The Darkness Was Comfortable for Me

chương 36: món quà và kế hoạch mới

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tôi cứ thế mà đần người ra, mặc kệ Rifreya đã rời đi tự thuở nào.

Vậy là cô ấy đã thấy mặt tôi rồi. Và cô ấy cũng đã biết tôi có thể dùng Ám Tinh linh Kỹ.

Theo lời Grapefull, quanh đây không có ai có thể dùng Ám Tinh linh Kỹ cả. Và theo lời của một người đã tham gia rất nhiều tổ đội thì tin đó chẳng thể nào sai được.

Và nên nhớ rằng, tôi đang sinh tồn ở một thế giới viễn tưởng đấy. Không phải là không có khả năng tôi bị cuốn vào cuộc thanh trừng như mấy vụ săn lùng phù thủy thời xưa đau.

(Chết tiệt… Mình nên làm gì bây giờ…?) (Hikaru)

Mà, có nghĩ thêm cũng chẳng ích gì. Giờ tôi chỉ còn cách tin rằng cô gái tên Rifreya đó sẽ giữ lời hứa không tiết lộ bí mật này mà thôi..

Ngoài ra còn một việc khác tôi có thể làm, đó là càng ngày càng sống thu mình lại hơn..

Tệ nhất thì… Tôi có thể phải rời khỏi thành phố này, nhưng đó sẽ là phương án cuối cùng tôi cân nhắc tới.

“[Đại Ám sương]” (Hikaru)

Thêm một lần nữa tôi lại triệu hồi màn sương đen bản thân quá đỗi quen thuộc, sau đó ẩn mình vào làn sướng.

Tôi ngồi xuống và bắt đầu kiểm tra những thứ mình đã lượm được.

“Hỗn Linh Thạch… à.” (Hikaru)

Đây là lần thứ hai tôi nhặt được Linh Thạch dạng này rồi đấy.

Khác với mấy viên Tinh linh thạch đơn sắc, viên đá đa sắc này tỏa ra một thứ ánh sáng đầy vẻ kỳ bì, trông nó làm tôi nhớ đến mấy viên ngọc mắt mèo (Opal).

Kỹ năng [Sáng tạo Tử linh] cần Hỗn Linh Thạch hoặc Ám Linh Thạch, nói cách khác, tôi có thể triệu hồi con bọ ngựa kia như là tử linh.

“Cứ cất nó để dành cho sau này vậy…” (Hikaru)

Có một vài quân bài tẩy để xoay ngược tình thế sẽ giúp tôi an tâm hơn, giả sử như lúc bị bao vây bởi một bầy quái vật chẳng hạn.

Tôi không biết tầng 3 và tầng 4 sẽ gặp phải những con quái gì, nhưng theo như tôi thấy từ trước đến nay thì người bọ ngựa là chủng quái vật mạnh nhất ở tầng 2 này.

Bán thứ này hẳn giúp tôi kiếm được kha khá, nhưng bây giờ tôi đã có nhiều Linh thạch của đám Orc lắm rồi nên tôi có thể sống tốt một thời gian. Có khi tôi lại còn dư dả tiền bạc mua thêm trang bị nữa ấy.

Tôi dành thêm thời gian trong hầm ngục chút nữa để đi săn. Sau đó, vì không biết Rifreya có trốn quanh đây không nên tôi đành lần mò (một cách thật lén lút) ra khỏi mê cung.

Thời gian tôi ở thêm sau lúc Rifreya về cũng chẳng quá lâu, nên lúc này trời vẫn đang phủ trong màn đêm tĩnh mịch.

Tôi quay về quán trọ và lấy quả cầu pha lê tôi nhặt trước lúc cứu Rifreya từ trong [Ám khố] ra.

Grapefull từng bảo rằng, viên đá này sẽ biến đổi một khi ra khỏi hầm ngục.

Trong lúc tôi còn mải nghĩ vẩn vơ, viên đá hình quả cầu thủy tinh bắt đầu biến đổi, và sau tầm 10 đến 20 phút, mọi chuyện đã hoàn thành.

(Thật luôn…? Thứ này quá hợp với mình luôn ấy…) (Hikaru)

Viên đá đã biến thành một chiếc bao tay trơn màu đen.

Những Bảo vật nhận được trong hầm ngục được đồn là món quà mà Thần thú dành cho mỗi cá nhân được ân sủng. Tôi không chắc chúng có giống như là Thần của hầm ngục hay không nhưng chắc chắn thứ mà Thần thú tặng cho tôi sẽ chỉ hợp với riêng mình tôi mà thôi.

Dù nghe vô lý thế nào đi nữa cũng đành chấp nhận vậy. Giờ thì tôi hiểu tại sao Thần thú lại thù ghét những kẻ ăn trộm món này như thế.

Tôi luôn muốn để lộ càng ít bề mặt da ra ngoài càng tốt, nhưng giá găng tay ở đây lại rất đắt đỏ - nếu không muốn nói là tôi chẳng thể chi tiền mua nổi, nên chiếc bao tay này thực sự làm tôi rất mừng.

Trên hết, chiếc bao tay đen này là một vật phẩm cực kỳ quý giá. Nó được làm từ vài tấm kim loại đen cùng da nên nếu tôi muốn mua nó bằng cách thông thường, tôi sẽ cần đến những xu vàng quý giá để giao dịch.

(Mình cũng nên thử thẩm định nó chứ nhỉ.) (Hikaru)

Có phải ngày nào tôi cũng nhặt được vật phẩm hiếm đâu, nên tôi quyết định dùng 1 viên Pha lê để thẩm định cái găng đang cầm trên tay

[Hắc Dạ Găng: Món quà của Thần thú. Một chiếc bao tay trơn màu đen được chế tạo từ loại da và kim loại đặc biệt không phản xạ ánh sáng. Kể cả khi những tấm kim loại này va chạm với nhau cũng không tạo âm thanh nên chúng thích hợp cho những việc lén lút. Những vật liệu này cũng cực kỳ nhẹ, thậm chí những người có thể lực yếu cũng có thể sử dụng chúng như những chiếc găng tay da thông thường.]

(Tuyệt quá…!) (Hikaru)

Tôi thử đeo nó vào tay và bất ngờ chưa, nó vừa với tôi như thể là hàng đặt riêng vậy.

Vậy là thứ tuyệt vời như thế này cũng có thể xuất hiện ở Tầng 2.

Việc trộm Bảo vật trong hầm ngục trước đây hẳn phải diễn ra nhiều như cơm bữa vậy.

Tôi không biết việc người ta đồn trộm Bảo vật có thể làm Thần thú tức giận có đúng hay không, nhưng cũng dễ để tưởng tượng ra cảnh người ta ghen tị với những ai nhận được Bảo vật.

Tôi nằm xuống giường trong khi vẫn đeo Hắc Dạ Găng.

Tôi lo rằng Rifreya sẽ kể về tôi, nhưng nghĩ lại thì thế giới này không có ảnh chụp nên muốn theo dấu được tôi hẳn sẽ không dễ dàng chút nào.

Việc nhận ra rằng tôi không nhất thiết phải rời thành phố làm lòng tôi nhẹ lòng hơn hẳn.

Thêm nữa, thật sự còn đó là tôi đã cứu cô ấy ngay lúc cổ sắp bị con quái người bọ ngựa giết chết.

Việc tôi có thể giết một con quái vật mà không bị ám anhe điệu cười hay ánh nhìn từ kẻ khác khiến tôi nhẹ nhõm hơn hẳn.

Vậy nên… đã lâu lắm rồi tôi mới lại có thể ngủ một giấc an lành.

—----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Tôi thức dậy lúc đã quá trưa. Sau khi giãn cơ một chút, tôi mở cửa sổ ra đón không khí trong lành ngày mới.

Tôi đang ở một nhà trọ rẻ tiền ở một hẻm sau, nên đập vào mặt tôi sau khi mở cửa sổ ra là một bức tường.[note53247]

Kể ra thì cũng không phải là cảnh gì đẹp lắm.

Nhưng dù sao, đây vẫn là một quốc gia xa lạ ở một thế giới xa lạ nên mỗi lần tôi nhìn thấy khung cảnh khác với cuộc sống trước đây, tôi lại tự nhắc rằng mình đã thực sự đến dị giới rồi.

“[Ám khố]” (Hikaru)

Một cánh cổng màu đen mở ra từ bóng của tôi ngay khi tôi cất lên kỹ năng của mình.

Tôi cho tay vào trong rồi lần lượt lấy ra từng món đồ và đặt chúng lên giường.

Lúc nào đó chắc chắn tôi phải hỏi về việc đối xử với người sử dụng Hắc Tinh linh mới được.

Có thể nó bị xem như là tà thuật và mọi người có nghĩa vụ phải báo cho chính quyền.

Ở một thế giới trông như thời trung cổ thế này, không thể chắc chắn rằng không có những thứ như săn phù thủy.

Chẳng lạ gì nếu người ta nghĩ rằng ánh sáng là chính nghĩa còn bóng tối là tà ma…

“...Dù nói thế nhưng mình đột nhiên rời thành phố thì đúng là bất cẩn thật.” (Hikaru)

Những thứ tôi lấy ra từ [Ám khố] là Ngân Nguyệt Hoa, Kết giới thạch, Hỗn Tinh thạch (của con bọ ngựa), dao găm, dây thừng,...

Tôi không lấy cuốn album của Nanami ra, nên giờ nằm yên trong [Ám khố].

Trong khi trải mấy món đồ đó ra, tôi bắt đầu suy tính về kế hoạch tiếp theo của mình. Đánh bại con bọ ngựa như là một liều thuốc kích thích sự tự tin trong tôi vậy.[note53248]

Khi theo dõi những tổ đội mạo hiểm giả, tôi nhận ra rằng khó khăn sẽ tăng hay giảm tuỳ vào việc có người sử dụng Tinh linh thuật có đi cùng tổ đội đó hay không.

Ám Tinh linh thuật không hề có khả năng tấn công nên không cần thay đổi phong cách chiến đấu của bản thân, nhưng cách sử dụng nó sẽ ảnh hưởng đến độ an toàn khi đánh nhau với quái vật.

“Vũ khí duy nhất của mình chính là con dao găm này. Cuộn dây này cũng sẽ có ích… Viên Hỗn Tinh linh thạch sẽ là quân bài tẩy. Nếu mọi thứ không thuận lợi, mình còn viên Kết giới thạch nữa.” (Hikaru)

Tôi không có thứ gì có thể xem như là đồ cá nhân, và riêng về vũ khí thì tôi đang thiếu hụt rất nhiều.

Không cần phải nói tôi cũng biết bông hoa phát sáng kia sẽ kiếm cho tôi một đống tiền nhưng nó hiện đang là vật phẩm siêu hiếm. Nếu tôi bán nó, tôi sẽ cần phải trốn khỏi thành phố một thời gian. Mà ngay từ đầu, tôi cũng chẳng chắc là lão già chợ đen sẽ mua bông hoa này với giá tốt với tôi không nữa. Thậm chí, tôi còn lo liệu lão có đủ tiền để trả không kìa.

Tôi đã bán hết trang bị của những mạo hiểm giả đã chết.

Tôi không có ý định đánh nhau và chắc chắn là chẳng hề có ý bị ăn đòn, nhất là vướng phaie rắc rối khi dùng trang bị của người đã khuất.

Sẽ ổn hơn nếu giữ lại một con dao găm để đề phòng nhưng vì vũ khí là thứ có giá nhất nên cuối cùng tôi cũng chỉ giữ lại con dao găm mà mình đã mua.

Cuộn dây là thứ tôi đã mua bằng một viên Pha lê khi tôi còn trong thời kì ngủ trên cây.

Tôi không muốn vứt đi nên nó hiện vẫn nằm lại trong [Ám khố].

“Với những quái vật có thể giết bằng dao găm… minh nên xuống Tầng 2 thay vì đánh với bọn cốt tinh.”

Tôi củng cố quyết tâm đánh nhau với quái vật thêm lần nữa.

Tôi không cảm thấy những tràng cười hay ánh mắt từ sau trận đánh với gã người bọ ngựa kia, nên tôi giữ một hy vọng nhỏ nhoi rằng có thể mọi chuyện sẽ ổn nếu tôi cứ thế mà ẩn nấp ở trong bóng tối, nhỉ…?

Tôi nghĩ rằng lượng người xem sẽ tăng lên vì Rifreya, nhưng nó không thay đổi nhiều như tôi đã nghĩ. Ít ra là chẳng có hơn tỉ ánh mắt nhìn chằm chằm vào tôi như lúc trước nữa.

Rõ ràng là mọi người sẽ chuyển sang xem những Người được chọn thú vị hơn. Họ không rảnh mà ngồi xem một kẻ lúc nào cũng trốn trong bóng tối.

(Nếu số người xem tiếp tục giảm như này, cuối cùng mình cũng có thể trở về cuộc sống của một người bình thường nhỉ.) (Hikaru)

Những thứ tôi bỏ lại ở Trái Đất cũng là thứ tôi sẽ không còn chạm đến được nữa…

Về cha mẹ, về hai cô em gái… Tất nhiên là tôi lo lắng cho họ, nhưng hiện giờ thì tôi chẳng làm được gì nữa cả.

Số tin nhắn vẫn tiếp tục tăng lên khi tôi kiểm tra Bảng Trạng thái.

Tôi không biết liệu tất cả trong số đó có toàn là lời nhục mạ hay không. Lượng người xem đã giảm xuống nên trong số đang xem chắc hẳn có những người đang thực sự tin tưởng vào tôi.

Ngoài ra, Celica và Karen là những đứa trẻ thông minh hơn tôi nhiều, hẳn chúng sẽ dễ dàng nghĩ ra những ý tưởng tuyệt vời thôi.

Còn tôi thì sao cơ chứ - tiếp tục sinh tồn là thứ duy nhất tôi có thể nghĩ tới ở nơi này thôi.

Tại một quốc gia xa lạ, tại một thế giới xa lạ.

Không địa chỉ, không danh tính, dùng một nhà trọ rẻ tiền làm chốn nương thân - tôi sống như một kẻ lang thang vậy đấy.·

Ít nhất thì tôi phải ngày một mạnh hơn.

Đó là tất cả những gì tôi có thể làm được, vào ngay lúc này.

Truyện Chữ Hay