The Darkness Was Comfortable for Me

chương 42: tao ngộ lần nữa và lời thú nhận

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Hầy…Không ngờ rằng cô ấy lại đi tìm mình…Giờ mình nên làm gì đây?” (Hikaru)

Tôi trở về nhà trọ và bắt đầu rên rỉ.

Tôi không biết mục đích của Rifreya là gì, nhưng tôi dám chắc chúng chẳng hề tốt đẹp gì cho cam.[note55080]

Lẽ nào cô ấy tính tố cáo tôi vì tôi là một Ám tinh linh sứ? Hay cô ấy muốn lôi kéo tôi vào Quang Giáo hội mà cổ đang theo? Dù tôi có nghĩ ra khả năng gì thì cái nào cái nấy đều tệ như nhau.

Có lẽ…tới lúc rời khỏi thành phố này rồi. Cơ mà nghĩ lại thì, lượng tiền tôi có trong tay hiện tại lại không cho phép. Bản thân có bản đồ nên thật ra nếu thích thì tự đi lúc nào cũng được, nhưng tôi lại không muốn từ bỏ cuộc sống mạo hiểm giả khi nó chỉ vừa mới khai màn thế này.

Rốt cuộc, ngày hôm đấy, tôi tiến vào hầm ngục lúc tận khuya, săn vài ba con goblin với orc, rồi trở về nhà trọ trước khi bình minh ló dạng. Tôi lặp đi lặp lại chuỗi hành động đó thêm nhiều ngày sau mà không có vấn đề gì xảy ra.

Rifreya cũng không còn đứng canh trước cổng đến tối muộn nữa. Tôi không biết cô ấy có tiếp tục kiếm tôi hay không, nhưng tôi nghĩ cô ấy biết tôi đang cố tình tránh né cổ. Để phòng hờ, tôi còn sử dụng cả kĩ năng lúc đi lại trong thành phố cho chắc.

Sau khi đã tích đủ kha khá lượng Linh thạch, tôi đem chúng đi bán ở chợ đen. Dù có muốn rời thành phố hay không thì vẫn phải có tiền cái đã.

“”Cuối cùng…cũng tìm được cậu rồi…!”

Đứng trước cửa tiệm quen thuộc, tôi giải trừ [Đại ám sương], đang định bước vào thì tay tôi bị ai đó nắm lấy. Một bóng hình với mái tóc màu vàng kim sáng chói, chẳng ăn nhập gì với cái chốn hẻm xó đầy rẫy những điều mờ ám…

Phải, là Rifreya.

“C-cô, tại sao cô lại ở đây?” (Hikaru)

“Ừ thì, đây là nơi duy nhất thu mua Linh thạch trái phép mà. Tôi nghĩ cậu không phải là mạo hiểm giả đăng ký chính thức nên cần một chỗ nào đó không phải ở hội để bán lại thành quả của mình, rồi từ đấy mò tới thôi.” (Rifreya)

“Cô…đứng chờ ở đây suốt á…?” (Hikaru)

“Vâng. Tôi có đứng đợi trước cổng hầm ngục, cơ mà lại không thấy cậu đâu…Chà, bỏ qua chỗ này đúng là thiếu sót của tôi mà.” (Rifreya)

Tôi quay sang lão chủ tiệm đang đứng trong quầy, đáp lại lão chỉ thư thả nhún vai. Chỗ này rõ ràng chẳng có mấy cái ‘bảo mật thông tin cá nhân khách hàng’, chắc chỉ cần đưa lão 1 xu bạc là cũng đủ để lão phun ra toàn bộ mọi thứ về tôi rồi. Dù sao quanh đây chẳng có mấy người tóc đen mắt đen, đã vậy còn vận thêm bộ đồ đen từ trên xuống dưới, hiển nhiên chỉ cần vài chi tiết nổi bật đó là có thể nhận diện ra tôi thôi. [note55081]

“Cuối cùng…cuối cùng thì tôi đã tìm được cậu, nên làm ơn…đừng bỏ chạy nữa nhé?” (Rifreya)

Vì quá bất ngờ, tôi không kịp phản ứng và để cho cô ấy nắm chặt lấy tay tôi. Bằng một lực chẳng ăn khớp với ngoại hình xinh đẹp của mình, Rifreya bấu chặt lấy tôi, khiến tôi nhận ra quyết tâm của cô ấy mạnh mẽ tới mức nào.

Thật lòng thì, tôi hoàn toàn chết lặng. Tôi đã cẩn thận không để lại bất kì dấu vết nào tại mỗi nơi tôi đi qua; những món ăn tôi bỏ bụng đều hoàn toàn được mua tại những sạp hàng dựng dọc đường, vả lại mỗi lần mỗi chỗ khác nữa chứ; cuộc sống của tôi chỉ là ngày ngày tối ra hầm ngục sáng về nhà trọ nghỉ. Ấy vậy mà, Rifreya vẫn tìm được tôi. Tôi tự hỏi là cô ấy đã bỏ ra bao nhiêu công sức chỉ để tìm mỗi tôi, một cá nhân duy nhất trong cả biển người này. Chẳng biết nên gọi đây là kiên cường hay là cứng đầu nữa.

À mà xin được phép nhắc lại, hiện Rifreya đang dùng lực rất mạnh lên tay tôi. Nếu muốn, cô ấy có thể bẻ gãy tay tôi bất kì lúc nào. Tất nhiên không phải tôi không có cách đối phó, chẳng hạn như tôi có thể dùng [Dạ trùng hiệu triệu] để phân tán sự chú ý, tạo ra Tử linh Bọ ngựa để cầm chân, hay dựng Kết giới Thạch bất khả xâm phạm, nên tôi bình tĩnh cất tiếng hỏi:

“...Cô muốn gì ở tôi?” (Hikaru)

Chẳng lẽ Rifreya định bắt tôi vì tôi là Ám Tinh linh sứ? Hồi nãy cô ấy có nói rằng ‘mạo hiểm giả chưa đăng ký’ gì gì đó, tức tôi là mạo hiểm giả phi chính quy, vậy có khi nào cổ tính giao nộp tôi để nhận tiền thưởng? Tôi không muốn bị quẳng vào ngục rồi chết mục xương trong đấy đâu.

“Phụ thuộc vào câu trả lời của cô, tôi sẽ phản kháng bằng tất cả những gì tôi có.” (Hikaru)

Tôi có viên Linh thạch của con Bọ ngựa hồi trước cất trong [Ám khố] đang trong trạng thái có thể sẵn sàng sử dụng bất kì lúc nào. Ừ thì nếu một Tử linh bỗng dưng xuất hiện, thành phố chắc chắn sẽ vô cùng náo loạn, nhưng nhờ đó tôi chắc chắn sẽ bỏ trốn thành công. Vì Tử linh rất nghe lời nên chỉ cần tôi hạ một lệnh duy nhất là ”cầm chân Rifreya” thì sẽ không phải lo chuyện thương vong. Cơ mà dù sớm hơn dự tính, nhưng sau đó tôi buộc phải rời thành phố này thôi.

Ấy vậy, những lời của Rifreya khiến tôi hết sức bất ngờ:

“Ể? Anh hỏi tôi muốn gì á? Chẳng có gì đặc biệt đâu…Tôi chỉ đơn giản là muốn cảm ơn anh vì đã cứu mạng tôi thôi mà?” (Rifreya)

Một câu trả lời hết sức thẳng thừng cùng tông giọng vô cùng tự nhiên, không hề mang vẻ gì là dối trá cả. Khoan, khoan, không phải là cô ấy định đem tôi tới cơ sở chính quyền gì đó à? À đúng rồi, cô ấy chỉ giả vờ thôi. Dám chắc là khoảnh khắc mình hạ cảnh giác, kiểu gì cổ cũng đâm sau lưng mình. Dù xinh đẹp tới cỡ nào thì chung quy lại thì Rifreya vẫn là người dưng, mà đã là người dưng thì tốt nhất là phải hết sức cẩn thận, không được phép lơ là. Cô thâm độc lắm đấy Rifreya, xém nữa là lừa được tôi rồi! Nhưng đáng tiếc quá, tôi không dễ ăn đâu.[note55082]

“Không cần. Buông tôi ra.” (Hikaru)

“Tôi buông thì cậu sẽ lại chạy mất, nên là không nhé.” (Rifreya)

“Đã nói là đây không cần ba cái cảm ơn gì cả. Xong. Hết chuyện.” (Hikaru)

“Hết với cậu nhưng tôi thì còn. Làm ơn đấy, cậu cho tôi một chút thời gian thôi, được không?” (Rifreya)

Nói rồi, Rifreya nở một nụ cười nhẹ.

Nhỏ này bị gì vậy ? Chẳng chịu nghe mình nói tí nào cả! Nghĩ lại thì, chính cổ là cũng người đã xóa tan [Đại ám sương] bằng Quang Tinh linh Kĩ khi mình từ chối việc xem mặt. Thật đấy, đầu nhỏ này chắc bị lỏng vài cái ốc vít rồi!

Cứ nói chuyện ‘vòng vo Tam Quốc’ thế này cũng không ổn, vì bọn tôi đang dần thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh. Từ những khung cửa sổ, tôi có thấy người ta xỉa xói và xì xào này nọ, còn người qua đường cũng dừng chân lại để hóng hớt chuyện gì đang xảy ra. Và dĩ nhiên, Rifreya vẫn không hề rời mắt khỏi tôi dù chỉ trong giây lát. Tôi không biết những

ánh nhìn và những tiếng cười đáng sợ kia sẽ lại phát ra khi nào, nhưng một khi khoảnh khắc đó tới cũng có nghĩa là dấu chấm hết cho tôi.

Tôi dùng cánh tay đang bị nắm đẩy Rifreya vào tường[note55083] , rồi lớn tiếng:

“Cô thôi đi! Tôi đã nói là không cần cảm ơn cảm iếc gì hết rồi mà sao cứ cứng đầu cứng cổ vậy hả? Cô giữ được mạng sống, vậy chẳng phải là quá đủ rồi sao? Hay là cô còn mục đích gì khác? Có thì nói thẳng mặt cái thằng này nè, đừng có lấp la lấp liếm!” (Hikaru)

Rõ ràng ‘cảm ơn’ chỉ là cái cớ thôi. Tôi không muốn nói cổ là kẻ dối trá, dù gì cũng có quen biết nhau đâu, đâu thể nào “trông mặt mà bắt hình dong” được, nhưng lớn tiếng nạt nộ thế này mang lại cảm giác tệ thật đấy. Ấy từ từ, có khi nào đây là hình thức cảm ơn của thế giới này không? Tôi chẳng biết tí thường thức nào ở bên này cả, nên cũng dám lắm chứ. Mà, dẫu là vậy đi chăng nữa thì tôi cũng chẳng muốn dính dáng tới cổ tí nào.

Quay trở lại với Rifreya, bị tôi đẩy vào tường, mặt cô ấy bỗng đỏ bừng, toàn thân trở nên run rẩy, còn miệng chỉ lẩm bẩm “Tôi…” với âm vực bé tí. Chắc là cổ không ngờ rằng tôi sẽ phản kháng quyết liệt như vậy dù tôi yếu hơn hẳn, nên mới đang bị sốc và đứng hình đây mà. Rồi, màu cà chua ban nãy chỉ mới xuất hiện trên má giờ đã lan rộng đến tận mang tai. Thấy thế, lo rằng sau khi mạch suy nghĩ trở lại, Rifreya sẽ tức giận vì cảm thấy mình bị xem thường, tôi quyết định nắm tay chặt hơn nữa để hạn chế hành động của cổ. [note55084]

“...mất rồi.” (Rifreya)

Rifreya lại lẩm bẩm nữa. Cơ thể cô run lên vô cùng dữ dội, điềm báo cho chuyện gì đó sắp xảy ra.

Tệ rồi đây.

Tôi đang tính bỏ Rifreya ra thì đột nhiên đương sự ngẩng đầu lên, mắt rơm rớm nước. Cô hít một hơi thật sâu, và thét lên với vẻ quả quyết:

“BỞI VÌ! TÔI ĐÃ LỠ YÊU CẬU MẤT RỒI!” (Rifreya)

“Ể ?” (Hikaru)

Não tôi chưa kịp thông hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

‘Yêu’...?

Cổ vừa mới nói là ‘yêu’ ư…?

Truyện Chữ Hay