Edit: melbournje
Năm giờ chiều, Đồng Kiều đang do dự nên mặc cái gì ra ngoài mua thức ăn.
Bác sĩ cùng mẹ đều căn dặn cô đầu bị thương, tốt nhất đừng đi ra ngoài gặp gió.
Nhưng tối nay mẹ Đồng làm ca tối, phải tám giờ mới tan làm.
Trong tủ lạnh cái gì cũng không còn, cũng không thể để mẹ đi làm về mà không có cơm.
Lúc này điện thoại của cô vang lên.
"Alo, anh Ngụy."
"Đang làm gì?"
"Chuẩn bị ra ngoài mua một ít đồ ăn làm cơm tối."
Ngụy Cẩn Hằng nghi hoặc: "Không phải bác sĩ bảo tốt nhất là mấy ngày này không nên ra khỏi cửa sao."
"Nhưng nhà em không có thức ăn." Đồng Kiều không thể làm gì nói.
"Em đợi anh vài phút, anh đi cùng với em."
Đồng Kiều đem giày trong tay cất lại trong tủ giày, nghe lời, một lần nữa ngồi lại ghế sa lon trên phòng khách: "Được."
Ngụy Cẩn Hằng chưa tan tầm nên nhắc với Cao Viễn một câu.
Ngụy Tổng là người rất đúng giờ, mấy ngày trước nghe nói anh thức đêm tăng ca Cao Viễn đã rất kinh ngạc.
Không nghĩ tới lần này lại còn không tan làm đúng giờ.
"Ngụy Tổng, ngài hiện tại muốn tan làm sao?"
Ngụy Cẩn Hằng đem một xấp văn kiện đặt ở mặt bàn Cao Viễn.
"Những tài liệu này phát đi, trưa mai họp, tôi cần mấy phương án chứng thực."
Cao Viễn gật đầu: "Được rồi Ngụy Tổng."
"Tôi đi trước, có việc gọi điện thoại."
"Được rồi, Ngụy Tổng."
Nhìn ông chủ nhà mình đi rồi, hai người nhân viên khác lập tức xông tới.
"Anh Viễn, anh có cảm thấy dạo này ông chủ rất khác không."
Cao Viễn trên tay không ngừng chỉnh tư liệu, ngoài miệng trả lời: "Không."
"Anh không thấy cái bút với cái cốc trên bàn Ngụy Tổng sao, xem xét một chút thì chính là đồ con gái tặng."
Cao Viễn nghe các cô gái này nói, trong giọng nói có chút tiếc hận, cảm giác rất là im lặng.
Trước đó lúc Ngụy Tổng độc thân, trong công ty không ít người đều có ý với anh, lại không một ai dám nói.
Đều cảm thấy Ngụy Tổng ít lời, nhìn lạnh lùng dọa người, hiện tại Ngụy Tổng vừa mới có chút tình yêu, những người này còn nói anh khác thường, thật đúng là.....
Chừng mười phút, chuông cửa nhà Đồng Kiều vang lên lên.
Cô đứng dậy mở cửa, ở bên ngoài là Ngụy Cẩn Hằng.
Anh cất bước đi tới, dò xét nhìn Đồng Kiều một lần.
Trong nhà có hơi ấm, cô chỉ mặc áo len mỏng cùng quần đen, nhưng chiếc áo khiến bộ ngực cao thẳng nổi bật lên, eo thì thon nhỏ.
Đồng Kiều không biết anh đang nghĩ gì, chỉ là cảm thấy bị anh nhìn chằm chằm đến mức chột dạ, cúi đầu cũng nhìn mình một lần.
"Thế nào?" Đồng Kiều nghi ngờ nói.
Ngụy Cẩn Hằng thu tầm mắt lại, giọng điệu bình thản nói ba chữ: "Mặc quá mỏng."
Đồng Kiều cúi đầu nhìn quần áo mình, nói lầm bầm: "Không tệ mà, em không có cảm thấy lạnh."
"Bên ngoài lạnh."
Đồng Kiều nhếch miệng, chỉ có thể nói câu: "Được rồi."
Nói rồi trở về phòng, đổi thành áo dày, Ngụy Cẩn Hằng đổi dép lê, ngồi ở trên ghế sa lon nhắc nhở cô: "Mũ, khăn quàng cổ."
Đồng Kiều nhếch miệng, trở lại phòng ngủ một lần nữa cầm đồ đi ra.
Lần này tuy không có khoa trương như mẹ Đồng lúc xuất viện, nhưng theo Đồng Kiều vẫn thấy rất mập.
Nhưng Đồng Kiều biết Ngụy Cẩn Hằng cũng là vì muốn tốt cho cô, cũng không dám phàn nàn.
Đến siêu thị, Đồng Kiều vừa định đưa tay đẩy giỏ hàng, thì có người nhanh tay hơn cô một bước.Siêu thị rất lớn, người cũng không ít.
Đồng Kiều đi ở phía trước, Ngụy Cẩn Hằng ở phía sau đẩy giỏ hàng đi theo.
Thấy Đồng Kiều cầm hai thứ do dự một lúc, Ngụy Cẩn Hằng có thể nhanh chóng cho cô một quyết định.
Thật ra Đồng Kiều biết, việc mua thức ăn này Ngụy Cẩn Hằng không bằng cô.
Dù sao anh có giúp việc, rất ít khi vào bếp, chí ít Đồng Kiều chưa từng thấy anh làm cơm.
Nhưng anh cũng không cảm thấy mất kiên nhẫn, thậm chí có chút thích thú.
Hai người đều có thể phát hiện cảm giác hài hòa này không đúng, nhưng đều không nói ra.
Nhưng hai người cũng có điểm không giống nhau.
Liền ví dụ như Đồng Kiều thích mua rất nhiều thứ rồi đem nhét vào tủ lạnh, Ngụy Cẩn Hằng thì cảm thấy mua đồ ăn cho một ngày là đủ rồi.
Đồ ăn để trong tủ lạnh mặc dù trong thời gian ngắn sẽ không hư, nhưng không bằng ăn đồ mới mỗi ngày.
Buồn cười nhất chính là Đồng Kiều một bên gật đầu trả lời: "Vâng vâng vâng, anh nói đúng." Nhưng tay không ngừng đem đồ bỏ vào giỏ, nhìn giỏ trước mặt tràn đầy đồ, Ngụy Cẩn Hằng bất đắc dĩ cười ra tiếng, không nói thêm gì.
Hai người chậm rãi đi ngang qua khu vực dầu gội đầu, Đồng Kiều nhịn không được dừng lại, nhìn hồi lâu rồi cầm lấy hai chai nhãn hiệu khác nhau do dự.
Suy nghĩ mấy giây, dứt khoát đem cả hai chai đều bỏ vào giỏ.
Tiếp tục đi lên phía trước, đi vài bước, Đồng Kiều quay đầu lại hỏi anh: "Tại sao anh không nói gì."
Ngụy Cẩn Hằng nhìn cô hỏi ngược lại: "Nói cái gì?"
"Em mua đồ không biết tiết chế."
Ngụy Cẩn Hằng giọng điệu bình thản trả lười câu: "Mua cũng được."
"......"
Trong lúc nhất thời Đồng Kiều không biết làm sao trả lời.
Đi hai bước, Đồng Kiều xoay người lại, chỉ vào giỏ đẩy hàng của Ngụy Cẩn Hằng chân thành nói: "Những đồ này đều là của em, để em trả tiền."
Lúc đi đến quầy thu ngân, Ngụy Cẩn Hằng tiện tay cầm một phong kẹo cao su ném vào giỏ hàng: "Hiện giờ trong này có đồ của anh."
Đồng Kiều bị câu nói này của anh làm cho sững sờ, liền thấy anh đẩy giỏ hàng xếp hàng đi lên phía trước, thẳng đến khi tính tổng tiền xong, cô mới mở () Alipay định trả tiền, một cánh tay duỗi tới, đem điện thoại của cô đoạt mất cất vào túi.
() Alipay: Alipay là một nền tảng thanh toán trực tuyến của bên thứ ba, được thành lập tại Hàng Châu, Trung Quốc vào tháng năm bởi thương nhân Jack Ma từ tập đoàn Alibaba. ( Nguồn: Google)
"Quẹt thẻ."
Ngụy Cẩn Hằng tiện tay lấy ra một cái thẻ đen, đưa cho thu ngân.
Đồng Kiều không thuận theo: "Em có tiền, em không cần anh trả."
Thu ngân bị hai người làm cho mơ hồ, đến khi Ngụy Cẩn Hằng sau lưng Đồng Kiều nâng cằm với cô, cô tiếp tục quẹt thẻ.
Lúc này Ngụy Cẩn Hằng đưa điện thoại di động một lần nữa đưa tới trước mặt cô: "Trả em."
Đồng Kiều luống cuống tay chân muốn mở điện thoại, nhấn hai lần lại không có phản ứng.
Tai trái truyền đến giọng nói Ngụy Cẩn Hằng: "Anh tắt máy rồi."
Đồng Kiều quay đầu thở phì phò nguýt anh một cái.
Ngụy Cẩn Hằng cất đồ vào túi, xách theo hai túi lớn đi sau cô xuống bãi đỗ xe.
Lúc này đã h, chính là giờ cao điểm, một đường kẹt xe.
Trong xe bầu không khí rất quỷ dị, Đồng Kiều ngồi ở vị trí phụ lái nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngụy Cẩn Hằng quay đầu liếc cô một cái, dò hỏi: "Tức giận như vậy sao?"
Đồng Kiều không để ý tới anh.
Đây là lần đầu tiên Ngụy Cẩn Hằng thấy cô tức giận như vậy, nhếch môi giải thích nói: "Anh không có ý gì khác, chính là muốn dùng tiền vì em."
Câu nói này khiến Đồng Kiều nhịn không được quay đầu: "Ngụy Tổng, anh biết anh nói như vậy, sẽ rất dễ khiến người ta hiểu lầm không?"
"Hiểu lầm cái gì?"
"Hiểu lầm thành anh đang tiến đến gần em, anh thích em." Đồng Kiều nói xong mới phát hiện được mình nói cái gì, trên mặt lộ ra vẻ ảo não: "Em, em nói là......"
"Không cần hiểu lầm." Ngụy Cẩn Hằng đánh gãy lời cô, vừa vặn lúc này dừng đèn đỏ.
"Anh cho là mình biểu hiện đã đủ rõ ràng."
Ngụy Cẩn Hằng nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn cô, giọng điệu đứng đắn: "Anh chính là đang tiến đến gần em."
Anh đột nhiên nói lời này khiến Đồng Kiều sửng sốt, dưới tình huống bình thường, không phải là nên phủ nhận sao? Đã vậy anh còn thừa nhận.
"Anh...vì cái gì?" Đồng Kiều trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.
Đèn đỏ sắp hết, ba giây sau chuyển thành đèn xanh.
Ngụy Cẩn Hằng mắt nhìn phía trước, lái xe đi tiếp.
"Còn nhớ rõ lần trước ở trên tầng cao nhất, em hỏi anh có phải là thích em không, anh trả lời hẳn là vậy."
Đồng Kiều đương nhiên nhớ kỹ, ba chữ kia làm cho cô liên tiếp vài đêm mất ngủ, cô thực sự không nghĩ người đàn ông ưu tú như Ngụy Cẩn Hằng vì sao lại thích mình.
Cô vẫn cảm thấy hai người bọn họ căn bản không có khả năng, không nói từ nhỏ hoàn cảnh đã khác biệt, năng lực cá nhân khác biệt, liền ngay cả sở thích cá nhân cũng không giống nhau.
Cô thực sự không nghĩ đối phương sẽ thích mình, nhưng trong khoảng thời gian này việc Ngụy Cẩn Hằng làm vì cô, cô cũng chú ý toàn bộ.
"Nếu em đã cảm thấy quan hệ của chúng ta chưa là gì nhưng anh đã trả tiền giúp em, vậy bây giờ chúng ta liền xác định quan hệ."
Lúc nói những lời này, xe đã đến dưới cư xá, Ngụy Cẩn Hằng ngừng xe, lấy ra một chiếc hộp màu đen.
Mở ra, bên trong là một cặp nhẫn đôi.
Đèn đường bên ngoài chiếu vào trong xe, chiếu vào trên mặt nhẫn, phát ra ánh sáng rực rỡ.
"Vốn là mấy ngày trước anh nghĩ sẽ đi xem phim rồi nói chuyện này, không nghĩ tới đêm đó em bị thương, nhưng bây giờ nói ra cũng không muộn."
Đồng Kiều trong lòng hoảng loạn: "Em, em còn chưa chuẩn bị xong."
Ngụy Cẩn Hằng lấy từ hộp ra một chiếc nhẫn, kéo tay phải của cô, đeo trên ngón áp út.
"Trước đó đã cho em thời gian chuẩn bị."
Đồng Kiều nhìn nhẫn trên tay mình, trố mắt hồi lâu.
Lúc này, một thân thể tiến tới, giúp cô tháo dây an toàn, thuận tay vỗ xuống mũ trên đầu cô: "Bây giờ việc giúp em trả tiền đã trở nên danh chính ngôn thuận, đừng giận nữa, xuống xe."
Nói, anh mở cửa xe, đem túi phía sau cầm xuống.
Đồng Kiều vẫn như cũ ngồi trên xe, cảm giác không thích hợp.
Tỏ tình xong rồi sao? Sao cô cảm thấy Ngụy Cẩn Hằng không cho cô cơ hội lựa chọn vậy.
Từ đầu tới cuối anh chưa hề nói anh yêu em, nhưng sao cô lại cảm thấy rất cảm động.
Mà lại cũng không giống như trên phim truyền hình, thừa dịp cô cảm động đưa cho cô một bó hoa hồng, ôm lấy cô hôn nồng nhiệt.
Đồng Kiều nhìn nhẫn kim cương, hít mũi một cái, lẩm bẩm nói: "Vì chiếc nhẫn này đẹp, nên tha cho anh."
Nói xong cầm đồ xuống xe.
Về sau cô mới biết được, chiếc nhẫn đôi này của bọn họ, là Ngụy Cẩn Hằng tự mình thiết kế, tự tay chế tác.
Ngày đó ở cửa hàng trà sữa gặp được anh, anh nói tới gần đây lấy đồ, chính là đôi nhẫn này.
Như thế mà nói, dĩ nhiên anh đã sớm chuẩn bị.
Đồng Kiều vào nhà, đã h tối.
Cô thay quần áo ở nhà, chuẩn bị nấu cơm.
Ngụy Cẩn Hằng mặc đồ tây mang dép cất đồ trong tủ lạnh, thần sắc thanh lãnh, hoàn toàn không có cảm giác của những người đàn ông khác sau khi thổ lộ thành công, đáng lẽ nên nên cười ngây ngô vui sướng chứ.
Nếu như không phải đang đeo chiếc nhẫn trên tay, Đồng Kiều còn cho là mình vừa nằm mơ.
Đồng Kiều vừa làm cơm vừa nghĩ đến biệt danh của Ngụy Cẩn Hằng, Ngụy đại gia.
Chẳng lẽ anh thật sự như ông già - tuổi, không có nửa tế bào lãng mạn sao.
Ngụy Cẩn Hằng hoàn toàn không biết Đồng Kiều đang thái thịt, trong đầu lại hiện tại đầy những ý nghĩ đang chạy như tàu hỏa.
Cất đồ xong, Ngụy Cẩn Hằng nhìn giờ liền nói muốn đi.
Đồng Kiều nghĩ đến lát nữa mẹ Đồng về, nhìn trong nhà đột nhiên nhiều thêm một người đàn ông cũng không hay, hai người bọn họ vừa mới xác định quan hệ, Đồng Kiều cảm thấy hay là chờ ổn định rồi nói cho mẹ.
Cô ngượng ngùng nói: "Vậy thì được, anh đi đường cẩn thận."
Ngụy Cẩn Hằng ừ một tiếng, vẫy vẫy tay với cô.
Đồng Kiều không hiểu đi tới: "Thế nào?"
"Hôn chúc ngủ ngon." Giọng điệu Ngụy Cẩn Hằng chững chạc đàng hoàng, ngay lúc Đồng Kiều không kịp phản ứng, bị người ta tóm lấy, thuận tay kéo vào trong ngực.
Một đôi môi ấm áp dán ở trên môi của cô, cánh tay bên hông cô xiết chặt, quấn lấy cô rất sát.
Đồng Kiều có thể cảm giác được nụ hôn này không khác với mọi ngày, Ngụy Cẩn Hằng vẫn làm chủ, và vẫn giống như nổi điên, bá đạo.
Hai người lúc nãy còn đang đứng trước cửa, Đồng Kiều bị anh hôn mãnh liệt đẩy lui về phía sau.
Cô lui, anh tiến.
Đồng Kiều lại bị anh đặt ở trên ghế salon.
Đồng Kiều dùng sức đem anh đẩy ra, thở hổn hển nói: "Một lát nữa mẹ em về rồi."
Đôi mắt Ngụy Cẩn Hằng cực nóng dần dần khôi phục, giọng nói khàn khàn ừ một tiếng.
Anh dùng ngón tay cái ma sát nhẹ nhàng đôi môi bị anh hôn sưng đỏ, cúi đầu hôn một cái nữa, nói: "Ngủ ngon."