Thẻ Của Anh Em Quẹt Cả Đời Cũng Không Hết

chương 47: là tôi theo đuổi cô ấy

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: melbournje

Ngày tiếp theo, Đồng Kiều còn đang say giấc nồng, điện thoại đặt ở tủ cạnh giường vang lên.

Một bàn tay nhỏ lục lọi cầm lên, lung tung ấn nhận.

Trong giọng nói còn mang chút khàn khàn khi mới tỉnh ngủ: "Alo."

Trong giọng nói đối phương còn có ý cười: "Còn chưa tỉnh ngủ?"

Đồng Kiều mơ hồ vài giây mới phản ứng được đây là ai.

"Anh Ngụy."

"Anh ở ngoài cửa."

Đồng Kiều theo bản năng hỏi: "Ngoài cửa, ngoài cửa nào?"

Qua hai giây, cô đột nhiên ngồi dậy, kinh hô: "Ngoải cửa nhà em?"

"Ừm."

"Chờ một chút, anh đợi em ba phút."

Nói rồi cô cúp điện thoại, mặc quần áo đứng dậy, búi mái tóc rối tung lên cao, đi vào roilet rửa mặt.

Làm xong hết thảy, cô chạy chậm đến chỗ mở cửa.

Liền thấy Ngụy Cẩn Hằng mặc áo khoác đen đứng ở bên ngoài, trong tay mang theo cái gì đó.

Đồng Kiều ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Anh Ngụy, sao anh lại tới đây?"

Ngụy Cẩn Hằng đi tới, đổi giày đem bữa sáng đặt ở trên bàn ăn: "Mang bữa sáng cho em."

"Hôm nay anh không đi làm sao?"

"Giữa trưa mới có việc nên cứ thong thả." Nói xong anh cởi áo khoác xuống, khoác lên trên kệ áo, xắn hai tay áo lên.

Nhìn Ngụy Cẩn Hằng vào nhà mình không có tí dáng vẻ ngại ngùng, Đồng Kiều ngược lại không có ý tứ.

Cô bây giờ còn chưa thích ứng được việc Ngụy Cẩn Hằng là bạn trai của mình.

Ngụy Cẩn Hằng ngồi ở đối diện cô, Đồng Kiều cắn một miếng bánh bao hấp, miệng đầy mùi vị.

"Anh ăn sáng xong rồi sao?"

"Nếm qua."

Đồng Kiều trong lòng cảm thán, Ngụy Cẩn Hằng người này thật đúng là có quy tắc.

Mỗi ngày đều h rời giường, h ăn cơm, nghe nói cái thói quen này anh đã giữ vững thật lâu.

Mà cô, bình thường làm việc, buổi sáng bốn năm giờ đều có thể dậy trang điểm, một khi ở nhà thì không bao giờ dậy trước chín giờ.

Có đôi khi coi như tỉnh cũng nằm trên giường chơi điện thoại, xem kịch bản, nằm ỳ đến giữa trưa thậm chí buổi chiều.

"Cái này ăn ngon lắm, anh muốn nếm thử không?" Đồng Kiều đưa tay trái ra chỉ vào bánh bao hấp nói.

Ngụy Cẩn Hằng ừ một tiếng, con ngươi rơi vào ngón tay cô, cúi người đem trong bánh bao trong tay cô cắn một miếng.

Đồng Kiều chưa kịp phản ứng, theo bản năng rụt tay lại, nhắc nhở: "Ài, cái này em đang ăn rồi mà."

Nhưng người này đã nhanh hơn cô một bước, đem cả bánh bao hấp ăn vào trong miệng.

Đồng Kiều bị hành động khác thường này của anh làm xấu hổ.

Ngụy Cẩn Hằng ăn xong, rút khăn lau khóe miệng, hỏi: "Sao không đeo nhẫn?"

Đồng Kiều vừa nhét miếng bánh bao vào miệng, hai má có chút phồng lên, giống như một con sâu mập vậy.

Cố gắng nhai xong, giải thích nói: "Hôm qua em nấu cơm nên đeo không tiện, liền tháo xuống."

Nói lời này, nhưng Đồng Kiều không dám nhìn vào mắt Ngụy Cẩn Hằng.

Cô đương nhiên không thể nói là vì mang theo quá dễ thấy, sợ mẹ hoặc là những người khác thấy được không biết giải thích sao, mới tháo xuống đặt ở trong ngăn tủ.

Ngụy Cẩn Hằng ừ một tiếng, không có nhiều lời, ánh mắt yên tĩnh, nhìn không ra đến cùng có tức giận hay không.

Ăn cơm xong, hai người ngồi ở trên ghế salon xem tivi, trên TV đang phát phim võ lâm.

Ngụy Cẩn Hằng hai chân đan chéo dựa ở trên ghế sa lon, Đồng Kiều im lặng ngồi xếp bằng xuống, trong ngực ôm một cái gối ôm đáng yêu.

Xem đến đoạn hài, Đồng Kiều nhịn không được cười ha ha ra tiếng, Ngụy Cẩn Hằng lại chỉ nhếch miệng mỉm cười.

Giữa hai người có bầu không khí hài hòa dị thường.

Tại bên ngoài văn phòng tổng giám đốc Hoằng Duy:

Quan Vĩ Lễ ngâm nga bài hát, trong tay xoay chìa khoá, thảnh thơi hướng đến văn phòng Ngụy Cẩn Hằng.

Lúc đi ngang qua khu vực làm việc của trợ lý, Cao Viễn đứng lên, ngăn cản anh: "Quan tổng, Ngụy Tổng không ở trong này."

Quan Vĩ Lễ không thèm để ý khoát khoát tay: "Đang họp đúng không, không có việc gì, tôi đi vào chờ cậu ta."

"Không phải, Ngụy Tổng không có họp."

Quan Vĩ Lễ nghiêng đầu nhìn Cao Viễn hỏi: "Ở nhà?"

Cao Viễn lắc đầu: "Không có."

"Cùng các giám đốc khác đi ăn cơm nói chuyện làm ăn rồi?"

Nhìn thấy Cao Viễn tiếp tục lắc đầu nói không phải, Quan Vĩ Lễ nhíu mày: "Vậy cậu ta đi làm cái gì rồi?"

"Ngụy Tổng nói buổi sáng công ty không có việc gì, liền không tới làm."

"Cái gì!" Quan Vĩ Lễ lên tiếng kinh hô.

Ngụy Cẩn Hằng luôn luôn không đến muộn không về trễ mà lại không tới làm.

Cao Viễn gật đầu xác nhận: "Đúng thực là như vậy."

"Vậy cậu ấy đi làm cái gì rồi?"

Cao Viễn lộ ra vẻ làm khó: "Cái này tôi không tiện báo cáo, nhưng mà ngài có thể gọi điện cho Ngụy Tổng."

Quan Vĩ Lễ cấp tốc lấy điện thoại ra, đi đến cửa thang máy.

Điện thoại kết nối, Quan Vĩ Lễ hỏi: "Alo, Ngụy đại gia, cậu không đi làm à, bận bịu cái gì rồi?"

"Xem tivi."

"Cái gì?" Quan Vĩ Lễ hoài nghi có phải lỗ tai mình có vấn đề hay không: "Xem tivi?"

"Ừm." Giọng điệu Ngụy Cẩn Hằng bình thản.

"Cậu không tới làm lại là bởi vì xem tivi?"

"Không đúng, cậu xem cùng với Đồng Kiều à."

Chỉ lúc ở với cô ấy, Ngụy Cẩn Hằng mới có thể làm chuyện nhàm chán như thế.

"Ừm."

Quan Vĩ Lễ giọng điệu trong nháy mắt trở nên mập mờ: "Ai ui, cậu rất được nha, tiến triển còn nhanh đến đoạn ngồi cùng một chỗ xem ti vi rồi, lúc nào đi xem phim đấy, chả lẽ mấy cái đồ chuẩn bị tỏ tình của chúng tôi vất đi rồi sao."

Ngụy Cẩn Hằng nhếch miệng, ánh mắt liếc qua nhìn người bên cạnh, trán bọc lấy vải trắng, chuyên chú xem tivi.

"Qua mấy ngày nữa đi."

Buổi trưa, hai người ăn cơm trưa xong, Ngụy Cẩn Hằng về công ty họp.

Đồng Kiều tiếp tục xem TV, rõ ràng cũng là đang làm việc.

Ngụy Cẩn Hằng lại cảm thấy thật có ý tứ, luôn làm việc mà mình cảm thấy có chút nhàm chán.

Đồng Kiều cảm giác mình giống như mắc phải một loại bệnh gọi là "già mồm".

Liên tiếp ba ngày, buổi sáng Ngụy Cẩn Hằng đi làm đều sẽ đi ngang qua nhà cô đưa cho cô bữa sáng xong mới làm gì thì làm.

Ngày này buổi sáng, mẹ Đồng đi làm tới gõ trước cửa phòng của cô, nhắc cô hôm nay phải đến bệnh viện đổi băng, phải mặc quần áo dày các thứ.

Đồng Kiều nửa tỉnh nửa mơ một mực trả lời vâng.

Mẹ Đồng nhìn Đồng Kiều cuốn chăn thành kén, vẫn chưa yên tâm nói: "Nếu không mẹ nghỉ đi cùng con."

Đồng Kiều bị làm cho có chút không kiên nhẫn: "Mẹ, mẹ yên tâm đi, ngày hôm nay có bạn con đi cùng con, lại nói con lớn như vậy rồi, một vết thương nhỏ không cần thiết phải rối lên như vậy."

"Được được được, con ngủ tiếp đi."

"Nói đến chuyện con cùng ông chủ con, những ngày này cũng chưa từng thấy qua cậu ấy đến thăm con, cảm giác cậu ấy không quá quan tâm con nhỉ." Mẹ Đồng lẩm bẩm liền định đóng cửa.

Đồng Kiều đem đầu từ trong chăn lộ ra, giải thích: "Người ta có đến, tại ban ngày mẹ đi làm không thấy mà thôi."

Nghe xong lời này, trên mặt mẹ Đồng lại lộ ra nụ cười: "Có đến sao, vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi, các con cố gắng trò chuyện, mẹ đi làm trước."

Không chỉ là đến thăm, là mỗi ngày đến thăm.

Nhưng mà lời này hiện tại cô không dám nói cho mẹ.

Phòng họp tập đoàn Hoằng Duy:

Ngụy Cẩn Hằng đem tất cả mọi việc bàn giao xuống, không chút kiên nhẫn đứng lên: "Tan họp."

Nói xong dẫn đầu bước nhanh ra khỏi phòng họp.

Anh nâng cổ tay mắt nhìn đồng hồ, nghiêng người hỏi Cao Viễn theo sát ở phía sau: "Ngày hôm nay tôi còn lịch gì nữa?"

Cao Viễn trong tay cầm Notebook, lật hai trang nói: "Ba giờ chiều cùng Cao tổng của tập đoàn Hằng Hà, Cao tổng đã hẹn tại quán trà "Yên Lặng" để ký hợp đồng theo quý, sáu giờ tối có một tiệc rượu."

"Được, ba giờ chiều tôi lái xe trực tiếp đến quán trà, cậu nhớ kỹ mang hợp đồng cũ theo."

Cao Viễn nghe xong Ngụy Tổng nói lời này đã cảm thấy không thích hợp.

Quả nhiên, vào văn phòng không bao lâu, Ngụy Cẩn Hằng cầm áo khoác đi ra.

"Ngụy Tổng, ngài lại muốn đi ra ngoài?" Cao Viễn nhịn không được hỏi.

"Ừm, có việc."

Cao Viễn muốn nói lại thôi, Ngụy Tổng đã liên tiếp bốn năm ngày có việc, tuy nói anh là ông chủ không cần giống nhân viên, mỗi ngày làm việc đúng giờ, nhưng thật sự là quá khác thường.

Bệnh viện nhân dân gần ven sông:

Đồng Kiều đẩy mũ trên đầu, đi sau lưng Ngụy Cẩn Hằng đến phòng khám.

Mấy ngày không đi ra ngoài nên Đồng Kiều rất hưng phấn, lúc ngồi trên xe một mực nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đã vào mùa xuân, mấy ngày nay nhiệt độ không ngừng ấm lên.

Đồng Kiều ngồi ở trên ghế, bác sĩ cầm cái kéo cắt băng gạc, lộ ra vết thương dài nửa ngón tay, vừa hay ở trên trán.

Vết thương đã đóng lại, Đồng Kiều lo lắng hỏi bác sĩ có thể để lại sẹo không, bác sĩ cười lên tiếng an ủi.

Thật ra Đồng Kiều biết chắc sẽ có sẹo, dù sao vết thương dài như vậy.

Ngụy Cẩn Hằng đứng ở một bên cảm thấy cảm xúc của Đồng Kiều sa sút, đưa tay vỗ vỗ bả vai cô, thấp giọng an ủi: "Không có việc gì."

Lần này đổi băng chỉ là dùng một cái băng gạc nhỏ che lại.

Bác sĩ nói qua hai ba ngày nữa liền có thể tháo ra, vết thương tự nhiên sẽ tróc vảy.

Ngồi lên xe, Đồng Kiều thấy Ngụy Cẩn Hằng hướng về nhà cô, lập tức không muốn.

"Anh Ngụy, đã ra ngoài, chúng ta đến quảng trường chơi đi, mấy ngày nay ở nhà nhàm chán chết rồi."

Ngụy Cẩn Hằng đưa tay nhìn đồng hồ: "Đã hai giờ, ba giờ anh còn có việc."

Đồng Kiều lộ ra biểu tình thất vọng: "Vậy được rồi, anh đưa em về đi."

Cô một mình đi dạo phố cũng không có ý nghĩa gì.

Ngụy Cẩn Hằng nghiêng đầu nhìn cô thất vọng bĩu môi, do dự một chút, nói: "Có thích đi quán trà chơi không."

"Quán trà?" Đồng Kiều lập tức hứng thú.

Hiện tại cửa hàng trà sữa, quán cà phê đầy đường. Nhưng quán trà đúng thật không nhiều, cô đúng là chưa từng đi qua, có chút hiếu kỳ.

Tại quán trà "Yên Lặng":

Giống như tên vậy, bên trong sạch sẽ lại yên tĩnh.

Tiếng âm nhạc trong tiệm chậm rãi vang lên, trang trí rất cổ, toàn bộ đều là từ gỗ lim chế thành.

Bên ngoài cửa sổ gỗ điêu khắc trồng đầy cây trúc, phóng tầm mắt nhìn ra thấy một mảnh xanh biếc, thanh thản cả tâm hồn.

Chủ cửa hàng là một người đàn ông hơn tuổi, trên người tràn đầy khí chất thư thái, mặc áo xám.

Anh ta nhìn thấy Ngụy Cẩn Hằng, lập tức cười xuống lầu nghênh đón, nhìn hai người như rất quen.

Đồng Kiều yên lặng đứng sau lưng Ngụy Cẩn Hằng, biết người đàn ông này tên là Quân Nhất.

Hai người hàn huyên vài câu, Quân Nhất liền nói Cao tổng của Hằng Hà đang ở trên lầu chờ anh.

Ngụy Cẩn Hằng quay đầu, nhẹ giọng dặn dò: "Em tùy tiện đi xem nhé, đừng đi xa, có việc đi lên tìm anh."

Đồng Kiều gật gật đầu, đợi Ngụy Cẩn Hằng lên lầu, cô đi đến trước một cửa sổ khác, kinh ngạc không thôi.

Vừa rồi ngoài cửa sổ kia là một rừng trúc, từ cửa sổ này nhìn ra ngoài lại tràn đầy màu hồng đỏ, là cây Mai.

Lên lầu, Quân Nhất có phần thâm ý mà hỏi: "Cô bạn gái nhỏ sao?"

Ngụy Cẩn Hằng không che giấu, gật đầu ừ một tiếng.

Nhìn Ngụy Cẩn Hằng thoải mái thừa nhận, Quân Nhất có chút kinh ngạc.

Anh cùng Ngụy Cẩn Hằng quen hơn mười năm, chưa bao giờ thấy anh cho phép bên người có con gái xuất hiện.

Không nghĩ tới lần này có một người, lại là bạn gái của cậu ấy.

Quân Nhất nhịn không được hiếu kì: "Có thể thu phục được cậu, cô bé này nhất định không đơn giản, cô ấy theo đuổi cậu bao lâu?"

Ngụy Cẩn Hằng trên mặt lộ ra một nụ cười yếu ớt: "Không, là tôi theo đuổi cô ấy."

Truyện Chữ Hay