Chương này mị chỉ làm edit thôi.
.
Do trạng thái đói của Gluttony, Theo trước tiên đưa ra hai cuốn sách. Vừa đặt sách lên ga trải giường và đưa tay trái hướng về đó, chiếc lưỡi đói nhanh chóng nuốt gọn hai cuốn sách.
[‘Sức mạnh của gió và cát’ đã bị tiêu hao. Sự hiểu biết của bạn là rất cao.]
[Ma pháp bậc 4 ‘Sandstorm’ đã được học.]
[‘Sinh tồn trong thời tiết lạnh’ đã được tiêu thụ Sự hiểu biết của bạn là rất cao.]
[Ma pháp bậc 3 ‘Resist Cold’ đã được học.].
Những cuốn sách mà Gluttony đã ăn hôm nay là về hai ma pháp, Sandstorm, thứ cần có ở sa mạc, và Resist Cold cần ở vùng lạnh giá. Gluttony ăn hai cuốn sách và nhanh chóng gửi nội dung của chúng đến cho Theodore.
“Huuuu…”
Cảm giác khi hai ma pháp xâm nhập vào não Theo vẫn còn kỳ lạ. Trên hết, ma pháp bậc 4 chứa đựng khá nhiều thông tin. Theo hít một hơi thật sâu để xoa dịu cảm giác sau khi hấp thụ, rồi cậu mở mắt.
Cùng lúc đó, Gluttony bắt đầu nói,
-Hai cuốn sách, hình như hôm nay ngươi có một câu hỏi.
‘Tại sao mình lại có cảm giác khó chịu chứ?’ Theodore thầm nghĩ trước khi nhận ra rằng giọng điệu của Gluttony đã thay đổi.
Những lời nói của nó, thứ đã từng thường bị ngắt quãng, giờ lại nghe như một người bình thường. Tự hỏi tại sao sự thay đổi lại xảy ra, Theo hỏi, “Ngươi ... Chẳng phải cách nói chuyện của ngươi đã thay đổi rồi sao?"
–Hrmm?
“Trước đây… những lời ngươi nói sẽ bị ngắt quãng.”
Gluttony khịt mũi và đáp lại,
–Đó là vì gần đây ngươi đã cho ta ăn một số lượng lớn tạo vật. Dù không đủ để dỡ bỏ phong ấn tới cấp độ tiếp theo, nhưng nó đã phục hồi giọng nói của ta.
“…Có hẳn một chức năng như vậy cơ.”
–Đây chỉ là lấy lại chức năng ban đầu của ta. Hay ngươi nghĩ ta bình thường nói như vậy?
Bây giờ nó đã khôi phục lại giọng nói, Gluttony nói với vẻ tự hào hơn trước. Cho nó ăn sách sẽ khiến nó phục hồi nhanh hơn, trong khi nó gần như nôn mửa khi Theo cho nó ăn những đồ tạo tác rẻ tiền. Nếu cậu tiếp tục lắng nghe, chuyện này có lẽ sẽ tiếp tục đến vài ngày, vì vậy Theo ngắt lời Gluttony. "Chờ đã, ta muốn hỏi ngươi một điều nữa."
Gluttony ngừng nói và sau đó hỏi,
–Ngươi không chậm hiểu đấy chứ?
"Huh?"
–Ta đã trả lời câu hỏi của ngươi rồi. Không phải nó là câu hỏi liên quan đến việc tại sao lối nói chuyện của ta thay đổi hay sao?
Biểu cảm của Theo trở nên méo mó. Sẽ chỉ là một ngày chờ đợi, nhưng bất cứ ai cũng sẽ cảm thấy ức chế vì đã lãng phí tất cả thời gian chuẩn bị đó. Tuy nhiên, sự ức chế đó sớm chuyển thành sự bực bội.
–Đùa đấy.
"…Gì cơ?
–Ngươi không biết à? Một câu đùa là những từ nhằm mục đích gây cười…
"Không, ta biết một trò đùa là như thế nào!"
Để nghĩ rằng Gluttony là người có thể đùa giỡn như thế này… Cuốn sách grimoire thực sự là một sinh vật kỳ lạ. Câu chuyện chính thậm chí còn chưa bắt đầu, nhưng Theo đã kiệt sức rồi. Cậu thở dài vài lần trước khi mở miệng nói tiếp. May mắn thay, câu hỏi trước không được tính là một câu hỏi cho câu trả lời.
“Ta có thể chuyển quyền đặt câu hỏi của mình cho người khác không?”
Gluttony kêu lên thích thú.
–Hoh, thật thú vị.
Có phải Theo đang tưởng tượng không? Một ‘con mắt’ dường như xuất hiện ở cái lỗ mà cái lưỡi trồi ra. Nó nhìn Vince, người đứng cạnh Theodore và hiểu ý nghĩa của câu hỏi đó. Ngay cả khi nó nói không, Theo vẫn sẵn sàng hỏi câu hỏi mà Vince đã chuẩn bị.
Không ngạc nhiên, Gluttony sẵn sàng trả lời,
–Điều đó không thực sự quan trọng. Ngươi là người đầu tiên thực hiện một việc chuyển nhượng như vậy, nhưng không có vấn đề gì với chính hành động đó.
“… Vậy thì xin mời ngài, Giáo sư.”
"Cảm ơn vì sự quan tâm của em."
Theo lùi lại, trong khi Vince tiến lên. Vince hơi khác so với mọi khi do quá phấn khích khi giao tiếp với grimoire tham lam. Đó là cảm giác của một pháp sư cuối cùng đã đạt được câu trả lời sau khi theo đuổi một con đường vô danh dài đằng đẵng.
Vince run giọng hỏi: "Ta có thể gọi ngươi là ‘Gluttony’ được không?"
–Tên nào cũng được. Trông ta có vẻ như quan tâm đến những điều nhỏ nhặt vậy sao?
"Ta hiểu rồi. Vậy thì hãy để ta hỏi ngươi một câu”. Ông hít một hơi thật sâu và sau nhiều lần thử, cuối cùng ông đã hỏi câu hỏi mà ông đã quyết định, “Ta muốn ngươi dạy ta về mối quan hệ giữa ngôn ngữ và phép thuật. ”
***
Trong quá khứ xa xôi, ma thuật thậm chí đã tồn tại trước khi con người đặt tên cho nó.
Yêu tinh sống hàng nghìn năm, những con rồng sống hàng chục nghìn năm, ác quỷ gần như gắn liền với cõi vĩnh hằng, và vô số loài khác đều sử dụng sức mạnh ma thuật dưới những cái tên khác nhau.
Thêm nữa, hệ thống ma thuật giữa mỗi loài là khác nhau.
Yêu tinh nhảy múa với các tinh linh, trong khi người lùn rèn kim loại bằng lửa và đất. Những con quỷ chế giễu luật pháp bằng những nghi lễ kỳ lạ, và những con rồng khiến cả thế giới phải vật lộn chỉ bằng một vài lời nói đầy quyền năng.
Con người là chủng loài duy nhất được sinh ra mà không có bất kỳ quyền năng nào. Họ ăn cắp bài hát của yêu tinh, rèn sắt như người lùn, và đôi khi bắt chước các nghi lễ của quỷ.
Thiên niên kỷ đầu tiên trôi qua trong vô nghĩa. Tuy nhiên, thiên niên kỷ tiếp theo đã chứng kiến một chút hy vọng. Rồi sau đó, trong thiên niên kỷ tiếp theo, khái niệm về thuật thức ma thuật cuối cùng đã được hoàn thiện. Lần đầu tiên kể từ khi bắt đầu thế giới, các ‘ma pháp sư’ được sinh ra trong loài người.
Vài nghìn năm đã trôi qua kể từ đó, và cuốn grimoire, đã tồn tại từ khi thành lập thế giới này, đã trả lời câu hỏi của pháp sư loài người.
-Câu hỏi quá mơ hồ. Để giải thích hoàn toàn mối quan hệ giữa ngôn ngữ và phép thuật, thì tốn thời gian cả cuộc đời ngươi vẫn chưa đủ.
"Nếu câu hỏi đó được giới hạn trong ngôn ngữ của con người?"
–Cũng giống nhau cả thôi. Có 526 ngôn ngữ thiểu số nên lượng thông tin vượt quá giới hạn cho phép của một câu hỏi.
"Hrmm." Đó là một tình huống khó khăn, vì vậy Vince đã chạm vào cằm của mình trong khi suy nghĩ.
Trong các tòa tháp ma thuật nơi tập trung các pháp sư của lục địa, gần như không có người nào nghiên cứu khảo cổ học. Hàng trăm nghìn di tích đã bị phá hủy trong hai thế kỷ qua do chiến tranh, nên rất nhiều bản lưu trữ trước đây đã bị mất.
Thật không quá lời khi nói rằng không có cách nào để khám phá những ngôn ngữ cổ đã bị quên lãng trừ khi thông qua một một tồn tại giống như grimoire đây. Vince đấu tranh suy nghĩ một lúc trước khi mở miệng, "Vậy xin vui lòng cho ta biết tại sao các từ ngữ trong ngôn ngữ cổ đại và ngôn ngữ hiện đại lại gây ra hiệu ứng ma thuật khác nhau."
Ông từ bỏ lòng tham của mình. Thay vì cố gắng tìm hiểu quá nhiều cùng một lúc, Vince đặt câu hỏi về điều mà ông đã phải đối mặt gần đây. Những từ có cùng nghĩa thường được sử dụng thay thế cho nhau. Ông muốn biết tại sao nó đôi khi mạnh hơn và đôi khi yếu hơn.
–Được rồi.
Gluttony chấp nhận câu hỏi.
-Ta sẽ định nghĩa trước một điều. Ta không biết các ma pháp sư con người nghĩ gì, nhưng ma pháp là một hành động thuyết phục sức mạnh ma thuật trên thế giới. Có thể nói rằng ngươi đang tha thiết yêu cầu nó trợ giúp.
“Thuyết phục… Nghe có vẻ hợp lý.”
-Ta sẽ tiếp tục. Khái niệm ‘ngôn ngữ’ mà ngươi đang hỏi liên quan đến khả năng thuyết phục. Càng gần với trạng thái khởi nguyên, thế giới sẽ càng lắng nghe lời yêu cầu của pháp sư.
Vẻ mặt của Vince trở nên kỳ lạ khi nghe những lời đó. Chắc chắn rằng, ma thuật sử dụng ngôn ngữ cổ đại mạnh hơn và hiệu quả hơn ma thuật hiện đại. Đó là điểm khởi đầu của nghiên cứu khảo cổ học của ông.
Tuy nhiên, tính chất này không biểu hiện thường xuyên, vì vậy sự thiếu hoàn thiện như vậy là một thách thức lớn đối với Vince. May mắn thay, Gluttony giải thích phần mà Vince đang thắc mắc mà không hề chậm trễ.
–Ngôn ngữ là một hệ thống tỉ lệ nghịch. Giảm số lượng người dùng sẽ khiến sức mạnh của nó tăng lên. Nhưng mặt khác, nếu có nhiều người dùng, sự tồn tại của nó trở nên vững chắc hơn. Nếu có ít hoặc không có người sử dụng, ý nghĩa của ngôn ngữ cổ trở nên mơ hồ.
“Tôi nghĩ rằng tôi đã hiểu các ngôn ngữ cổ theo cách của riêng mình.”
–Nó vẫn còn thiếu hiệu quả so với người cổ đại thật sự. Trừ khi ngươi có thể thay thế ngôn ngữ trong cuộc sống hàng ngày của mình bằng ngôn ngữ cổ, ngươi sẽ khó có thể tận dụng nó thành thạo.
Vì nó là một grimoire, những lời nói của nó còn tồi tệ hơn. Ngay cả khi kỹ năng nghiên cứu của Vince là hoàn hảo, kỹ năng ngôn ngữ của ông vẫn thấp hơn đáng kể so với những người sống trong thời đó. Bỏ những từ đơn giản sang một bên, nó sẽ trở nên khó khăn hơn nếu ông sử dụng ma pháp liên quan đến câu hoặc đoạn văn. Đó là lý do tại sao sử dụng ngôn ngữ cổ ở các lớp thuật thức bậc cao hơn lại khó khăn.
Vince nghe theo những lời tàn nhẫn ấy và chấp nhận nó.
–Tên của ngôn ngữ cổ mà ngươi đang nghiên cứu là gì?
"Nó được gọi là Balcard."
–Nó vẫn còn trong hồ sơ của ta. Đó là ngôn ngữ được sử dụng trong thời kỳ của Đế chế Balcia, khi ma thuật đang ở đỉnh cao của nó. Người nước ngoài không thể phát âm nó tốt được.
Đúng lúc ấy, sự giác ngộ ập đến với Vince nhanh như chớp. Ông vô thức lẩm bẩm với một biểu cảm ngạc nhiên, "… Phát âm?"
-Giá trị thực sự của ngôn ngữ Balcard không thể được nhìn thấy trừ khi tám âm tiết được phát âm hài hòa.
- Đối với bất kỳ ngôn ngữ nào cũng vậy. Việc phát âm và diễn đạt một ngôn ngữ được ổn định bằng cách sử dụng tiêu chuẩn.
- Thế giới chấp nhận sự kêu gọi của các ma pháp sư dựa trên cơ sở của lời nói…
Chỉ có vậy thôi. Vince không thể nghe thấy gì khác.
Đây là một loại hiện tượng được gọi là tải trọng nhận thức. Bản thân Vince đã chặn dòng thông tin lại vì nó đã vượt quá số lượng mà ông có thể xử lý. Ông có thể cảm thấy tâm trí mình trở nên trống rỗng, vì vậy bất kỳ từ nào nữa sẽ khiến não ông vỡ vụn!
Huuuuong!
Đột nhiên, một làn sóng ma lực nổi lên từ Vince và nhẹ nhàng quét qua căn phòng. Đó là một hiện tượng mà Theo đã gặp một lần trước đây. Trong trận chung kết của Giải đấu cho Học viên, cậu đã cảm nhận được một làn sóng ma lực đến từ Sylvia. Thực tế là sự dâng trào tương tự đến từ Vince chỉ có thể có một ý nghĩa.
‘Ông ấy đã vượt qua giới hạn!’ Một cảm giác hồi hộp chạy dọc sống lưng Theo khi anh nhìn Vince trong kinh ngạc.
Cũng chẳng còn cách nào khác. Trước mắt Theo, một ma pháp sư bậc 6 đang thức tỉnh. Chỉ có khoảng 100 ma pháp sư bậc 6 ở Vương quốc Meltor, vậy làm sao cậu có thể không tỏ lòng kính trọng với Vince với tư cách là một người đàn ông và một ma pháp sư?
Tuy nhiên, có một sự hiện diện trong phòng không hề cảm thấy xúc động.
- Này, người dùng.
Trước lời gọi đột ngột, Theo nhìn lại như thể cậu đã bị tước đoạt thứ gì đó.
"Gì? Hết chuyện rồi nên đi ngủ tiếp đi”.
–Ta đoán là ngươi đang nói đùa. Nếu là bình thường thì ta sẽ ngủ luôn, vì vậy ta hiểu.
"…Vậy, ngươi ngươi muốn nói gì?"
Thông thường, nó sẽ không nói gì và chỉ ngủ thiếp đi. Theo đã biết về tính khí của anh chàng này, và chuyện đúng như những gì nó vừa nói.
Gluttony trông có vẻ xấu hổ, và lưỡi nó ngoe nguẩy như đang say rượu. Tuy nhiên, phản ứng đó chỉ kéo dài trong một giây.
–Ta có lời khuyên về việc phát triển nhanh chóng. Với tốc độ này, ngươi sẽ già và chết trước khi mở khóa tất cả các phong ấn.
"Lời khuyên là gì?"
–Như ngươi có thể đã đoán, ta có thêm một vài tính năng ẩn. Không giống như Memorize, việc mở khóa chúng là điều không thể thực hiện nếu không đáp ứng đủ các điều kiện đặc biệt.
Gluttony nói với tông giọng trầm, giống như một lời cám dỗ của một con quỷ trong truyền thuyết.
–Ta sẽ dạy ngươi một trong những chức năng ẩn mà không cần bất kỳ điều kiện nào.
.
.
.