The Book Eating Magician

chương 39: hỏi và đáp #2

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

sorry mọi người, mình lỡ sa đọa quá

.

.

Theo không thể giấu nổi biểu cảm ngạc nhiên tột độ trên mặt cậu sau khi nghe những lời đó.

‘Một tính năng ẩn ư…?’

Trong vài tháng qua, cậu đã được trải nghiệm giá trị của grimoire, Gluttony. Chức năng ‘ăn’, thứ chuyển hóa kiến thức thành sự thông thạo qua quá trình hấp thụ những cuốn sách ma thuật. Theo cũng có thể nhận được ‘kĩ năng’ qua việc hấp thự những tạo vật hiếm có, hay dự trữ ma pháp bằng ‘Memorize’.

Giả như có tồn tại tạo vật với khả năng tái hiện lại dù chỉ một chức năng của Gluttony, nó sẽ ngay lập tức đủ khả năng để trở thành một bảo vật quốc gia. Ấy vậy mà, ngay bây giờ, cậu có được điều kiện để thêm một chức năng nữa ư? Điều này đủ sức làm choáng ngợp bất cứ ai.

-Trông có vẻ ngon ăn đấy.

“Tôi sẽ không phủ nhận điều đó, những mục đích đằng sau nó là gì?”

-Chẳng có mục đích nào cả, ta chỉ đơn thuần muốn người sử dụng phát triển nhanh hơn thôi.

Gluttony càu nhàu trước khi tiếp tục.

-Vấn đề ở đây chính là ở chất lượng thức ăn. Ngươi chưa bao giờ cho ta ăn một quyển sách hiếm nào ngoài [Ma thuật đạn đạo] và [Tinh linh ma pháp nhập môn]. Đừng chỉ cho ta ăn mấy thứ bình phẩm chứ.

“Chất lượng đồ ăn sao…?”

-Ngươi có thể nghĩ ta tham lam, nhưng chẳng phải việc này cũng có lợi cho ngươi hay sao?

Chắc chắn rằng, cậu đã trải nghiệm việc ăn một quyển sách xếp hạng ‘Hiếm’ đến hai lần. Dù là vậy, vẫn có giới hạn về số lượng những quyển sách nguyên tác đang tuần hoàn trong công đồng.

Việc có được [Ma pháp đạn đạo] là một sự trùng hợp, còn [Tinh linh ma pháp nhập môn] là nhờ vào sự giúp đỡ từ Vince. Những quyển sách ứng dụng từ những anh hùng trong các lĩnh vực khác không phải thứ một học viên có thể thèm muốn.

Tuy nhiên, nếu những lời Gluttony nói là sự thật, thì Theo không có bất cứ lý do nào để từ chối.

‘Dù thế nào thì, mình cần phải ăn những quyển sách hiếm cho sự phát triển của mình. Nếu như một chức năng ẩn được giải phóng trong quá trình, thì nó sẽ có lợi cho mình.’

Điều tương tự cũng đúng kể cả khi điều kiện giải phóng nó có lạ thường đi chăng nữa. Việc Gluttony có mở khóa chức năng ẩn hay hay không phụ thuộc vào mong muốn của nó, nên Theo luôn có thể bỏ cuộc nếu tình hình trở nên khó khăn. Chẳng có gì để mất, chỉ có những lợi ích tiềm năng đang chào đón.

Cuối cùng thì, Theodore nghe theo gợi ý của Gluttony.

-Điều kiện mở khóa chức năng này rất đơn giản. Ngươi có thể giải phóng nó bằng cách ăn một thứ nào đó tồn tại xung quanh ngươi.

“Nó là thứ gì?”

-Chỉ là nó…

Lông mày Theo giật ngay khi cậu nghe được điều kiện mở khóa chức năng ẩn.

‘…Tại sao lại là thứ đó chứ ?’

***

Một khoảng thời gian trôi qua.

Vince, người đã nằm trong cơn mê trong một lúc, từ từ mở mắt. Đôi mắt xanh biển của ông sang lên trong khoảng khắc, nhưng ánh sang ấy sớm nhòa đi. Đó là một hiện tượng gây ra bởi sự ổn định của lớp thuật thức thứ 6 mới trong cơ thể của ông.

“Huuuu…”

Tiếng thở dài nhẹ nhàng phát ra từ Vince, rồi Theo nhận ra Vince đã tỉnh dậy.

“Xin chúc mừng ngài đã đạt đến lớp thuật thức thứ 6, thưa giáo sư.”

“Cảm ơn em. Tất cả đều là nhờ vào vào em.” Vince đáp lại lời chúc mừng với một giọng nói chân thành.

Vince đã bị mắc kẹt tại lớp thuật thức thứ 5 trong suốt hơn một thập kỉ. Nếu ông đã không gặp Theodore và nghe được lời khuyên từ Gluttony thì có lẽ ông vẫn sẽ bị mắt kẹt trong nhiều năm nữa. Mà không, liệu nó có phải sẽ chỉ tốn vài năm nữa không? Vài ma pháp sư được định sẽ không thể vượt qua bức tường ấy cho tới cuối cuộc đời. Đối với Vince Haidel, mối quan hệ giữa ông với Theo có thể là cơ hội duy nhất của ông.

“Nếu ta chỉ nghiên cứu một mình, ta có thể sẽ phải phí thêm 10 năm tiếp theo, hoặc hơn thế nữa. Ta nghĩ cuộc gặp gỡ giữa ta với em ở học viện Bergen là may mắn lớn nhất cuộc đời ta, Theodore à.”

“T-thưa giáo sư.”

“Đừng nhìn ta như vậy. Câu trả lời cho câu hỏi của ta chính là thứ sẽ giúp ngành khảo cổ học tiến bộ lên rất nhiều năm.”

Đó không phải là một lời khen phóng đại. Toàn bộ những tàn tích liên quan đến đế chế ma thuật cổ, Balcia, đã bị phá hủy.

Nếu như Vince đã không tình cờ phát hiện ra một phiến đá, ông sẽ không bao giờ có thể tìm hiểu về ngôn ngữ Balcard. Tài liệu cổ đã giữ ngôn ngữ Balcard trong trạng thái tốt. Đó là một cơ hội cho Vince để ông tìm hiểu về khảo cổ học, nhưng nó cũng đã đóng vai trò làm một cái gông ngăn cản ông ở lại lớp thuật thức thứ 5.

Ông đã nghiên cứu hàng tá phiến đã Balcard và bỏ ra 10 năm đợi chờ vô ích để những tạo tác được khai quật.

‘Ta đã được thưởng bù cho những năm tháng đợi chờ.’ Vince gần như không thể kiềm chế luồng sức mạnh ma thuật của ông khi ông run lên vì sung sướng.

Tràn ngập với những cảm xúc mạnh mẽ, Vince không thể ngăn mình nắm lấy bàn tay của Theo. Bất cứ ma pháp sư kì cựu nào cũng biết việc vượt qua ‘bức tường’ có ý nghĩa gì. Ngay bây giờ, tâm trí và cơ thể Vince đang tràn đầy năng lượng ma thuật. Sự lão hóa của ông sẽ bị kìm lại, và ông sẽ đặt bước chân đầu tiên lên con đường vượt qua nhân loại.

Thật chẳng vô lý chút nào khi niềm vui sướng không thể kiểm soát sẽ nổi lên trong lòng ông.

Theo nghĩ rằng, ‘Liệu có ổn không… Khi làm nó ngay bây giờ ?’

Một trong những đức tính của ma pháp sư là sự điềm tĩnh trong suy nghĩ, vậy nên hiếm có sự phấn khích như vậy. Rất có khả năng giáo sư Vince sẽ thực hiện một yêu cầu nhỏ từ Theo. Cậu nghĩ về ‘điều kiện mở khóa’ mà Gluttony đã nói với cậu trước khi chìm vào giấc ngủ.

‘Cho nó ăn một chiếc túi không gian… Liệu nó có biết một chiếc túi không gian đắt và hiếm đến thế nào không?’

Phải, điều kiện Gluttony đưa ra là hãy cho nó ăn một chiếc túi không gian.

Bậc tối thiểu để sử dụng ma pháp không gian là 6, và trong trường hợp của túi không gian, một khoảng trống nhất định phải được khâu vào trong cái túi, có nghĩa rằng độ khó để làm ra nó rất cao.

Vậy nên, trong vương quốc, nó chỉ có thể được bán cho những người được ủy quyền bởi Hội đồng ma thuật hoặc những ma pháp sư từ hạng Superior trở lên.Hiển nhiên, việc mua bán riêng tư bị cấm hoàn toàn, và việc thay thế chiếc bị mất hoặc phá hủy là gần như không thể.

Ấy thế mà Gluttony lại muốn ăn một vật thể như vậy sao? Theo có thể sẽ chế nhạo nó nếu như Vince không ở đây.

“Xin thứ lỗi, thưa giáo sư.”

“Huh?”

“Cái đó… thì, có chuyện là…”

Tuy nhiên, Theodore không phải là một con người như vậy. Cậu biết lượng tiền Vince đã tiêu để giúp cậu thắng giải đấu, và một ngày nào đó cậu sẽ trả lại ông. Theo không thể nói rằng cậu cần một chiếc túi không gian, nên cậu nuốt ngược lại những lời định nói ra. “Không, không có chuyện gì đâu. Em quên mất rồi.”

“Ah, ta thấy rồi.” Vince mỉm cười và vỗ vai Theo. Bàn tay ấm áp của ông như đâm vào lương tâm Theo.

‘Hoo, hãy tìm một cách khác nào. Mình có thể cho nó ăn những tạp phẩm nếu cần thiết.’

Ngay khi Theo thay đổi ý định, Vince nói, “Oh, nói đến chuyện đó thì, ta cũng có điều muốn nói với em. Ta gần như quên béng đi chuyện này.”

“Thưa giáo sư?”

“Ừm, đừng nghĩ nó là một gánh nặng nhé.”

Trong khi Theo bối rối nhìn ông, Vince ngập ngừng một chút trước khi hỏi. “Theodore Miller, em sẽ làm người thừa kế của ta chứ?”

“…Hử? Những lời đó… chẳng lẽ là?”

“Như em đang tưởng tưởng, ta muốn đặt tên em vào gia phả gia đình ta.”

Theo nghệch mặt ra khi cậu nghe những lời đó từ Vince.

Bất cứ ma pháp sư hạng Average nào hay cao hơn đều có đủ điều kiện để thu nhận đệ tử. Một ma pháp sư có thể chu du khắp thế giới để tìm kiếm thế hệ sau nhằm mục đích truyền lại những nghiên cứu của họ.

Khác với việc dạy học các học viên tại học viện, nó giống như việc làm người thừa kế của quá trình nghiên cứu mà Vince đã gây dựng nên suốt cuộc đời ông. Người học viên sẽ trở thành trách nhiệm cả cuộc đời của người giáo viên.

Vince khẳng định rằng muốn truyền lại mọi thứ cho Theo khiến đôi mắt cậu trở nên đỏ hoe.

“…Liệu rằng nó có ổn không, với em ấy?” Theo hỏi ngược lại như thể chuyện này quá đỗi khó tin.

Tuy vậy, Vince gật đầu với nụ cười nhỏ. “Em có thể nghĩ rằng nó thật hèn nhát. Ta là một con người trơ trẽn nhắm vào những kiến thức của grimoire, kể cả khi t không xứng đáng có được nó.”

“……”

“Nhưng kể cả vậy. liệu em vẫn sẽ tin ta chứ? Ta đã khá già và muốn hỏi em điều này từ lâu rồi.” Vince nói những lời đó ra và kết thúc với một biểu cảm thoải mái.

Ông không biết Theo nghĩ gì về mình, nhưng Vince không phải là một con người thánh thiện. Là ma pháp chiến đấu sư, người đã từng vô cớ hạ sát rất nhiều người trên chiến trường, hiện tại đang yêu cầu một ai đó tin vào ông. Sự hiện diện của grimoire chỉ đơn giản là trùng hợp và không phải là mục tiêu chính.

Vince thích cái con người có tên, ‘Theodore Miller’, nên ông đang kiên quyết thúc đẩy chuyện này.

Không lâu sau, cái tên Vince Haidel sẽ trở nên cực kì nổi tiếng. Ông đã đạt đến lớp thuật thức thứ 6 trong những năm tuổi 40, nên cái tên của ông chắc chắn sẽ nằm trong top bảng xếp hạng trong thập kỉ tới, và rồi ông sẽ trở thành một ứng viên cho vị trí Chủ nhân Tòa tháp đỏ tiếp theo.

Nếu Theo chấp nhận đề nghị này, cậu sẽ trở thành người thừa kế của một người như vậy và tiếp quản sau đó. Theodore nhận thức rõ được sức nặng của lời đề nghị này. ‘Nó thật sự là một gánh nặng. Chuyện này…’

Nếu cậu từ chối, Vince chắc chắn sẽ chấp nhận nó. Ông sẽ tiếp tục giúp đỡ Theo như trước mà không để lộ ra sự buồn rầu của ông. Thỉnh thoảng, họ sẽ cảm thấy bị ép buộc với nhau và rồi vòng luẩn quẩn sẽ tái diễn. Họ sẽ làm việc với nhau mà không cởi mở trái tim sâu thẳm bên trong. Nó sẽ chỉ giống như những lời trao đổi điềm tĩnh giữa hai ma pháp sư.

Theo không muốn ở trong một mối quan hệ như vậy. Cậu bước lên với khuôn mặt bình thản và bắt lấy bàn tay của Vince thật chặt. Cơn run rẩy truyền qua bàn tay hai người rồi gặp nhau ở giữa.

“Cảm ơn ngài, thưa giáo sư.”

“Không, ta không còn là giáo sư của em nữa. Em đã tốt nghiệp khỏi học viện.” Vince mỉm cười rạng rỡ và chỉnh lại danh xưng của ông, “Từ giờ trở đi, hãy gọi ta là sư phụ (chủ nhân).” **

Trong giây phút này, mối quan hệ giữa hai ma pháp sư, một tên đần độn từ lâu và một giáo sư kì cựu, được thiết lập lại hoàn toàn mới.

***

Ngày hôm sau, Vince ghi danh với tư cách làm sư phụ của Theo tại quầy tiếp tân Hội đồng ma thuật. Một khi đã lập ra thì rất khó có thể rút lại, nhưng ông không hề chần chừ mà kí tên vào. Ông đã quyết tâm làm chuyện này ngay từ đầu.

“N-ngài có thể làm từ từ cũng được mà…”

“Đừng lo lắng về chuyện đó.”

“…Vâng, tôi hiểu rồi.”

Người tiếp viên của bàn đó khuyên nhủ Vince, nhưng ông không nghe theo. Biểu cảm của Vince vẫn lạnh lùng như mọi khi.

Nhờ vào đó, quá trình bình thường tốn đến tận một tiếng đồng hồ đã kết thúc trong 20 phút. Sau khi nhận được giấy tờ hoàn chỉnh, người tiếp viên biến mất với khuôn mặt như thể anh đã nhìn thấy một con quái vật, trong khi Vince và Theo bước về.

Lịch trình cho cuộc thi đấu ma pháp sẽ thực sự diễn ra trong hôm nay. Không có nhiều sự kiện nơi những ma pháp sư đi cùng với đệ tử của họ, nhưng đó không phải là tất cả.

Trung tâm Hội đồng ma thuật có một tấm poster lớn chứa lịch trình của cuộc thi đấu ma pháp. Vince chỉ vào những sự kiện ấy và giải thích những gì ông biết về nó. Có nhiều sự kiện mà ông không biết, nhưng may mắn thay, chỉ có vài sự kiện mà đệ tử của ông có thể tham gia.

“Nếu em có hứng thú với ma pháp triệu hồi, thì sự kiện này không tồi đâu. Lần này, những ma pháp sư từ phía đông sẽ tham gia, nên đây là một cơ hội tốt để chứng kiến các thể loại tinh linh thuật sư khác nhau.”

“Nghe có vẻ thú vị đấy ạ.”

“Sự kiện ‘Công ma pháp’ tổ chức bởi Tòa tháp đỏ cũng tốt đấy, nhưng… theo cá nhân ta thì, ta không nghĩ đó là nơi em nên đi. Nhiều kẻ ở đó thích việc hành hạ những người yếu đuối hơn.”

Ngay từ đầu thì, hầu hết những sự kiện từ Tòa tháp đỏ đều tập trung vào chiến trường và ma pháp phá hủy. Bởi lẽ vậy, ngân quỹ của tháp sẽ được dùng để trả chi phí sửa chữa những tòa nhà bị tổn hại.

Hai người họ nhẹ lắc đầu rồi tiếp tục nhìn đến sự kiện tiếp theo.

Vào lúc ấy, ai đó nói với họ, “Xin thứ lỗi, nhưng có phải hai ngài là Vince Haidel và Theodore Miller?”

“Hrmm? Xin hỏi anh là ai?” Vince hỏi trong khi quay người lại, để rồi thấy một ma pháp sư mặc tấm áo choàng màu xanh lục đang gãi trán.

“Tôi là Melrose từ Tòa tháp xanh. Tôi đến tìm hai người vì một lý do cụ thể.”

So với Loren, ma pháp sư với tấm áo choàng xanh này rất đỗi lịch sự. Vì vậy, Vince trả lời với một thái độ chán chường, “Được rồi, có chuyện gì vậy?”

Tuy nhiên, ông đã không lường trước được những lời tiếp sau đó.

“Thành thực xin lỗi, những xin hãy đi cùng tôi một lúc. Ngài tháp chủ đã gọi cả hai người tới.”

.

.

.

tình thầy trò ấy thật đẹp, có thêm tag gender bender nữa thì hay nhỉ :>>>

Truyện Chữ Hay