Trans: Yuigaiichi
Edit: Da di dan~
[note54872]
_______________________________________________________
Vừa lúc chiều tà đổ xuống, tôi rời khỏi nhà trọ và hướng tới hầm ngục. Nhưng trước đó, tôi sẽ ghé qua nơi cũ để bán Linh thạch.
Cuộc gặp gỡ với Alex là sơ suất. Và từ sơ suất đó, tôi đã rút ra được bài học rằng bản thân đã quá bất cẩn. Dẫu biết rằng mình là Người được chọn “được khán giả chăm sóc tận tình nhất”, tôi lại quá buông xõa, lơ là cảnh giác mà bước vào nhà tắm công cộng như chốn không người để rồi phải chạm mặt cậu ta. Nếu nghĩ theo hướng đó, hẳn chuyện tôi trốn được khỏi đó âu cũng là may mắn.
Tôi có nghĩ đến việc đổi nơi ở thường xuyên để tránh bị truy lùng, nhưng cẩn thận quá cũng không tốt. Chẳng Người được chọn nào được lợi khi nghe theo đống tin nhắn và giết tôi. Cơ mà trên đời này vẫn nhan nhản những đứa ‘máu liều nhiều hơn máu não’, thích làm trước tính sau, điển hình là thằng khốn đã giết tôi, Nanami và gia đình của cổ, nên cẩn thận vẫn không bao giờ là thừa.
Vừa suy nghĩ, tôi vừa rẽ vào con hẻm nhỏ sau khu phố, và trước mặt tôi lúc này là khu chợ đen đã nhuốm màu ánh chiều tà. Dù ở thế giới nào thì ‘tiền’ vẫn nằm trên đỉnh xã hội, tôi không thể sống mà thiếu chúng được. Với mong muốn tránh tai mắt người đời nhất có thể, tôi rất biết ơn lão chủ tiệm mà tôi hay ghé. Mỗi lần tôi đem đồ tới bán, lão ta đều thu mua toàn bộ mà không hề chõ mũi vào chuyện đời tư khách hàng, mặc cho đối phương trông có khả nghi tới cỡ nào chăng nữa. Hôm nay cũng vậy, khi tôi bày thành quả mình ra, lão chỉ thốt lên thế này:
“Ối chà! Hình như đống này là Linh thạch của bọn quái vật ở tầng 2 phỏng? Nhiều phết chứ chẳng đùa. Bộ kẹt tiền hay sao mà nhóc bán hết bộ sưu tập của mình đi vậy?”
“Đại loại thế.” (Hikaru)
“Ta hiểu rồi. Vẫn khó gần như mọi khi ha.”
Đợt săn này tôi kiếm được khoảng 40 viên Linh thạch. Quá nửa đều là trong suốt, nhưng vẫn có mấy viên có màu, nên tôi chắc mẩm rằng tôi sẽ kiếm được kha khá. Sau khi đặt 4 xu bạc thường và 7 xu bạc nhỏ, lão chủ tiệm nói thêm:
“Nhóc là khách quen nên ta khuyến mãi thêm cho nhóc ít đấy.”
“Cảm ơn.” (Hikaru)
4 xu bạc thường tương đương giá trị của 32 xu bạc nhỏ. Tôi không biết đổi ra mệnh giá Yên sẽ được bao nhiêu, nhưng nhiêu đây cũng đủ thuê phòng ở cái nhà trọ rẻ tiền đó tầm nửa tháng mà không lo bị đói rồi. Phải nói là chuyến đi săn này quá lời đi. Mạo hiểm giả là công việc buộc phải đặt mạng sống của mình làm ‘chip cược’ nên thành quả thế này hẳn cũng tương xứng.
Tôi bước ra khỏi hẻm, đi dọc theo đại lộ rồi rẽ vào một cửa hàng cho mạo hiểm giả. Chỗ này có bán vũ khí, giáp, dụng cụ mà mạo hiểm giả sẽ cần. Nói thêm là con dao găm và trang phục tôi thường mặc cũng được mua ở đây. Tôi thấy số lượng bày bán khá nhiều, nhưng vì không phải cửa hàng chuyên dụng mà giống ‘tạp hóa’ hơn nên chất lượng cũng chỉ ở mức trung bình. Mà tôi cũng không đủ tiền để mua mấy món xịn hơn, nên tôi nghĩ chúng khá vừa mức với túi tiền các tân binh.
(Mình muốn một cây giáo…) (Hikaru)
Dao găm rất tiện, nhưng với phong cách chiến đấu của bản thân thì tôi nghĩ giáo sẽ hợp hơn, có thể tấn công kẻ địch ở khoảng cách rất an toàn. Tầm hoạt động của [Đại ám sương] cũng rộng nữa, chẳng dại gì tôi lại tới gần bọn chúng chỉ để vung dao găm cả. Nói thế thôi chứ tôi có dùng giáo bao giờ đâu, phải mua rồi thử mới khẳng định được.
(Một thanh giáo ngốn nhiêu đây tiền á? Mắc gớm!) (Hikaru)
Dù chỉ trông như một thanh gỗ gắn thêm con dao trên đỉnh đầu, giá của nó lại tới 12 xu bạc thường. Cũng không phải là không thể mua, nhưng nếu xét về mức độ cần thiết thì chẳng thỏa lượng tiền bỏ ra là bao. Với cả, nhìn kĩ lại thì, tôi cũng không chắc bản thân dùng được nó không nữa.
(Nếu so ra thì dao găm là đủ dùng rồi.) (Hikaru)
Dao găm cũng có điểm lợi của nó. Vừa cho tôi nhiều cách để tấn công, tùy trường hợp mà tôi có thể phải dùng đòn chém hay đâm. Một cái khác nữa là dao găm rất nhỏ gọn, có thể thoải mái chiến đấu bất chấp địa hình và không gian, đặc biệt là mấy chỗ hẹp ở Cuồng Thực Ngục thì đúng là đất diễn của nọ. Quan trọng nhất, tôi có thể dùng nó để tự vệ bất cứ khi nào tôi cần. Nếu tôi vác cây giáo như que gỗ ấy ra, kiểu gì chưa đầy vài giây là gãy, khi đó giáo bình có mà thành thương binh, chưa dính lancer ga shinda là may rồi đấy.
Kết luận: không cần mua giáo (ít nhất là tới thời điểm hiện tại).
(Còn giáp thì sao nhỉ?) (Hikaru)
Người tôi chẳng có tí giáp che thân nào trừ cái găng tay tôi có từ quả cầu pha lê. Phần giày tôi mua bằng Điểm khởi đầu vẫn còn dùng được ổn áp, nhưng chung quy cũng chỉ có thế. Tấm thân không có lấy một mảnh đồ phòng hộ này mà bị tấn công bất ngờ thì dù có trốn chui trốn lủi trong bóng tối cũng chim cút mà thôi. Bởi vậy, trang bị lên người một tí giáp chẳng bao giờ là thừa cả.
(Giáp da thôi đã chát tới nhường này rồi à…) (Hikaru)
Một chiếc áo giáp da màu hồng trà tốn 15 xu bạc. Riêng tấm giáp ngực thôi đã có giá 10 xu bạc rồi. Giáp lưới là 35, còn giáp ngực nhưng làm bằng sắt thì lên tới 42. Toàn là những con số tôi không thể mua nổi. Thử liếc qua mấy cái giáp bằng kim loại mà ta hay thấy thì từ xu bạc chuyển thành vàng luôn rồi. Nếu tôi nhớ không lầm thì lão chủ tiệm ở chợ đen có nói là 1 xu vàng tương đương với 50 xu bạc thì phải. Thú thực thì tôi không biết người ta chia bạc với vàng ra làm gì nhưng chắc chắn một điều rằng, tiền rất quan trọng.[note54869]
(...Người ta cũng bán mấy cái đồ bảo vệ cổ kiểu này à?) (Hikaru)
Chẳng nhẽ có loài quái vật chuyên nhắm vào cổ mục tiêu hay sao mà có loại này vậy? Chúng cũng giống áo giáp thông thường, chỉ là bọc thêm phần cổ mà thôi. Giá thành tùy thuộc vào chất liệu, nhưng nhìn chung thì chẳng có cái nào tôi mua được cả.
Về các trang thiết bị, ở đây có bình đựng nước, đuốc, dụng cụ bắt lửa, vân vân. Ngoài ra, phục vụ cho việc bỏ trốn khi gặp nguy hiểm còn có bom khói, túi mùi và thịt khô - à đâu, thịt khô là thực phẩm dự trữ mà nhỉ. Vừa nhìn các mặt hàng vừa ngẫm nghĩ một hồi, tôi cho rằng có lẽ mình sẽ cần một chiếc ba lô. Ừ thì đúng là tôi có thể dùng [Ám khố] để đựng đồ, nhưng với một đứa muốn che giấu kĩ năng như tôi thì đây lại là một vật dụng vô cùng hoàn hảo cho việc ngụy trang.
(Hmm, interesting…) (Hikaru)
Có lẽ vì tôi đang dần quen với thế giới này so với lần trước nên bỗng nhiên tôi cảm thấy lượn lờ quanh cửa tiệm thật sự khá thú vị. Nếu so ra thì chất lượng của chúng kém hơn Trái Đất rất nhiều, kém tới mức nhìn thôi là chẳng muốn rút ví ra, nhưng bỏ chuyện đó qua một bên, được chiêm ngưỡng những vật dụng kì lạ mà tôi chưa từng nhìn thấy trước đây khiến tôi rất tò mò.
…Tôi nghĩ tôi thư giãn được thế này, chắc do lượng người xem cũng đã phần nào giảm xuống nhỉ.
Alex đang cư trú tại thành phố này cũng là một Người được chọn như tôi nên tôi phải hết sức cẩn thận, nhưng chỉ cần một trong hai bên đừng cố kiếm tìm nhau thì chẳng dễ gì gặp lại nhau đâu.
Cuối cùng thì, tôi quyết định chọn một bộ đồ màu đen mới. Tôi cũng muốn mua luôn cả đồ lót nữa, cơ mà chất lượng của nó thì, ờm…đến túi tiền tôi còn lấy mấy cọng bọc lại, nên thôi mua bằng Điểm cho lành.
“Ah! Tìm thấy cậu rồi!”
Khi ra khỏi cửa hàng, một giọng nói tựa tiếng chuông ngân lên.
Tôi quay về hướng giọng nói phát ra, và ở đó hiện diện một Rifreya với khuôn mặt nhuộm đỏ bởi ánh chiều tà đang chạy thẳng về phía tôi. Mái tóc màu vàng kim đung đưa theo từng nhịp chân, gò má đôi chút ửng hồng cùng đôi môi nở một nụ cười dịu dàng; những điều ấy càng tô thêm vẻ đẹp của cô, khiến tôi choáng ngợp đến mức dù muốn bỏ chạy nhưng chân lại chẳng chịu bước đi, chỉ biết đứng như trời trồng giữa chốn phố xá đông đúc người qua lại. Vừa cố lấy lấy lại nhịp thở vừa bước tới tôi, cô nói:
“Thật may quá…Anh chẳng thèm ló mặt ở cổng hầm ngục tí nào, làm tôi cứ tưởng…tôi không thể gặp lại anh được nữa rồi chứ.” (Rifreya)
Ừ thì lúc tôi thấy cổ đứng trước cổng hầm ngục, tôi đã nghĩ cổ đang đợi tôi, hóa ra đó lại là sự thật. Mà khoan đã…
-Một quý cô xinh đẹp lớn tiếng vẫy gọi và chạy tới bên một chàng trai.
Chắc chắn cảnh tượng ấy sẽ “câu” rất nhiều ánh mắt hướng về phía tôi, và điều đó còn làm tôi khó chịu hơn cả cô gái đang đứng trước mặt mình nữa.
Chân tôi bắt đầu cảm thấy tê dại, những giọt mồ hôi bắt đầu tuôn ra như mưa. Để tránh mọi chuyện dần tồi tệ hơn, tôi chạy đi, bỏ mặc Rifreya lại sau lưng. Đường đường là một đấng nam nhi, hành động ấy quả thực vô cùng mất mặt, nhưng để bảo vệ con tim mỏng manh này thì tôi sẵn lòng đổi bao nhiêu sĩ diện cũng được.[note54870]
Tôi hướng thẳng về phía con hẻm sau khu phố. Có vẻ Rifreya là một quý tộc, và tôi tin rằng một quý tộc thì đời nào lại di chuyển dễ dàng trong một nơi vừa nhỏ hẹp vừa rối rắm giống vầy chứ. Nhưng hóa ra, đó chỉ là “tôi tin” mà thôi.
(Haah…Haah…Mình chạy cũng được khá xa rồi, nên chắc là…) (Hikaru)
“Cậu chạy đủ chưa ?”
Tôi ngạc nhiên, quay ngoắt đầu lại và thấy một Rifreya mặt không biến sắc ở ngay phía sau. Rõ ràng khu vực hẻm là một nơi phức tạp như mê cung, chỉ cần không để ý là lạc ngay, đã vậy tôi còn hay rẽ ngẫu nhiên và bất chợt nữa, thế mà vẫn không thoát được cô ấy. [note54871]
“Nhìn tôi thế này thôi chứ tôi khá tự tin về sức mạnh bản thân đấy. Tôi cuối cùng cũng tìm được cậu, nên tôi sẽ không dễ dàng buông tay cậu ra đâu.” (Rifreya)
Dù là ở đâu đi nữa, những con mắt sẽ luôn theo dõi tôi. Tôi đã cố gắng hết sức để vượt qua nỗi sợ ấy, để rồi sau rất lâu, tôi đã có thể săn quái vật và khiến lượng người xem giảm xuống trông thấy - một thành tựu tôi rất tự hào. Cuối cùng…cuối cùng, tôi cũng có thể bắt đầu đứng vững trên đôi chân của mình. Nhưng chưa kịp tiến một bước nào, tôi sẽ lại gục ngã nữa ư? KHÔNG BAO GIỜ!! TÔI TUYỆT ĐỐI KHÔNG BAO GIỜ CHO PHÉP NÓ XẢY RA!!!
“Chết tiệt! [Hắc ám trói buộc]!”
Tôi kích hoạt kĩ năng. Những Tinh linh dường như tiếp nhận hiệu lệnh của tôi, và những xúc tu từ trong bóng tối lao ra quấn lấy Rifreya. Dù chỉ có tác dụng giữ chân đối phương trong vài giây, nhưng đối với tôi, thế là quá đủ. Cô ấy thé lên một tiếng, dù vậy, tôi chẳng màng để tâm mà tận dụng kẽ hở đấy để thi triển [Đại ám sương] rồi lao đi. Dùng hết sức bình sinh, tôi tiếp tục bỏ trốn trong khu hẻm, và lần này, tôi đã cắt đuôi được cổ.
Mình nghĩ với những chuyện đã xảy ra, cô ấy hẳn sẽ bỏ cuộc thôi…