Tôi đã bắt Airi hứa với tôi vài điều.
"Đừng gây nguy hiểm đến loài người cho tới khi có lệnh của tôi, và tốt nhất là đừng có nghĩ đến việc làm bất thứ gì trước khi cô tìm được cách che dấu danh tính của bản thân với loài người.”
Việc quan trọng nhất lúc này là phải tạo ra một danh tính cho bọn họ. Không phải tại Đế Quốc hay những Công Quốc nằm dưới quyền của nó, hay bất kỳ thành phố lớn nào khác, mà đó phải là ở một vùng nông thôn ở ngoại ô của một quốc gia vô danh nào đó.
Loyar và Eleris sẽ lo liệu chuyện này.
Tôi không rõ Airi dự định sẽ làm gì, nhưng tôi chắc rằng cô ấy đã hiểu ý của tôi. Vì có Eleris ở đây nên tôi vẫn có thể đến gặp cô ấy định kỳ bằng ma pháp dịch chuyển.
“Cô nên nhuộm lại tóc.”
"Huh? À…, ừ.”
Tóc hồng quá mức nổi bật. Airi chỉ mới bị giam ở chợ đen, nhưng hẳn là đã có vài người đã nhìn thấy cô ấy. Thật may vì không ai biết cô ấy là con gái của Nữ hoàng Succubus. Nếu không thì cô ấy đã không bị đem ra bán tại chợ đen.
Thật ra, có rất ít người từng nhìn thấy succubus. Thẳng thắng mà nói, ngay cả khi cô ấy đến một thành phố ở ngoại ô Đế Quốc, cô ấy cũng sẽ không bị lộ danh tính. Sẽ chẳng có ai chú ý đến những vết tích do bị cắt bỏ sừng và đuôi trừ khi cô ấy cố tình cho ai đó xem. Và ngay cả khi nhìn thấy những vết tích đó, mọi người cũng chỉ nghĩ đó là do một vết thương nặng. Chẳng ai ngờ được rằng đó là những vết thương do cắt bỏ sừng và đuôi để lại.
“Trước tiên, ta cần phải quyết định địa điểm...”
Airi đang lên kế hoạch kiếm lấy một lượng tiền khổng lồ để chiếm lấy nền kinh tế của Đế Quốc. Thật lòng mà nói, tôi thấy kế hoạch này hoàn toàn bất khả thi, nhưng lúc này Airi cần có một mục tiêu.
Cô ấy cần một cái gì đó mà cô ấy có thể dồn hết tâm huyết vào để có thể vượt qua nỗi tuyệt vọng của bản thân. Đó là lý do tôi vặn óc ra để giúp cô ấy lên kế hoạch dù tôi không tin kế hoạch này có thể thành công.
Tôi cần tìm một địa điểm để Airi vừa có thể kinh doanh mà danh tính của cô ấy
sẽ không bị lộ?
Suy nghĩ xem nào.
“Đầu tiên, đó phải là một nơi có rất nhiều du khách. Nếu đó là một nơi liên tục có người đến và đi thì chẳng có gì lạ khi các cô đột nhiên xuất hiện tại nơi đó.”
Loyar gật đầu trước lời nói của tôi.
“Đúng, họ sẽ bị nghi ngờ nếu họ đến một ngôi làng nhỏ nơi mà toàn bộ dân làng đều biết mặt nhau. Nếu là một nơi có nhiều du khách, thì ta nên chọn các thành phố thương mại.”
Mọi người đều đồng ý với Loyar. Nếu là một thành phố thương mại, thì sẽ dễ để kinh doanh và có một lượng dân số đông đúc.
Ngoài ra, một thành phố thương mại thường cũng sẽ là một trung tâm giao thông.
Tất cả các thành phố có Cổng Dịch Chuyển Khổng lồ đều là các thành phố thương mại. Mọi người đều có thể sử dụng Cổng Thường hoặc Cổng Lớn để đổ xô tới các thành phố này.
Nếu ta so sánh nó với ga tàu điện ngầm, Cổng Dịch Chuyển Khổng Lồ giống với như một trạm trung chuyển, nên tất nhiên là khu vực đó cực kỳ đông đúc.
Tóm lại, bất kỳ nơi nào có Cổng Dịch Chuyển Khổng Lồ đều là các trung tâm giao thông.
“Một nơi có Cổng Dịch Chuyển Khổng Lồ sẽ thuận tiện hơn rất nhiều. Những nơi như thế cần phải đi qua hai hoặc ba cánh cổng khác từ Đế Quốc mới đến được đó.”
Vậy tôi nên xem xét đến một khả năng.
“Có bất kỳ thành phố thương mại hàng hải nào mà không có Cổng Dịch Chuyển không? Dù cho thành phố thương mại thông thường thôi cũng được, miễn là nó không có bất kỳ Cổng nào.”
Ở Đế Quốc có một số lượng lớn Cổng Dịch Chuyển, nhưng chỉ là ở Đế Quốc thôi. Ở vùng ngoại ô, có rất nhiều thị trấn không có bất kỳ một Cổng Dịch Chuyển nào, và chúng vẫn cần phải hoạt động thương mại phụ thuộc vào vận chuyển thông qua các cỗ xe ngựa. Hiển nhiên, nếu không có Cổng, lượng tiền lưu thông vào thành phố đó sẽ tương đối nhỏ, nhưng ưu tiên trước hết chúng tôi cần chính là sự an toàn.
Hiện giờ chúng tôi không có cái gì đó như bản đồ của Đế Quốc, vậy nên chúng tôi chẳng biết phải đi đâu về đâu.
“Vậy quần đảo Edina thì sao?”
Có một nơi như vậy à? Tôi chưa từng viết về mấy thứ này. Vậy nên tôi cũng không ngạc nhiên lắm nếu có một địa điểm như thế thật.
Tuy nhiên, nếu đó là một quần đảo, thì nơi đó chắc hẳn sẽ có rất nhiều hòn đảo khác nhau.
"Chỗ đó là chỗ nào?"
“Đó là một quốc đảo bên ngoài vùng biển phía nam Kernstadt. Thần nghe nói rằng thương mại của họ chỉ phụ thuộc vào thương mại đường biển với Kernstadt, bởi vì nó quá xa và không có bất kỳ Cổng nào kết nối với lục địa. Thần nhớ nơi đó có các cánh Cổng nối những hòn đảo với nhau, nhưng không có bất kỳ Cổng nào nối với đất liền.
"Một quần đảo…."
Nếu vậy, ngay cả khi danh tính của cô ấy bị phát hiện thì cũng cần một thời gian dài cho đến khi Đế Quốc bắt đầu phát động lệnh truy nã. Đó là một quốc gia xa xôi, vậy nên họ không dính dáng quá nhiều đến các vấn đề nội bộ của Đế quốc.
Quy mô nền kinh tế của họ cũng không quá lớn, nhưng dù sao thì tôi cũng không thật sự mong cô ấy trở thành kẻ tay to, tôi chỉ cần cô ấy nhận ra rằng bản thân vẫn có thể làm được một điều gì đó.
"Cô nghĩ sao?"
Khi tôi hỏi, Airi gật đầu.
“Nếu các Cổng chỉ kết nối giữa các hòn đảo với nhau và ngoại thương phụ thuộc vào các con tàu, thì hàng hóa sẽ được tập trung tại thành phố đảo thịnh vượng nhất. Tôi chắc nơi đó cũng sẽ có rất nhiều người…”
Tôi không rõ dân số của họ là bao nhiêu, nhưng nếu chỉ có vài người sống ở đó thì nó đã không được gọi là một quốc đảo. Airi gật đầu và nói rằng cô ấy đã sẵn sàng để chúng tôi dịch chuyển cô ấy đến nơi đó.
Tuy nhiên, tôi vẫn còn hơi lo lắng.
“Thật sự sẽ ổn chứ?”
"Ừ."
Cô nàng đã mạnh dạn nói rằng cô ấy sẵn sàng làm bất cứ điều gì. Cô ấy trông trạc tuổi tôi, vậy nên cô ấy vẫn chỉ là một đứa trẻ. Tôi cảm thấy tồi tệ đến mức muốn thà chết quách đi cho rồi.
Và đó không phải là lý do tại sao tôi hỏi cô ấy làm vậy có ổn không.
“Ý tôi muốn nói là, người dân ở các thành phố cảng thường rất thô lỗ”
Đối với những người ngư dân, lê mề đồng nghĩa với cái chết. Vậy nên trong số bọn họ sẽ có rất nhiều kẻ nóng tính và thô lỗ. Có rất nhiều băng nhóm côn đồ tập trung tại các cảng biển tập trung đông hàng hóa, tính cách đó cũng ảnh hưởng đến người dân và phần nào đó khiến họ không còn cách nào khác ngoài
trở nên thô bạo giống như vậy.
Tôi không biết họ dự định mở loại hình kinh doanh gì ở đó, nhưng tôi nghĩ rất có thể họ sẽ tham gia vào lĩnh vực thương mại hàng hải. Các succubus đi làm thuê?
Chỉ tưởng tượng thôi cũng khiến tôi liên tưởng đến rất nhiều thứ.
“À…. Hiện tại chúng tôi chỉ bị suy yếu về thể chất. Dù chúng tôi không thể sử dụng ma thuật được nữa vì cơ sở mana của chúng tôi đã bị phá hủy, nhưng khả năng thể chất của chúng tôi sẽ sớm trở lại bình thường.”
Có vẻ lúc này họ chỉ bị suy yếu và sẽ sớm hồi phục lại. Các succubus khác dường như cũng không quá lo lắng về điều này.
“Cô có thể lo liệu được những người ở đó?”
“Thưa Điện hạ.”
Loyar gọi tôi như thể cô ấy biết tôi đang lo lắng về điều gì.
"Huh. Gì thế?"
“Chà... Theo một nghĩa nào đó, Công chúa Điện hạ chính là sư tỷ của Điện hạ.”
“Sư tỷ?”
Sư phụ, sư đệ, sư huynh, sư tỷ, sư muội. Mấy thứ kiểu vậy à? Sao ở thế giới này cũng có mấy cái thiết lập võ thuật ching chong thế hả?
Vậy có nghĩa là cô ấy lớn tuổi hơn tôi? Tôi có nên gọi chị ấy là chị hay gì đó không?
“Vâng. Điện hạ và Công chúa đều được học kiếm thuật từ Ngài Larkan Simonstite, người đứng đầu trong trong Tứ Đại Thiên Vương.”
Ai nữa đây?
“......Thật sao? Nhưng sao tôi lại không thể sử dụng được bất kỳ loại kiếm thuật nào vậy? Có phải do tôi bị mất trí nhớ không?”
Sao cơ thể tôi không có dấu hiệu nào cho thấy nó từng học kiếm thuật? Đến giờ trong cửa sổ trọng thái của tôi cũng chỉ có duy nhất mỗi ‘Kiếm thuật giả’.
Tất nhiên, sẽ rất lạ nếu tôi có thể nhớ bất kỳ thứ gì vì tôi thậm chí còn không có được ký ức của Valier gốc, nhưng ít nhất phải có thứ gì đó đã ăn sâu vào cơ thể này chứ?
Loyar lắc đầu với cái nhìn kiên định khi nghe nhận xét của tôi.
“Ngay cả khi điện hạ có trí nhớ về những ngày đó, thì có lẽ nó cũng chẳng giúp ích gì được cho ngài.”
“...Vậy nghĩa là tôi chỉ cà rởn và bị đánh nguyên ngày à?”
"Đúng."
Vì ngay từ đầu tôi đã đếch học gì, nên cho dù tôi có ký ức thì tôi cũng chẳng thể sử dụng kiếm thuật được. Airi đang mang một biểu cảm mơ hồ trên khuôn mặt khi nghe cuộc trò chuyện của tôi và Loyar. Có vẻ như cô ấy vẫn gặp khó khăn trong việc liên kết giữa người mà cô ấy biết trước đây với tôi của bây giờ.
"Vậy thì?"
“Mặt khác, Công chúa là một học trò xuất sắc.”
Điện hạ không đủ tư cách để đi lo lắng cho cô ấy đâu. Đó là ý mà Loyar đang muốn nói với tôi một cách lịch sự.
“Vậy, ngay cả khi cô không thể sử dụng ma thuật, cô vẫn đủ sức để hạ gục mấy tên khốn ở đó?”
“À, ừ…. Là vậy đó….”
Tuy hiện tại cô ấy đã yếu đi, nhưng cô ấy vẫn là con gái của Nữ hoàng Succubus và có vẻ như cô ấy đã rất chăm chỉ rèn luyện cơ thể của mình. Tôi hiểu rồi. Trên thực tế, cô ấy rất giỏi chiến đấu, vậy nên cô ấy đã đè đánh tên Valier chết tiệt này rất nhiều lần.
Mặc dù được dạy bởi cùng một sư phụ, nhưng tôi chỉ biết chểnh mảng trong khi Airi thì lại chăm chỉ học tập.
Vì vậy, ngay cả trong tình huống mất gần như toàn bộ sức mạnh, cô ấy vẫn đủ sức để tự dựa vào bản thân mình.
“Tốt thôi. Vậy quyết định như thế đi. Dù hơi tiếc là chúng ta không thể liên lạc với nhau trong trường hợp khẩn cấp, nhưng đó là một cái giá quá nhỏ để tránh khỏi tai mắt của Đế Quốc.”
Tôi không rõ họ có thể làm được gì, nhưng tôi hy vọng rằng họ có thể sống hạnh phúc mà không bị bắt.
Xét trên mấy việc làm của tôi tại Temple, thì đây chắc chắn không phải là con đường tôi có thể đi được nữa rồi.
Bây giờ, tôi quyết định giao lại mười succubus và Nữ hoàng Succubus cho Eleris. Bọn họ cũng cần một số tiền vốn cơ bản nên Loyar đã đưa chúng cho Eleris.
Eleris bắt đầu sử dụng dịch chuyển hàng loạt để đưa tôi, Sarkegaar và Loyar trở lại.
“Bầu không khí của Thủ đô sẽ sớm căng thẳng lên thôi. Điện hạ nên trở về Temple.”
Tôi gật đầu trước những lời của Eleris.
Ma thuật của Eleris có thể giúp ích trong rất nhiều việc, vậy nên cô ấy cũng rời đi một thời gian để giúp đỡ cho nhóm Airi.
Giờ tốt nhất là quay về Temple và ở yên đó. Airi nhìn tôi với vẻ mặt pha trộn nhiều cảm xúc phức tạp. Sau đó cô ấy cẩn thận mở miệng.
“Người ta thường nói rằng ‘con người sẽ lộ bộ mặt thật của họ khi họ rơi vào bước đường cùng’.”
'Con người' ở đây là dùng để chỉ tất cả những sinh vật thông minh hình người, vậy nên không sai khi gọi tôi là 'Con người'.
“Có chuyện gì sao?”
“Cậu nói rằng cậu bị mất trí nhớ... Điều đó có nghĩa đây là bộ mặt thật của cậu.”
Airi nhìn tôi với một nụ cười trên môi, và đặt một tay lên vai tôi.
“Nếu là như vậy, thì cậu hoàn toàn xứng đáng làm Vua của bọn tôi.”
Dường như cô ấy vừa đánh giá lại hình tượng con người của tôi trong đầu, nên Airi có vẻ đã tin tin tưởng tôi hơn. Một người mà tôi thậm chí còn chẳng hề quen biết và đã từng rất ghét tôi trong quá khứ cuối cùng lại lựa chọn đặt niềm tin vào tôi.
Có lẽ vì tôi là kiểu người chỉ quan tâm đến kết quả cuối cùng nên tôi cảm thấy khá hài lòng về kết quả này. Airi là Nữ hoàng Succubus, vậy nên tùy thuộc vào cách phát triển mà cô ấy có thể trở thành một đồng minh mạnh mẽ của tôi.
Tuy nhiên, cô ấy nói rằng giờ cô ấy đã mất tất cả tiềm năng phát triển của mình.
Tôi có thêm một đồng mình, nhưng tôi không biết bản thân nên vui hay nên buồn.
“Tôi nghe nói cô là sư tỷ của tôi.”
"Ah…. Đúng vậy. Dù thế nhưng ta cũng không có bao nhiêu bài học cùng nhau.”
Chúng tôi có cùng một giáo viên và đều là Hoàng tộc của Vương quốc quỷ.
“Hãy chăm sóc tốt cho bản thân. Nói cho tôi biêt nếu có chuyện gì xảy ra.”
"……Ừ."
Thực chất thì tôi và cô ấy không hề liên quan đến nhau, và cô ấy cũng không thực sự là bạn thời thơ ấu của tôi, nhưng khi biết rằng cô ấy đã có rất nhiều kỷ niệm cùng với chủ nhân cũ của cơ thể này khiến tôi muốn làm thân với cô ấy hơn.
* * *
Sau khi nghe tin đồn về việc buôn bán quỷ tộc ở chợ đen, chúng tôi đã lên kế hoạch để giải cứu bọn họ và kết quả là chúng tôi cứu được 107 con quỷ.
Trong số đó có con gái của Nữ hoàng Succubus, cũng là một người thuộc Hoàng tộc như tôi. Nếu không có sự can thiệp của tôi thì có lẽ cuộc sống sau này của Airi sẽ vô cùng khốn khổ. Tuy nhiên, cuối cùng Airi đã nói rằng không muốn nhận thêm bất kỳ sự giúp đỡ nào từ tôi nữa mà muốn dựa vào chính sức của bản thân.
Và thế là Airi đã lên đường lập nghiệp tại thành phố cảng của Quần đảo Edina phía nam Kernstadt, một nơi mà đến cả tôi, tác giả, cũng chẳng hề biết về nó.
Kết thúc của chuyện lần này có hơi nhàm chán. Nếu tôi có trong tay Thần Dược có thể giúp tôi chữa lành cho Airi, mọi chuyện có lẽ đã khác.
Tất nhiên, tôi không biết được trong tương lai liệu mình có thể tìm ra thứ thần dược đó hay không.
Tôi không biết Nữ hoàng Succubus là dạng tồn tại như thế nào, nhưng cô ấy là một trong Tứ Thiên vương của Thế giới Quỷ.
Ngay cả một người có sức mạnh ma thuật bá đạo như Eleris cũng không phải là một phần của Tứ Thiên Vương. Điều đó có thể có nghĩa là tiềm năng của Airi lớn hơn nhiều so với Eleris. Hiển nhiên là Airi muốn phục hưng lại Vương quốc Quỷ, nhưng tôi chỉ hi vọng có thêm một người mạnh mẽ về dưới trướng mình trước khi Cánh Cổng xuất hiện. Khi thảm họa đó xảy đến, dù là người hay quỷ thì cũng đều như nhau.
Kết quả của thử thách lần này chính là có thêm Nữ hoàng Succubus làm đồng minh. Cô ấy đã đến một nơi không hề có bất kỳ Cổng Dịch Chuyển nào kết nối với đất liền, vậy nên tôi chỉ có thể gặp được cô ấy thông qua Eleris. Tuy nhiên, phần nhiều tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn là bất tiện vì tôi biết cô ấy đang ở một nơi an toàn.
Ngày hôm sau.
Tôi đã nhận được chỉ thị từ người quản lý của trường.
“Kể từ giờ, toàn bộ học viên bị cấm ra khỏi Temple cho đến khi có thông báo mới. Nếu có bất kỳ học viên nào trở về từ bên ngoài, hãy nói lại cho họ biết.”
Trong tình hình hỗn loạn này, Temple đã ban hành lệnh cấm ra ngoài. Ngay sau khi Lễ hội Chiến thắng vừa khai mạc, một vụ khủng bố được cho là được cho là do lũ quỷ tộc gây ra, đã xảy ra ngay giữa Thủ đô của Đế Quốc.
Không có thương vong, nhưng các Hiệp sĩ Templar đã bị tấn công vào lúc nửa đêm và nhiều người đã tận mắt nhìn thấy một cơn bão lửa lớn chiếu sáng cả bầu trời đêm.
Những người rời khỏi Temple để trở về quê nhà của họ chắc vẫn chưa biết tin tức này, tuy nhiên, nếu họ quay trở lại, họ sẽ bị cấm rời khỏi Temple cho đến khi vụ việc được giải quyết.
Do đó, hiện giờ chẳng có bao nhiêu người ở trong Temple cả.
Những gì tôi gây ra không thể dùng hai chữ bình thường để đánh giá, và tôi hoàn toàn biết điều đó. Tôi khá mong đợi những gì sẽ xảy ra tiếp theo.
“Toàn bộ lễ hội đã bị hủy bỏ.”
"Đúng vậy. Điều này thật quá bất thường.”
Kayer gật đầu trước lời nói của Kono Lint.
Theo nguyên bản, Lễ hội Chiến thắng lẽ ra phải kéo dài cả tháng.
Tuy nhiên, giờ nó đã kết thúc chỉ sau vài ngày. Đương nhiên, vụ khủng bố bất ngờ này đã khiến cho những người dân tụ tập về nơi này cảm thấy sợ hãi.
Một chuyện như vậy lại xảy ra ngay giữa lễ hội lớn để kỷ niệm cho chiến thắng trước quỷ tộc tại Thủ đô Đế Quốc. Điều này còn tệ hơn cả việc bôi cứt lên mặt Hoàng đế. Đế Quốc đang làm mọi cách để truy tìm những con quỷ đã chạy trốn qua Cổng Dịch Chuyển.
Làm vậy dẫn đến thông tin về chợ đen bị lộ ra ngoài ánh sáng.
Sự thật về việc có những kẻ đã mở một cuộc đấu giá ngầm bằng cách lấy những tù nhân quỷ chúng đánh cắp để làm hàng hóa bị lộ ra, và những tên quỷ tộc khác đã cố để giải cứu đồng bọn của chúng.
Quỷ tộc xâm nhập một cách công khai vào Thủ đô, và Đế quốc đã từng nói quỷ tộc là chủng tộc cần bị tiêu diệt, lại bán chúng làm nô lệ tình dục.
Tôi là người đã đập nát toàn bộ danh dự của Đế Quốc.
Đế Quốc có lẽ sẽ mang một bầu không khí đượm buồn trong một khoảng thời gian dài.
[Đạt được thành tích – Sai lệch so với bản gốc]
[Do hành động của bạn, câu chuyện gốc đã bị thay đổi]
[Bạn đã nhận được 500 Điểm thành tích.]
Kèm theo những thay đổi đó chính là điểm thành tích.
Câu chuyện gốc đã thay đổi.
Tôi không rõ câu đó nghĩa là gì. Lễ hội diễn ra ở Thủ đô Đế Quốc giống với một bối cảnh nền hơn là một phần của mạch truyện chính.
Như tôi đã đề cập trước đây, phần chính truyện là những gì Ludwig đã trải nghiệm trong Lễ hội.
“Tớ không ngờ là lại có quỷ tộc trốn trong Thủ đô Đế quốc….”
Tôi có thể nghe được sự lo lắng trong giọng nói của Ludwig.
"Tớ sợ quá…."
Và B-9, Delphine Izadra, đang lẩm bẩm trong sợ hãi.
Hành động của tôi đã khiến các học viên của Temple bị cấm cửa, vậy nên sự kiện 'Bắt cóc Delphine Izadra' đã không xảy ra.