“Chika, thử bánh quy của tớ đi”
“Socola của tớ cũng ngon lắm”
“Ăn cả senbei của tớ nữa nhé!”
“Ừmm, mình không thể ăn tất cả cùng lúc được đâu”
Trong giờ nghỉ trưa tại lớp 1-4, tại lớp của Ichinose Soma, nơi mà lúc nào cũng sôi động và ồn ào cả.
“Họ không chán khi làm thế suốt ngày à?”
Trong khi nhấm nháp chiếc bánh mì yakisoba của mình, cậu không khỏi ngạc nhiên trước khung cảnh này.
Khoảng mười cô bạn đang tập trung ở giữa lớp, tạo thành một nhóm lớm, tất cả đều mang theo đồ ngọt trong tay mình, cố gắng đút cho cô gái ngồi giữa.
Cô gái với mái tóc sáng nâu bồng bềnh đó đang gặp khó khăn trong việc lựa chọn các loại đồ ngọt mà cô được cho.
Từ xa, một cô gái có đôi mắt sắc xảo và mái tóc đen dài óng vỗ tay để thu hút sự chú ý của họ.
Cô có một vóc dáng to lớn cùng với thái độ nghiêm túc, trông cô như là một SP vậy. [note56978]
Chika đang bối rối vì các cậu đó, hãy xếp hạng theo thứ tự mà chúng ta đã rút thăm nhé.
Làm theo hướng dẫn và xếp hàng, cô gái đứng đầu tiên đưa cho Chika một chiếc bánh quy lớn với nhiều socola.
“Của cậu đây, Chika, ăn ngon miệng nhé!”
“C-cảm ơn vì bữa ăn”
Chika đỏ mặt ngượng ngịu vì bị nhiều bạn cùng lớp nhìn trong khi đang ăn chiếc bánh.
Đôi tay và cái miệng nhỏ nhắn của cô cứ như một chú sóc con, nên trông cô rất ngây thơ vô số tội và đáng yêu
“Kyahhh! Chika đáng yêu quáaa!!”
Những giọng nói màu vàng nghe giống tiếng la hét phát ra cùng lúc từ các cô gái. [note56979]
“Chika, nhìn qua chỗ tớ, hãy tạo dáng trong khi thưởng thức đồ ngọt đi!”
Cô gái đưa bánh quy ban nãy lấy điện thoại ra và chụp rất nhiều ảnh.
“Điều này khá giống như sự kiện bắt tay thần tượng…Không, mình nghĩ lại rồi, có vẻ nó giống như một cuộc triển lãm gấu trúc hơn”
Trong khi quan sát sự náo động của các cô gái, tôi nói ra suy nghĩ của mình.
“Tuyệt nhỉ? Mình cảm giác đấy như là vườn hoa của các cô gái vậy”
Shohei Kikuchi, người đang ăn trưa với tôi, bình tĩnh nói vậy trong khi mỉm cười dịu dàng.
“Soma, cậu thích cái nào hơn giữa những anh chàng “ướt đẫm” mồ hôi từ các clb thể thao đang cười khoái chí hay bầu không khí quyến rũ này?”
“Hỏi thừa, dĩ nhiên là vế sau rồi”
Tôi trả lời ngay lập tức và Shohei mỉm cười nhẹ như muốn nói “Đúng chứ?” với tôi.
“Hơn nữa, họ không phải là những người ồn ào vô tổ chứ. Cậu ấy cũng đã giúp các cô gái khá nhiều đấy”
Vừa nói, cậu chỉ đũa về phía các cô gái.
Cô gái thứ hai đưa cho Chika một túi đựng đầy kẹo dẻo, nắm lấy cả hai tay cô và lắc mạnh.
“Hôm nọ, mình đã thử làm theo lời cậu và mọi chuyện đã diễn ra tốt đẹp! Mình rất vui vì cậu đã giúp mình, Chika, mình biết ơn cậu nhiều lắm!”
“Ừm…mình rất vui khi biết vậy, nhưng mình không giúp gì nhiều cả nên cậu không cần cảm ơn mình đâu”
“Không không! Mình thực sự rất biết ơn cậu vì đã làm vậy!”
Cô gái kia bày tỏ lòng biết ơn bằng một nụ cười rạng rỡ, trong khi Chika đáp lại bằng một nụ cười có chút ngơ ngác.
Sau khi quan sát họ một lúc, Shohei ăn tamagoyaki (trứng tráng cuộn) của mình với cảm giác hài lòng.
“Nhờ có “toàn năng” và “thiên thần hòa bình”, lớp học của chúng ta mới bình yên như vậy”
[note56980]
“Lớp học yên bình như vậy thật tốt, nhưng dù nghe bao nhiêu lần đi chăng nữa thì cái biệt danh đó cũng thật sáo rỗng”
Khi nghe thấy những biệt danh đó, Soma nhăn mặt lại.
Nếu các học sinh của lớp 1-4 được hỏi rằng ai là người nổi tiếng trong lớp mình, chắc chắn họ sẽ nhắc tới Miki Saito và Chika Satomi.
Miki Saito là một học sinh có tài năng thiên bẩm.
Cô có kết quả học tập cao, năng lực của cô đã dẫn dắt lớp 1-4 giành chiến thắng trong đại hội thể thao được tổ chức vào tháng 5 với khả năng xuất sắc của mình.
Cô còn từng là lớp trưởng trong học kỳ đầu tiên và tranh cử được vị trí phó chủ tịch hội học sinh dù mới là năm nhất.
Do đó cô mới có biệt danh là “Toàn năng”.
Mặt khác, Chika Satomi không xuất sắc như Miki.
Cả điểm số và khả năng thể thao của cô đều chỉ ở mức trung bình, cô cũng không phải thành viên của hội học sinh hay tham gia clb nào cả.
Cô chỉ là một cô gái bình thường.
Tuy nhiên, sức quyến rũ của cô lại là một thứ hoàn toàn khác.
“Chika, mình ôm cậu một cái được không…? Cậu thật đáng yêu và dễ thương”
“Ừmmm, điều đó xấu hổ lắm…”
“Vậy ít nhất thì cho tớ chụp ảnh nhé!”
Chika được rất nhiều cô gái yêu mến.
Nó giống như kiểu là sự hiện diện của các con vật nhỏ dễ thương vậy, các cô gái khác rất yêu thương và chiều chuộng cô.
Có lẽ vì bầu không khí này, cô được coi là một người dễ gần và dễ chia sẻ những vấn đề, cô được mọi người coi như một người có thể tham khảo ý kiến.
Nhờ có cô mà các cô gái trong lớp rất ít xung đột, khiến bầu không khí của lớp học nhẹ nhàng hơn.
Do đó cô có biệt danh là “Thiên sứ hòa bình”
Như Shohei đã nói, không thể phủ nhận rằng họ đã đóng góp nhiều cho lớp 1-4.
Tuy nhiên-
“Đặt cho họ những biệt danh kì cục như vậy có hơi quá đáng không?”
Chuyện hai cô gái xinh đẹp có vẻ ngoài độc đáo sẽ thu hút sự chú ý là điều dễ hiểu, nhưng những biệt danh đó có vẻ hơi quá xa vời.
Nó có vẻ khá xấu hổ đối với biệt danh của học sinh cao trung.
“Không biết ai đã nghĩ ra mấy biệt danh nhàm chán đó nhỉ?”
“Là mình…?”
“Cậu á!?”
Soma suýt phun toàn bộ chiếc bánh yakisoba trong miệng mình ra.
“Thật ngu ngốc khi cậu làm vậy, Shohei”
“Im đi. Mình chỉ muốn làm gì đó cho những người mình ngưỡng mộ”
“Ngưỡng mộ? Ai? Hai người họ á?”
Trong tình cảnh như vầy thì điều này có vẻ thú vị và bất ngờ với tôi.
Cậu ấy đảo mắt trước khi “xử lý” nốt chiếc bánh mì cùng hộp nước ép cà chua.