“...Được rồi, đi thôi.”
Khoảnh khắc mặt trời vừa xuống bóng, tôi ngay lập tức bước ra khỏi nhà trọ.
Vừa đi, tôi vừa kiểm tra Bảng Trạng thái, để rồi nhận ra rằng bản thân có kha khá Điểm và Pha lê trong người. Nếu dùng chúng, cuộc chiến của tôi với bọn quái vật chắc chắn sẽ dễ dàng hơn, cơ mà thực sự thì tôi không muốn phải sử dụng đống này chút nào.
Dĩ nhiên, một phần lý do cũng bởi tôi chẳng hề muốn bản thân quá nổi bật. Nhưng phần lớn lý do lại bởi tôi muốn để dành chúng cho những trường hợp cấp bách. Nên nhớ là nhờ chiến thuật này mà tôi mới thoát khỏi khu rừng quái quỷ đó. Bởi vậy, trừ khi có chuyện cấp bách, bằng không thì tôi cứ tích Điểm và Pha lê thôi.
Tôi băng qua những con hẻm, hướng về phía cửa hầm ngục ở khu vực trung tâm. Đứng canh tại đó vẫn là 4 lính gác đứng cạnh ngọn lửa trại như mọi khi với thư thái hết sức nhàn rỗi, trừ việc…
(Hình như là cô gái hôm qua…tên là Rifreya đúng không nhỉ? Cô ấy làm gì ở đây thế?)
Phải, đó là nữ chiến binh sử dụng Quang Tinh linh Kĩ tôi gặp ngày hôm qua. Cô ấy hoàn toàn lờ đi những ánh nhìn tò mò của những người lính xung quanh mà đứng thật nghiêm trang, khiến tôi tự hỏi rằng ai mới thật sự là người gác cổng ở đây.
(Lẽ nào… là cô ấy đang đợi mình ư…?) (Hikaru)
Suy nghĩ ấy vụt qua tâm trí tôi, khiến tôi bất giác tự thấy hổ thẹn sự cuồng tưởng vừa rồi. Lý do cô ấy ở đây chắc chắn không phải là đứng đợi tôi… đúng không?
(Mình có nên lại đấy nói chuyện và xem thử cổ còn nhớ lời hứa không ta?) (Hikaru)
Dù vậy thì tôi cảm thấy hành động đó chỉ tổ phản tác dụng thôi. Cũng có khả năng cổ quên tôi luôn rồi ấy chứ. Mà, nếu vậy thì lại tốt quá.
Cuối cùng, tôi quyết định khoác bóng tối lên người, lướt qua cô ấy và lẻn vào hầm ngục.
Bên trong hầm ngục vẫn như mọi khi, vẫn ngập tràn bóng tối mà tôi vô cùng yêu thích.
Tôi nhanh chân hướng thẳng đến cầu thang dẫn xuống tầng 2, không để tâm đến những mạo hiểm giả tân thủ đang chiến đấu ở Tử Địa Hoàng Hôn. Dù chưa thử đánh đám cốt tinh ấy bao giờ nhưng tôi có cảm giác rằng chúng không hợp với con dao găm rẻ tiền tôi mang trên người và kĩ năng của tôi cho lắm, nếu phải nói thì có lẽ một cây chùy sẽ dễ đập bọn chúng hơn.
Đi được một hồi, tôi cuối cùng cũng đặt chân lên tầng 2 - Cuồng Thực Ngục.
“[Đại ám sương].” (Hikaru)
Tôi lẩn mình trong bóng tối và tìm kiếm những con mồi đang đi lẻ. Trong lúc đó, tôi rút con dao găm ra và thử vung vài đường.
(Nặng thật…và mình chẳng thể nào quen được.) (Hikaru)
Thực sự là vậy. Mà, hiển nhiên thôi. Dù sao tôi chỉ biết dùng dao để nấu ăn chứ có biết dùng nó để chém và chiến đấu bao giờ đâu.
Sẵn tiện nói luôn thì con dao găm tôi đang cầm trên tay là mặt hàng sản xuất hàng loạt vô cùng rẻ. Nó dài khoảng 40cm, bị sứt mẻ đôi ba chỗ. Người ta rèn phần rìa thật sắc bén để chém đứt dễ dàng hơn, thêm phần thân lại khá mỏng, vậy nên nếu dùng quá nhiều lực sẽ rất dễ hư hại hoặc thậm chí là gãy luôn. Có lẽ món vũ khí này chỉ dùng cho mục đích phòng thân là cùng. À, đấy chỉ là cảm nhận của cá nhân tôi thôi, chứ ở trong một thế giới mà ta phải ngốn cũng kha khá tiền để mua một chút sắt thì không chắc được con dao găm này thực sự rẻ hay không đâu. Nói mới để ý, muốn sở hữu một thứ giống như này ở Trái Đất cũng phải chi không ít đấy, dĩ nhiên là con số đó không dừng ở mức vài trăm hay vài nghìn yên rồi.
*Whoosh Whoosh!*
Tôi tiếp tục vung, và ước chừng trọng lượng của nó rơi vào khoảng 1kg. Cũng vì những đặc điểm kể trên nên nó không thể gây quá nhiều sát thương, đã vậy cũng không thể ra đòn nhanh được. Vì thể lực của tôi quá yếu để có thể đánh lâu dài như đấu sĩ, tôi buộc phải hạ kẻ địch bằng cách kết liễu chúng trong một phát chí mạng duy nhất.
(Công nhận là mệt thật đấy…) (Hikaru)
Chỉ vung mỗi con dao găm có vài phút thôi mà tôi thở không ra hơi rồi. Nói tới đây, lòng tôi lại nể phục một Rifreya có khả năng dùng một thứ vũ khí nặng gấp mười lần thế này. Nếu đưa cho tôi thanh đại kiếm ấy thì tôi chỉ có nước xin hàng cho nhanh.
(Thôi kệ vậy, giờ mình đi tìm con quái trông yếu yếu chút nào.) (Hikaru)
Mục tiêu của tôi là goblin, loại quái vật yếu nhất tầng 2. Kích cỡ của chúng chỉ khoảng 100cm, và thường hoạt động theo đàn.
Quái vật nói chung là những ‘thực thể’ vô cùng xa vời khái niệm ‘sinh vật sống’. Chúng ở trong hầm ngục và chỉ biết đi loanh quanh, khi gặp con người thì lao vào tấn công thôi chứ chẳng làm gì đặc biệt khác cả. Tôi tự hỏi vì sao chúng lại hành động như một cỗ máy được lập trình sẵn như thế, nhưng đây là hầm ngục chốn dị giới, nơi mọi chuyện kì ảo đều có thể xảy ra nên tôi thắc mắc cũng bằng thừa.
(Đây rồi. Hai “bé” này đi lạc à…) (Hikaru)
Sau một hồi dạo quanh, tôi phát hiện một cặp goblin. Bọn chúng thường đi thành đàn khoảng 10 con…nên mấy đứa đi lạc thế này quả là lí tưởng.
Nói gì thì nói, Tinh linh Kĩ không phải là thứ toàn năng. Dù bản thân có ở trong [Đại Ám sương] có khả năng che dấu hoàn toàn hiện diện của mình, tôi vẫn bị lũ quái vật phát hiện nếu bước tới quá gần. Bởi vậy, trước kia, do quá sợ hãi, tôi chẳng bao giờ dám bước vào phạm vi đó cả. Nhưng giờ đã chọn con đường này, tốt nhất cứ là “cẩn tắc vô áy náy”. Nó lại càng đúng hơn nữa khi số lượng của đối phương là hai. Thời khắc tôi hạ gục được một con thì con còn lại chắc chắn sẽ chú ý. Vì thế, vấn đề đặt ra là tôi cần phải làm gì khi điều đó xảy ra.
Mặc dầu đã quan sát rất nhiều tổ đội chiến đấu, không ai trong số đó lại là Ám Tinh linh sứ cả. Chẳng còn cách nào khác, tôi buộc phải tự thân vận động thôi.
(Thử nghiệm thực chiến à…) (Hikaru)
Nhờ có [Dạ thị] và [Ám nhãn], dù có trong [Đại ám sương] tối đen như mực thì tôi vẫn có thể thấy rõ như ban ngày. Mà, cái này là kĩ năng của tôi nên tôi không nghĩ nó sẽ vừa chặn tầm nhìn của đối thủ lại vừa “tiện thể” che luôn cả đôi mắt chủ nhân của mình đâu.
Tôi triển khai [Đại ám sương] ở mức độ tối đa. Ở Bậc 4, bóng tối có thể mở rộng đến 10m để bao phủ lấy 2 con goblin, khiến chúng bắt đầu trở nên hoảng loạn. Tôi bước thật khẽ, giữ nhịp thở và luồn ra sau kẻ địch.
Chỉ cần một đòn chí tử vào đốt sống của bọn chúng là được.
Tôi vung con dao xuống, phần lưỡi cắm thật sâu rồi chém xuyên qua phần gáy quá lộ liễu của mục tiêu.[note53491]
Nó nhanh chóng ngã quỵ, rống lên một tiếng đau đớn rồi hóa thành viên Linh thạch trong suốt.
(Tiếp nào). (Hikaru)
Con goblin vẫn chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Nó không vung vũ khí hay bỏ chạy, mà chỉ đứng đó kêu ‘gya gya’ như một thằng đần. Tôi vòng qua sau lưng nó, vung một đường hệt như cách giết chết bạn nó.
Cuộc săn này đã kết thúc. Tôi chợt nhận ra rằng, chỉ với [Đại ám sương], tôi đã có thể hạ bọn chúng mà chẳng cần kĩ năng nào khác; và tôi nhận ra bản thân đã yếu kém cỡ nào khi đã vô cùng căng thẳng và sợ hãi trước lũ ấy, ấy thế mà mọi chuyện lại diễn ra nhanh như một trò đùa.
(Ô…lại là cái cảm giác đó.) (Hikaru)
Mặc dầu ít hơn lúc tôi hạ con Bọ ngựa, nhưng tôi chẳng thể nhầm việc Linh năng đang chảy thẳng vào cơ thể tôi. Tôi đã thắc mắc tình trạng này là gì từ hôm qua rồi, nên chắc lát nữa gặp ông chủ tiệm ở chợ đen hỏi thôi.
Sau đó, tôi dạo quanh tìm những con quái vật phù hợp, chuẩn bị kỹ lưỡng đối sách trước khi lao vào chém giết.
Khi gặp một nhóm tầm năm con goblin, tôi dễ dàng tiêu diệt bọn chúng chỉ với [Dạ trùng hiệu triệu]. Đó là một kĩ năng sẽ triệu hồi cỡ mười con bọ với kích thước tầm 10cm lao thẳng về phía kẻ địch. Tôi chắc mẩm rằng khi Độ thông thạo đã tăng cao tới tầm này, chắc chắn đây sẽ là chiêu thức gây sát thương chuẩn mạnh nhất mà tôi hiện sở hữu.
Với Độ thông thạo của [Hắc ám trói buộc], tôi chỉ có thể trói chân lũ quái vật trong vòng 10 giây. Dĩ nhiên, bọn chúng sẽ vùng vẫy kháng cự hết mức có thể, chứ đời nào chịu làm mồi dễ như thế, nhưng với con Bọ ngựa kia thì đòn này lại khá hiệu quả.
Tóm lại, vấn đề là phải dùng kỹ năng cho hợp lý. Và phải nói thêm là mỗi lần sử dụng kĩ năng này, tôi chỉ có thể tác dụng lên một mục tiêu, nên nếu muốn dùng lên cả bầy thì tôi phải thi triển kĩ năng liên tiếp. Tôi nghĩ nó sẽ có nhiều đất diễn hơn khi Độ thông thạo tăng cao hơn…hi vọng là vậy.
Đám orc và goblin sẽ đuổi theo [Bóng tẩu] nếu cái bóng chạy ngang qua chúng. Trong lúc này, nếu tôi lộ diện từ đằng sau, bọn chúng sẽ đờ người ra một lúc vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra, hoặc nếu tôi điều hướng [Bóng tẩu] lại gần, bọn chúng sẽ ngay lập tức vồ lấy và tấn công; tóm lại là cách nào cũng có thể tạo chút sơ hở để tôi tận dụng và kết liễu kẻ địch. Thú thực thì tôi muốn tăng Độ thông thạo của kỹ năng này lên, vì bản thân không hài lòng lắm nếu kĩ năng này sẽ mãi là công cụ chỉ để tạo ra “chút sơ hở” kia…Chà, dù sao thì mấy thứ nhỏ nhặt ấy trong một trận chiến vẫn là thứ gì đó vô cùng xa xỉ và quý giá mà.
Còn [Ám khôi lỗi], kĩ năng này sẽ giúp tôi làm nhiễu lựa chọn của kẻ thù, nhưng ngay từ đầu, tôi đã chẳng đánh theo lối trực diện rồi, nên kĩ năng này phần nhiều là làm cảnh thôi.
Và cuối cùng…[Đại ám sương]. Nếu phải gói gọn trong một từ thì đó là: “Bá đạo”. Một kỹ năng “tối thượng” lại mang cái mác kĩ năng “đầu tiên” - thứ đáng lý ra sẽ vô cùng yếu, chỉ được cái dễ sử dụng để tân thủ có thể làm quen. [Đại ám sương] không gây sát thương; nếu ta mong muốn một thứ gì đó có thể đả thương kẻ địch ngay lập tức thì đúng là nó yếu thật. Nhưng về mảng đa dụng thì nó ăn đứt, kèm thêm cái tính dễ triển khai theo ý thích khiến tôi nghĩ rằng cái phần “không gây sát thương” thực ra là để khiến cái kĩ năng này cân bằng hơn… à đâu, tôi thấy nó chẳng cân bằng gì sất. Đúng là 200 năm cân bằng game của Riot.
Khi kích hoạt, một vùng bóng tối đặc quánh hiện ra, sâu thẳm đến mức một tia sáng bé tí tẹo cũng không thể tồn tại. Có vẻ bọn quái vật trong hầm ngục đã phát triển đôi mắt của mình để thích nghi với bóng tối của nơi đây, nhưng trước [Đại ám sương] thì điều đó chẳng có nghĩa lý gì khi nó ‘bịt mắt’ chúng luôn - tước đi hoàn toàn thị lực của chúng. Bởi vậy, bọn chúng đều chẳng thể làm gì hơn ngoài phát ra những tiếng kêu hoảng loạn, còn tôi thì đơn giản là nhẹ nhàng vòng ra sau chúng rồi kết liễu thôi. Quả là một kỹ năng OP, OP tới mức những kỹ năng khác không có cơ hội tỏa sáng nữa cơ. Đúng là 200 năm cân bằng game của Riot, cái gì quan trọng thì nhắc 2 lần.
Chỉ với [Đại ám sương] thì tôi dễ dàng hạ những goblin với orc. Nhưng còn đám bậc cao hơn…kiểu orge hay bọ ngựa, thì tôi không tự tin đến thế. Đám đấy khá là tinh, nếu chẳng may bọn chúng cảm nhận được tôi rồi vung vũ khí loạn xạ để tự vệ thì một phát chết luôn là chuyện bình thường, còn goblin và orc dù có kháng cự tôi cũng không sợ bị đánh bại dễ như vậy.
Thôi thì, ‘đừng cố quá kẻo lại thành “quá cố”’. Dẫu sao đây mới chỉ là ngày đầu tiên của cuộc chiến giữa tôi và quái vật thôi mà, tôi vẫn còn rất nhiều thời gian để luyện tập, thử nghiệm và tích lũy sức mạnh chán, tới lúc đấy muốn hạ bao nhiêu cũng chưa muộn.
Quyết định như thế, hôm nay tôi chỉ săn mỗi quái yếu, và thành quả thu được chính là 20 viên Linh thạch trong suốt và 4 viên có màu.