nhân vật chính của tôi mà!

Sau khi nghe những lời của Ludwig, giáo viên thể chất nhìn sang tôi.

“Có thật vậy không?”

“Vâng, em thấy cậu ấy thường tập một mình hoặc tập cùng với Ellen.”

Ellen, người vẫn đang chạy với một tốc độ không đổi từ nãy đến giờ, chậm rãi gật đầu khi thấy giáo viên thể chất đang nhìn mình.

“Oh, vậy ra trò đã rất cố gắng. Reinhardt, xin lỗi vì đã hiểu lầm.”

Giáo viên thể chất thành thật nhận lỗi. Dường như ông ấy từng có thành kiến với tôi. Có lẽ ông ấy coi tôi như một kẻ chỉ biết chạy lung tung gây rối.

“Vâng, chà... Em đoán là mình bị nghi ngờ cũng là điều dễ hiểu.”

Vì hiểu lầm đã được giải quyết, tôi không còn lý do gì để nói thêm nữa. Tôi có thế thấy các học viên khác đang tập trung vào bài tập của mình trong lúc giả vờ không nhìn thấy tôi.

“Tiếp tục cố gắng nhé, Reinhardt!”

“À, cảm ơn.”

Không ngờ gặp tên này mỗi buổi sáng lại có thể giúp tôi theo cách kỳ lạ này.

* * *

Sau buổi huấn luyện địa ngục được ngụy trang thành tiết học thể chất đó, trừ một số ít ra thì đám nhóc còn lại đều đang quằn quại rên rỉ dưới vòi hoa sen.

Và trước khi nhận ra, tôi đã không còn là người thuộc nhóm ‘rên rỉ sau giờ tập’. Những người chung nhóm với tôi lúc này gồm Bertus, Ludwig và Cliffman.

Ngay khi nhìn thấy cơ thể tôi, mọi người đều bắt đầu bàn tán. Và ngay cả những người không bàn tán cũng có vẻ ngạc nhiên khi thấy cơ thể của tôi.

Ludwig tròn mắt ngạc nhiên khi cậu ấy nhìn thấy cơ thể của tôi trong lúc chúng tôi tắm.

“Reinhardt…. Tại sao cơ thể của cậu lại như thế này?”

"Sao?"

Không phải là tôi có cơ bắp cuồn cuộn hay gì đó.

“Sao toàn cơ thể của cậu lại bị như vậy? Chuyện gì đã xảy ra thế?"

Toàn thân tôi đầy những vết bầm đen.

“Thỉnh thoảng tôi bị trúng đón khi tập kiếm, bị ngã hoặc phải lăn vài vòng để né nên mới thành ra thế này.”

“Nếu cứ tiếp tục thế này, cậu sẽ gặp vài vấn đề bên trong. Cậu thật sự nên đi đến gặp linh mục.”

"Tại sao tôi phải làm vậy?"

Những vết bần tím này đều sẽ biến mất khi tôi đi nghỉ vào tối nay. So với mấy lần đấu tập với Ellen thì chỉ bị như này thôi đã khá may mắn rồi.

Thực ra, cũng có những người không chịu điều trị để tập làm quen với con đau mà, đúng không?

Một lúc nào đó trong tương lai tôi có thể bị thương nặng, nhưng tôi không muốn lúc đó bản thân chỉ có thể quằn quại trên mặt đất vì đau đớn, khiến tôi mất khả năng hành động và không thể tiếp tục những gì mình đang làm.

Mọi người có lẽ sẽ nghĩ rằng tôi là một tên du côn khi họ nhìn thấy cơ thể tôi như thế này.

“Có vẻ như cậu đã rất chăm chỉ, Reinhardt. Tốt lắm."

-Tap, tap

Đột nhiên, Bertus đi ngang qua và vỗ vai tôi.

Không, tên khốn này, cậu nghĩ tôi vui khi cậu làm vậy trong lúc chúng ta đang khỏa thân sao?

Mọi người dường như đều rất ngạc nhiên khi nghe những gì Bertus nói với tôi.

Những lời nghe có vẻ bình thường đó là những lời đầu tiên mà Bertus nói trong suốt cả ngày hôm nay.

Chẳng phải vậy càng tồi tệ hơn sao?

Trông như hắn ta chỉ buộc miệng nói mấy lời này mà không hề suy nghĩ nhiều, điều này càng khiến lời nói của hắn càng có vẻ bí ẩn hơn.

* * *

Sau giờ thể chất của chúng tôi là buổi bế giảng cuối ngày. Sau khi thầy Epinhauser nói xong, đám trẻ chuẩn bị trở về.

Mọi người ùa ra khỏi lớp như thể được thoát khỏi cái ngày ngột ngạt như địa ngục này. Trong số đó thì số 9 Erich de Lafaeri là người nôn nóng nhất.

Và, như mọi khi, như có một cái gì đó thôi thúc hắn ta phải đi bắt nạt Scarlett, người cũng vừa tan học ở lớp kế bên.

Thấy Scarlett vừa đi ra, hắn ta theo bản năng đánh vào sau đầu cô ấy. Dường như hắn đã quên mất bầu không khí căng thẳng vào lúc này.

"Này. Cái đồ bị nguyền rủa.”

-Bang!

“Ack!”

Khi âm thanh của cái vỗ đầu đó vang lên, đầu Scarlett hơi cúi xuống và khẽ kêu lên.

“Tao đã nói với mày là đừng cố tỏ ra nổi bật rồi.”

“…….”

Hắn luôn đi ngang qua cô ấy và để lại những lời khinh bỉ như vậy. Nó đã luôn như vậy, và như mọi khi, mọi người đều quay đi chỗ khác vờ như không thấy gì.

Có vẻ như mấy lời khuyên của tôi là vô ích. Cứ đà này thì Scarlett sẽ còn bị bắt nạt một thời gian dài.

Tuy nhiên, có vài thứ sắp xảy ra vào hôm nay.

Không phải với Scarlett, mà là với Erich.

“Cậu, đứng lại đó.”

Một giọng nói lạnh lùng đến nối có thể đóng băng cả một con người, gọi Erich lại trước khi hắn ta sắp đi mất.

"Huh…. Hả?"

Không chỉ Erich, mà tất cả học viên chuẩn bị rời đi cũng dừng bước.

Như thể thời gian trên hành lang này bị dừng lại. Chỉ với một câu nói của người đó, mọi thứ đều dừng lại theo.

Người đó chỉ bảo Erich đứng lại, nhưng giọng nói của cô ấy lạnh lùng đến mức khiến mọi người đều như đông cứng tại chỗ.

“Tôi đã đứng sau và xem thử cậu sẽ đi bao xa, nhưng tôi không thể nhịn thêm được nữa.”

“Hả, Cái…. Cái gì…?"

Người đó nhìn Erich bằng ánh mắt lạnh lùng và tiến đến chỗ hắn ta.

Đáng lẽ người giải cứu cho Scarlett phải là Ludwig.

Người có thể thay đổi nội dung của cuốn tiểu thuyết được định trước như này phải là một người không thuộc cốt truyện chính.

Một trong số đó là tôi.

“Cậu là ai mà lại dám quấy rối người của tôi?”

Và người còn lại là Charlotte de Gardias.

“L, là ….là vì...”

Scarlett có xuất thân khá khiêm tốn, nên hắn ta thích bắt nạt cô ấy. Ngay cả khi chỉ là lớp B, nhưng Erich không dám gây sự với Công chúa.

"Là gì? Nói tôi nghe."

“Tôi, tôi chỉ…. Cô ta khiến tôi khó chịu…”

“Theo quan điểm của tôi, cậu càng làm tôi khó chịu hơn khi cậu đánh bạn của tôi. Và lý do là gì? Vì mái tóc và đôi mắt của cô ấy sao?”

Erich chỉ làm một việc mà hắn vẫn thường làm, nhưng hắn đã vô tình chọc giận Charlotte khi làm vậy. Thông thường, cô ấy có thể bỏ qua vì không muốn thu hút sự chú ý, nhưng giờ Charlotte lại không giống như lúc thông thường.

Nhìn tình hình hiện tại của cô ấy, có lẽ là cọng rơm đè chết con lạc đà gầy.

“Này, có chuyện gì vậy? Được rồi. Để anh giải quyết chuyện này.”

Bertus can thiệp khi thấy bầu không khí đang trở nên căng thẳng hơn. Charlotte liếc nhìn Bertus.

“Anh muốn nói chuyện với tên đó?”

“Tất nhiên, cậu ta làm một chuyện thật kinh khủng, vậy nên anh đảm bảo rằng cậu ta sẽ không làm vậy thêm bất kỳ lần nào nữa trong tương lai...”

“Được. Trông người của của anh cho kỹ vào.”

Khuôn mặt tươi cười của Bertus đông cứng lại trước những lời lạnh lùng đó. Charlotte nhìn Bertus và nở một nụ cười chế nhạo.

“Đừng để người của anh bôi nhọ danh dự của Đế Quốc. Cố lên nhé.”

Charlotte nở một nụ cười thật tươi sau khi nói thế.

“À, hẳn là anh biết tôi đang nói về lớp A, đúng không?”

Lớp B là của cô còn lớp A là của hắn ta. Có vẻ như đó là điều cô ấy muốn nói, nhưng tôi có thể đọc được ẩn ý đằng sau lời nói của cô ấy.

Nhìn vào biểu cảm cứng ngắt trên khuôn mặt Bertus.

Bertus chính là kẻ đứng sau điều hành buổi đấu giá tại chợ đen kia.

Đó là lý do tại sao cô ấy lại nói hắn ta nên chăm kỹ người của mình.

Đây như là một lời xúc phạm đối với Bertus khi hắn ta không thể quản lý tốt mạng lưới thông tin của mình. Charlotte quay người lại và nắm lấy tay Scarlett, kéo cô ấy đứng dậy rồi cùng đi ra khỏi lớp.

Bertus sững người một lúc, tựa hồ như hắn chưa từng nghĩ mình sẽ phải nghe những lời đó. Tất nhiên, không mất nhiều thời gian để hắn ta trở lại như bình thường.

“Erich.”

Tôi không biết nguyên nhân chính xác là gì, nhưng trông Erich cực kỳ nhợt nhạt, có lẽ là vì hắn ta đã khiến Bertus chịu sỉ nhục.

"Ah…‥."

“Tôi nghĩ cậu thật không may. Hôm nay tâm trạng em gái tôi khá tệ.”

“Ah, uh…. Đúng."

Bertus cười ấm áp và vỗ nhẹ vai của Erich. Nụ cười của hắn càng đậm hơn khi hắn vẫn nhìn về phía bóng lưng rời đi của Charlotte.

“Tôi mong hai người họ sẽ trở thành bạn tốt của nhau.”

Tôi nghĩ tôi biết hắn đang suy tính điều gì.

Thay vì cảm thấy bị xúc phạm, hắn càng mong Charlotte sẽ coi Scarlett như người thân.

Chỉ cần biết được người thân thiết với bạn là ai cũng đã là một thông tin quan trọng rồi.

Vì vậy, có vẻ như Bertus muốn Charlotte và Scarlett trở nên thân thiết hơn.

Dù nhìn kiểu gì cũng thấy được hắn ta là một kẻ đáng sợ.

Và tên Bertus đó đột nhiên quay sang nhìn tôi.

“Nhân tiện, Reinhardt, cậu có muốn cùng tôi trò chuyện một lát không?”

Tại sao lại là tôi?

Truyện Chữ Hay