The Book Eating Magician

chương 08: quyển sách này có vị như thế nào? #4

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cuối cùng đã trở lại với văn minh nhân loại. Cơ mà mình chưa đăng lịch ra chap nhỉ.

.

.

.

Theo chạm vào sau gáy cậu trong khi kiểm tra hai bàn tay, thứ không hề có vết chai sạn nào giống như Alfred. Cậu mới chỉ rời đi khoảng 20 phút, mà cơ thể cậu đã có cảm giác xa lạ rồi. Điều này chứng tỏ rằng những kinh nghiệm của Alfred Bellontes đã được khắc ghi sâu vào tâm trí cậu.

Cho đến bây giờ, nó vẫn có cảm giác như những tia sáng màu xanh lục sẽ nổi lên bất cứ lúc nào.

‘Không, nó thực sự có thể đấy chứ?’

Theo ngắm bắn bằng ngón tay cậu. Đây chính là bí kĩ của Alfred Bellontes… tia chớp tử thần, thứ đã sát hại vô số những hiệp sĩ hàng đầu.

Cảm giác đó, câu vẫn còn nhớ như in. Sức mạnh ma thuật được kéo ra từ trong huyết mạch của cơ thể, rồi sẽ hình thành ma pháp ở bên ngoài.

Pajijik.

“Ugh!”

Có một tiếng *pằng* lớn, như thể da của cậu vừa bị đốt cháy từ bên trong vậy.

Cánh tay của cậu khác với Alfred. Nó yếu hơn nhiều so với cánh tay đã được tôi luyện trong nhiều năm, thậm chí vài thập kỉ. Sự hình thành của Hỏa tiễn ma pháp khiến cho vài mạch máu của Theo vỡ ra. Nếu Theo vẫn tiếp tục việc thử tái hiện lại mức độ ma pháp mà Alfred đã sử dụng, chắc chắn cả cánh tay phải của cậu sẽ bị tàn phế.

Nhưng may mắn thay, Theo không có kiêu ngạo như vậy.

Cậu đã tự hỏi rằng nó có thực sự khả thi đối với cậu không, với thể trạng cơ thể cậu bây giờ, nhưng ký ức của Alfred trong cậu đã xác nhận. Và đồng thời khi các mạch máu của cậu vỡ ra, một tia sáng lục phóng ra.

Piing!

Tia sáng màu lục đó, có phần thon hơn so với cái của Alfred, phóng xuyên qua cửa kính của thư viện và biến mất. Tuy nhiên, sức mạnh của nó cũng dễ dàng vượt qua những phép Hỏa tiễn ma thuật thông thường đến gấp đôi, thậm chí là gấp ba lần. Dù là vậy, nhưng lượng năng lượng ma thuật tiêu tốn không hề thay đổi.

Đây chính là bản chất của [Ma pháp đạn đạo] và kĩ thuật của Alfred mà rất nhiều học giả đã mài công nghiên cứu.

“…Thực sự, thành công rồi.”

Theo nhìn vào ngón trỏ của mình với đôi mắt run rẩy sau khi đã thử nghiệm thành công. Cánh tay của cậu thì đau nhói, trong khi những vết bầm tím xuất hiện khắp trên tay cậu.

Mà, giờ đây Theo không thể không quan tâm đến việc này. Cậu được mênh danh là tên đần độn trong học viện, kẻ đã phải học lại đến ba năm.

Không một ai đặt kì vọng vào cậu. Kể cả Giáo sư Vince, người duy nhất thừa nhận tài năng của cậu, cuối cùng đã quay lưng lại với cậu. Những ma pháp bình thường nhất mà ai cũng có thể thực hiện, thì Theo lại không thể làm được.

Cậu đã từ bỏ nó. Việc đuổi theo những người khác quả thực rất khó, nên cậu đã từ bỏ việc đó. Có lẽ đó là lý do tại sao…

Những cảm xúc bắt đầu tuôn trào trong lòng cậu, một niềm vui khó tả mà cậu chưa cảm nhận bao giờ. Niềm vui bí ẩn truyền qua tủy sống khi cậu suy nghĩ về việc thành thạo một ma pháp mà không ai có thể.

‘Mình có thể làm được!’

Theo đã bị phản bội bởi tài năng của cậu và bởi thực tế tàn nhẫn. Năm năm liền, không một ai từng cố gắng giúp cậu. Mọi người trong học viện, ai cũng gọi Theodore là một kẻ thua cuộc, và cậu cũng không thể phản bác lại điều đó. Cậu chỉ đơn giản là tự nhốt mình lại trong phòng thư viện cũ.

Thế nhưng, mọi chuyện sẽ khác biệt kể từ bây giờ. Không, nó sẽ chắc chắn thay đổi.

“… Tốt.”

Theo hít thở trong khi cố gắng kiềm chế những cảm xúc đang dâng trào bên trong mình, rồi cậu nhìn xuống bàn tay trái. Hôm nay, nó đã ăn được hai quyển sách—

Bốc cháy và Hỏa tiễn ma thuật – Alfred.

Nhờ thành tựu vượt trên cả mong đợi này, kể cả cái lưỡi kia cũng trở nên đáng yêu với cậu.[note21382]

“Gluttony.”

Cái lưỡi bật ra khỏi tay theo lời gọi của cậu.

–Ngươi có câu hỏi gì sao?

Theo không chần chừ gật đầu. Hai ma pháp cậu học được đã là quá đủ cho ngày hôm nay. Ma pháp cậu nhận được từ Alfred Bellontes đã đáng giá hơn những gì cậu nhận được cả tuần qua. Hơn nữa, Theodore đã kiểm tra cẩn thận và xác nhận rằng không có ma pháp nào mà cậu cần hấp thụ lúc này.

‘Mình đã có đủ ma pháp bậc 2 rồi. Với vài ngoại lệ như ma pháp của Alfred, mình không cần cho nó ăn nữa. Hiện tại, mình cần thứ sức mạnh ma thuật có thể cho phép mình sử dụng ma pháp bậc 3.’

Nếu như ma pháp là ngọn lửa, thì sức mạnh ma thuật chính là nhiên liệu. Cậu không thể dùng ma pháp nếu cậu không có đủ sức mạnh ma thuật. Ngược lại, sở hữu một lượng lớn sức mạnh ma thuật mà thiếu khả năng điều khiển sẽ là một thảm họa.

Chính vì thế, loài rồng sở hữu lượng năng lượng ma thuật gần như là vô hạn được đánh giá là giống loài thượng đẳng nhất.

Phải chăng Theo được sinh ra trong một gia đình giàu có, cậu đã không phải lo lắng về mấy chuyện này. Cậu có thể nhận được rất nhiều sức mạnh ma thuật nếu cậu mua thuốc tăng cường. Tuy rằng càng dùng nhiều thì tác dụng càng giảm, nhưng nó cũng đủ cho cậu có thể sử dụng ma pháp 3rd Circle.

Khốn nỗi cái khoản tiền cần thiết để mua chỗ thuốc tăng cường ấy cũng bằng năm cái sổ đỏ nhà Miller.

Thế nên, cậu hỏi Gluttony, “Tôi muốn biết cách gia tăng sức mạnh ma thuật.”

Grimoire cổ đại… Tàn tích từ khoảng thời gian không được ghi chép trong lịch sử… Trong số vô vàn kiến thức mà Gluttony đã hấp thụ, Theo tin rằng sẽ có cách để gia tăng sức mạnh ma thuật mà không cần đến thuốc tăng cường.

–…….

Gluttony trở nên im lặng trong một khắc.

“Cái gì, ngươi không biết ư?” Theo hỏi lại, đột nhiên cảm thấy bất an.

Gluttony trả lời với tông giọng khó chịu, mỉa mai.

–Ngươi, ngốc nghếch. Câu hỏi, không rõ ràng. Sức mạnh ma thuật, hơn 100 cách, để gia tăng. Và, ta chỉ có thể, nói cho ngươi, một cách.

“C-có hơn 100 cách?”

Theodore mắt chữ O miệng chữ A.

Tháp Ma thuật đã công bố ba cách duy nhất để gia tăng sức mạnh ma thuật: ăn những loài thực vật hay động vật có chứa nó; dùng thuốc tăng cường; hoặc nhận được pháp trận từ các ma pháp sư khác.

Tất cả các phương pháp trên đều yêu cầu những khoản phí lớn, thế nên cậu chưa bao giờ cân nhắc những phương pháp này. Thế mà, Gluttony lại nói có đến hơn 100 cách. Thêm nữa, nó nói chỉ có thể cho Theo biết một cách.

“L-làm thế nào giờ?”

Nếu có tận 100 phương pháp, Theo có thể tìm ra cách hợp với mình. Gluttony thúc giục cậu với giọng nói run rủi,

–Điều kiện, đặt ra. Ta, thu gọn, kết quả.

“Một điều kiện hửm…như thế nào?”

–Hiệu quả, nhất.

“Được đó.”

Nếu trạng từ ‘nhất’ được thêm vào, sẽ chỉ có một câu trả lời. Có thêm vài cái nữa sẽ vi phạm đến ý nghĩa của từ ‘nhất’. Theo hiểu lời giải thích của Gluttony và trở nên lưỡng lự trước khi quyết định.

“Hãy chỉ tôi phương pháp hiệu quả nhất đối với bản thân tôi hiện tại.”

Không cần biết phương pháp đó có tuyệt vời tới mức nào, nhưng nếu cậu không sử dụng được thì nó vô dụng.

Ví dụ như, thật vô dụng nếu như có ai khuyên cậu đi kiếm tim rồng về mà thịt, hay thực hiện ma pháp cấm. Hơn nữa, nếu cậu hỏi về phương pháp hiệu quả nhất, câu trả lời được đưa ra có thể dành cho loài khác, chứ không cho cậu.

Vậy nên, Theo thu hẹp các khả năng. Điều này sẽ giúp cho Gluttony đưa ra câu trả lời phù hợp với cậu.

–Ta hiểu rồi.

Giọng nói quen thuộc vang lên một lần nữa.

[Một tính năng ẩn của Gluttony đã được kích hoạt! Với tư cách là một grimoire tham lam, Gluttony giờ có thể ăn bất cứ vật thể ma thuật nào. Cho đến bây giờ, nó mới chỉ hấp thụ bản chất của vật thể. Tuy nhiên, nó giờ có thể hấp thụ một phần khả năng của vật thể.]

[Vật thể chứa năng lượng ma thuật sẽ gia tăng sức mạnh ma thuật cho chủ thể. Gluttony có thể tiêu hóa hiện vật bị nguyền rủa.]

[Chỉ cần ăn, thay vì chiết xuất, sẽ có thể sử dụng trong khi Gluttony ở trạng thái ngủ.][note21381]

Thông tin cung cấp bởi giọng nói đó thật tuyệt vời.

Theo cảm thấy ngạc nhiên khi chỉ bằng một câu hỏi, cậu đã có thể kích hoạt được kĩ năng ẩn này của Gluttony. Có vẻ như việc hỏi Gluttony không chỉ đơn giản là việc tiếp thu kiến thức. Nếu Theo có thể tận dụng tốt điều này, cậu có thể tăng thêm tính năng của cái grimoire quyền lực tốt hơn trong tương lai.

‘Những vật thể chứa năng lượng ma thuật. Nhìn thì dễ nhưng có lẽ sẽ khó hơn mình tưởng.’

Tìm được vật thể chứa năng lượng ma thuật trong học viện sẽ khá dễ dàng.

Học viện là nơi giảng dạy ma pháp, thế nên có rất nhiều dụng cụ và nguyên liệu chứa kha khá sức mạnh ma thuật. Nếu cậu đến phong giả kim thuật bây giờ, sẽ có hàng đống vật phẩm được chất đống ở đó.

Nhưng, ăn mấy cái dụng cụ này sẽ khác so với khi cậu ăn những quyển sách từ thư viện.

Thư viện không có bất kì sự quản lí tử tế nào khi tất cả những gì người thủ thư làm là khóa nó lại. Ai sẽ nhận ra vài quyển sách cũ đột nhiên biến mất chứ? Thậm chí khi cả vài giá sách bị lấy đi, chẳng ai sẽ nhận ra sự bất thường đâu.

Tuy nhiên, các phong học không như thư viện. Trong phòng giả kim thuật, có tới ba đến bốn người kiểm tra số lượng dụng cụ hàng ngày. Chỉ cần một lọ thuốc tăng cường bị mất đi thôi, họ sẽ có thể khoanh vùng điều tra và phát hiện ra Theodore là người đã lấy nó.

‘Mình không thê làm điều này trong học viện. Rủi ro thực sự quá lớn.’

Nếu là vậy, câu trả lời phải được tìm thấy bên ngoài học viện. Trong lúc Theo dằn vặt về nó, thì một ý tưởng xuất hiện.

Cậu cần sự giúp đỡ của ai đó để thực hiện mục tiêu của mình. Một người hiện lên trong suy nghĩ của cậu.

“…Mình sẽ phải nhờ đến giáo sư.”

Giáo sư Vince…

Vince, người cảm thấy tiếc nuối về tài năng của cậu, chắc sẽ không từ chối yêu cầu của cậu một cách dễ dàng.

Truyện Chữ Hay