-Ọc!
"N-Nữ chúa tể!"
Máu đen vãi tung tóe trên mặt đất trong căn phòng ánh sáng lờ mờ, nữ chúa tể đang bóp chặt lấy trái tim mình.
Một bóng đen xuất hiện bên cạnh nữ ác quỷ vừa phun máu đen trên mặt đất, vội vàng đỡ nàng ngồi lên ngai vàng.
Dù hơi thở yếu ớt, nhưng uy thế của cô ấy vẫn uy nghiêm khiến những con quỷ hầu không dám thốt ra một lời nào.
Nắm lấy tay vịn của ngai vàng, nữ chúa tể đang xanh xao vô song nói.
"Hắn ta đã thất bại..."
-Toát! - Toát!
Siết chặt tay vịn, các vết nứt bắt đầu xuất hiện trên ngai vàng khi ánh sáng đỏ bắt đầu phát ra từ cơ thể của nữ chúa tể.
"...Thật may là vì hắn yếu hơn ta rất nhiều, nên cái chết của hắn chỉ khiến ta bị nội thương nhẹ."
Nghe những gì nữ chúa tể đã nói, quỷ hầu lo lắng hỏi.
"Người cần bao lâu để hồi phục?"
"Ta sẽ hồi phục trong khoảng một năm ..."
Quay đầu nhìn người hầu bên cạnh, cô lạnh lùng ra lệnh.
"Lệnh cho ai đó gửi cho ta tất cả thông tin liên quan đến vụ việc mà Elijah chịu trách nhiệm."
"Vâng thưa nữ chúa tể."
Gật đầu, người hầu biến mất trong bóng tối.
Ngay sau khi gã ta biến mất, màu đỏ xung quanh nữ chúa tể tăng lên nhiều.
“Một khi ta mà tìm ra kẻ chịu trách nhiệm giết con tốt của ta…”
-BÙM!
Chiếc ngai vàng phía sau Nữ chúa tể đột nhiên bị nghiền nát khi cô ấy đứng dậy. Với khuôn mặt méo mó và đôi mắt nhuốm màu đỏ giận dữ, cô nhổ nước bọt.
"...đích thân ta sẽ đảm bảo rằng hắn ta phải chịu một nỗi đau còn hơn cả chết!"
...
Amanda bị đánh thức bởi một luồng sáng chói lọi chiếu qua mi mắt, kích thích đồng tử của cô.
Thức dậy trong một căn phòng rộng rãi, Amanda thẫn thờ nhìn lên trần nhà quen thuộc. Khẽ ngẩng đầu lên, Amanda nhìn chằm chằm vào căn phòng của mình.
Căn phòng rộng rãi, và bên cạnh cô ấy có một giá sách đồ sộ chất đầy sách. Một chiếc bàn lớn đặt ở góc bên phải của căn phòng. Trên đó, một chiếc đèn bàn màu trắng nằm ở góc bên phải của chiếc bàn với những cuốn sách được xếp ngay ngắn xung quanh.
Căn phòng có một cảm giác thanh bình, yên tĩnh giúp làm dịu tâm trạng bất cứ ai ở trong đó. Ánh nắng trực tiếp chiếu vào phòng từ những ô cửa sổ lớn quanh phòng, làm sáng bừng khung cảnh xung quanh. Trước khi vào học viện, vì thành tích xuất sắc, cô đã được học viện hỏi cô muốn thiết kế căn phòng như thế nào, và đây chính là kết quả.
Sự yên tĩnh và bình yên trong căn phòng khiến tâm trí cô bình tĩnh lại.
"...ưm!"
[ĐỌC TẠI VLOGNOVEL VÀ DTRUYEN ĐỂ ỦNG HỘ TEAM DỊCH]
Chạm tay vào đầu, cô cảm thấy đau đầu dữ dội mỗi khi cố nhớ lại những gì đã xảy ra vào đêm hôm trước. Cảm giác như thể đầu cô ấy bị tách làm hai.
Điều cuối cùng cô nhớ được là nhìn thấy hai con mắt vô cảm đang nhìn chằm chằm vào mình.
Nhớ lại người thanh niên đã giết Elijah, đầu Amanda tràn ngập rất nhiều câu hỏi.
Mặc dù cô ấy chưa bao giờ chú ý đến cậu ấy, nhưng cô ấy vẫn thỉnh thoảng quan sát cậu ấy giống như tất cả các bạn cùng lớp của cô ấy. Trên thực tế, bởi vì cậu ấy hay làm những chuyện kỳ quái, nên ít nhiều cô cũng có ấn tượng với cậu ta.
Trong cả môn tự chọn và lớp học, cậu ấy trông giống như một người khá luộm thuộm. Cậu ấy không quan tâm đến bất cứ ai xung quanh mình, và dường như luôn cảm thấy buồn chán trong lớp học. Đặc biệt là trong môn tự chọn, nơi cậu ấy sẽ cố gắng tập trung vào bài giảng, mặc dù nó luôn kết thúc với việc cậu ấy trưng ra khuôn mặt kỳ lạ.
...Tuy nhiên, sau vụ việc vừa rồis, hình ảnh đó đã hoàn toàn tan vỡ. Nhớ lại đôi mắt vô cảm đã tính toán chính xác hoàn hảo thời điểm tấn công, Amanda cảm thấy ớn lạnh dọc sống lưng.
Mặc dù cô ấy thờ ơ với hầu hết mọi thứ, nhưng cô ấy không thể ngăn bản thân tìm hiểu thêm về cậu ấy. Đôi lúc, cậu ta trông như một kẻ cẩu thả lập dị, và trong tích tắc, cậu ta lại trở thành một tên sát nhân máu lạnh đầy tính toán.
...Cậu ta thực sự là ai?
-Két!
Đánh thức Amanda khỏi dòng suy nghĩ của cô là tiếng mở cửa khi hai cô gái xinh đẹp cùng với hai chàng trai cực kỳ đẹp trai bước vào phòng.
Chạy đến bên cạnh Amanda, Emma lo lắng nhìn cô ấy và vỗ nhẹ khắp người để đảm bảo rằng cô ấy không sao.
"Amanda, mình vừa nghe tin tức về những gì đã xảy ra... cậu có ổn không?"
"...ừm"
Khẽ gật đầu, cô nhìn bốn người vừa bước vào phòng mình. Jin, Kevin, Melissa và Emma. Tuy rằng không biểu hiện ra ngoài, nhưng nhìn thấy bọn họ tới thăm mình, Amanda cũng có chút ấm áp trong lòng.
Ngắt lời Emma, Kevin nói.
"Mình đã vô cùng ngạc nhiên khi nhận được tin tức về những gì đã xảy ra, làm thế nào mà cậu có thể đánh bại một tên phản diện cấp D vậy?"
"...Hở?"
"Đừng nói với tôi là cậu đã quên rồi nhé?—Đây, hãy xem đi."
Nhìn thấy vẻ bối rối trên khuôn mặt của Amanda, Emma lấy điện thoại ra khỏi túi. Sau đó, cô tiếp tục bật chức năng ảnh ba chiều và vuốt về phía Amanda. Chẳng mấy chốc, một bài báo ảo xuất hiện trước mặt cô.
[Vào lúc 10:22 tối tại thành phố Ashton, một tên phản diện hạng D đã xâm nhập vào Lock, học viện hàng đầu của nhân loại, và đã cố gắng giết hơn 50 học sinh. Một tin báo nặc danh đã được cung cấp đến cho chính quyền về cuộc tấn công bất ngờ, và khi đến nơi, xác của tên tội phạm cấp D đã được tìm thấy. Tên thủ ác có nhiều vết thương do tên bắn khắp người. Sau khi điều tra, tất cả đồ uống và thực phẩm tại địa điểm đã được đánh thuốc mê trước đó bằng một loại thuốc mê cực mạnh. Hiện tại, chủ sở hữu địa điểm của [Le farat] đang bị bắt giữ vì nghi ngờ thông đồng với những kẻ phản diện. May mắn thay, nhờ nỗ lực dũng cảm của một cá nhân, thảm họa này đã được ngăn chặn. Nếu không nhờ những chiến công anh dũng của học sinh xuất sắc nhất Lock, Amanda Stern, thì ngày hôm nay đã trở thành một vụ thảm sát thảm khốc. Động cơ đằng sau vụ tấn công vẫn chưa được làm rõ..]
Nhìn qua bài viết, Amanda chậm rãi và cẩn thận đọc bài báo từ trên xuống dưới, không bỏ sót một chi tiết nào.
‘Là do cậu ta ư?'
Cô biết chắc chắn rằng cô không phải là người giết Elijah. Tuy nhiên, qua những gì cô ấy đọc được trong bài báo, có vẻ như họ tưởng rằng cô ấy là người đã giết gã ta.
Việc cô ấy bất tỉnh với cây cung trên tay, cùng với nhiều mũi tên của cô ấy được tìm thấy trên thi thể của Elijah, khiến mọi người cho rằng cô ấy là đã giết gã ta.
...chỉ có cô ấy biết sự thật.
Cô ấy chỉ bắn một mũi tên vào đêm hôm đó, và tất cả những gì cô ấy có thể làm là để lại vết thương ngoài da. Nó không hề làm ga4 bị thương. Kẻ giết người thực sự không phải là cô ấy ... mà là ‘cậu ta'.
Dù lúc đó đầu óc cô choáng váng, nhưng cô nhớ lại khoảnh khắc Elijah đã bị giết. Một đòn kiếm nhanh đến nỗi Elijah, một tên phản diện hạng D thậm chí cũng không có thời gian để phản ứng.
Điều ấn tượng hơn nữa là cậu đã tung đòn đúng vào lúc Elijah mất cảnh giác nhất. Gần như thể cậu ta biết điều này sẽ xảy ra. Nếu cậu ta thất bại, thì chắc chắn cả hai đã toi mạng.
Lạnh lùng, chính xác, xảo quyệt, rất nhiều từ xuất hiện trong đầu cô khi cô cố gắng miêu tả cậu ta theo cách tốt nhất có thể...
[ĐỌC TRUYỆN DỊCH TẠI VLOGNOVEL VÀ DTRUYEN]
"Này, này, Amanda!"
Kéo Amanda ra khỏi dòng suy nghĩ là giọng nói lo lắng của Emma.
"...Xin lỗi"
Cúi đầu xuống, Amanda xin lỗi. Cô ấy đã chìm đắm trong những suy nghĩ của riêng mình đến nỗi cô ấy đã phớt lờ mọi người bước vào phòng.
"Không sao đâu, chắc cậu vẫn còn sốc lắm."
Lắc đầu, Emma vỗ vai Amanda khi cô ra hiệu cho những người khác trong phòng rời đi.
"Bọn mình sẽ để cậu nghỉ ngơi một chút, hãy gọi cho bọn mình nếu cậu cần bất cứ điều gì nhé."
Nháy mắt với Amanda, Emma nhanh chóng đưa mọi người ra khỏi phòng.
Cạch!
Đóng cửa phòng lại, sự im lặng lại bao trùm căn phòng một lần nữa, để lại một cô gái trẻ tuyệt đẹp một mình trong dòng suy nghĩ vô tận.
...
"Cậu nghĩ cô ấy ổn chứ?"
Đứng bên ngoài phòng Amanda, Emma nhìn bốn người bên cạnh.
Suy nghĩ một chút, Kevin nói.
"...hmm, thành thật mà nói, thì mình không rõ. Mặt cô ấy lúc nào cũng thờ ơ nên mình không chắc nữa".
"ĐÚNG VẬY".
Gật đầu, Emma không thể không đồng ý với đánh giá của Kevin. Mặc dù thực tế là Amanda vừa trải qua một trải nghiệm khá sốc, nhưng biểu hiện của cô ấy không bao giờ thay đổi. Cô vẫn thờ ơ như mọi ngày. Ngay cả đối với một người cực kỳ cởi mở như Emma, việc nói chuyện với Amanda cũng rất khó khăn. Cô không bao giờ biết cô ấy đang nghĩ gì.
Cô ấy thậm chí có coi họ là bạn bè không?
Nhìn thấy vẻ mặt ủ rũ của mọi người, Kevin cố gắng làm dịu bầu không khí bằng cách thay đổi chủ đề.
"Nhưng này, tôi không ngờ cô ấy đủ mạnh để tự mình đánh bại một tên phản diện cấp D đấy."
"Ừ, cậu nói đúng, ai có thể nghĩ rằng cô ấy lại mạnh đến như vậy. Cậu nghĩ gì về việc này, Melissa?"
Nhận ra Kevin đang cố gắng làm gì, Emma chuyển hướng cuộc trò chuyện sang Melissa.
"...hửm?"
Melissa, người đang lướt qua một số tài liệu nghiên cứu một cách khó chịu, nhận thấy rằng Emma đang nói chuyện với cô ấy nên cô ấy chỉ nói một cách không mấy hào hứng.
"Tôi đoán cũng khá ấn tượng đấy."
Nhận thấy Melissa không quan tâm, Emma bĩu môi và nói
"...geez, ít nhất thì giả bộ quan tâm đi chứ."
"Không có đâu."
Mặc dù đã biết Amanda và những người còn lại được một tháng rưỡi, nhưng gọi họ là thân thiết sẽ là nói dối.
[ĐỌC TẠI VLOGNOVEL VÀ DTRUYEN ĐỂ ỦNG HỘ TEAM DỊCH]
Vì cô ấy dành phần lớn thời gian trong phòng thí nghiệm để nghiên cứu, nên cô ấy hầu như không có đủ thời gian để tìm hiểu rõ hơn về họ. Cũng một phần là do là cô ấy không muốn biết về họ...
Đối với Melissa, ngoài nghiên cứu của cô ấy ra thì những thứ khác đều không thực sự có ý nghĩa gì.
Mặc dù với người ngoài, trông có vẻ như họ rất hợp nhau, nhưng lý do duy nhất khiến họ nói chuyện với nhau đều là vì họ đang sống dưới cùng một mái nhà, và cũng vì mối quan hệ tốt đẹp trong tương lai.
Vì tất cả họ đều sẽ trở thành trụ cột tương lai của nhân loại, nên giao tiếp với họ không phải là một ý tưởng tồi.
Hơn nữa, vì một số lý do, mọi người luôn có xu hướng tránh xa họ. Vì ghen tị? Sợ? Kính trọng? Không ai biết tại sao những người khác lại tránh mặt họ, nhưng cũng vì thế mà càng làm cho vòng tròn xã hội của họ trở nên nhỏ hơn.
Thấy Melissa không quan tâm, Emma chỉ thở dài và nhìn Jin.
Đằng sau Melissa, Jin chết lặng đứng đó. Cậu ta cũng thờ ơ với mọi thứ, trông có vẻ chìm sâu vào thế giới của riêng mình, phớt lờ mọi người xung quanh.
"...Ừ thôi bỏ đi."
Thấy rằng cuộc trò chuyện này chẳng đi đến đâu, Emma bỏ cuộc và quyết định rời đi. Theo sau cô ấy, Kevin và Melissa cũng rời đi và để lại Jin đứng đó một mình.
Vài phút sau khi mọi người rời đi, siết chặt tay lại, những đường gân xuất hiện trên trán Jin. Dù đã vô cùng cố gắng để kìm nén cơn thịnh nộ của mình, nhưng khuôn mặt của Jin trở nên tối sầm lại.
Lúc này, đầu óc cậu như bị giằng xé.
Không chỉ Kevin mạnh hơn cậu ta ... mà giờ còn cả Amanda nữa ư?
Cho dù cậu ấy có cố hình dung bao nhiêu lần trong đầu đi chăng nữa, thì việc giết một kẻ phản diện cấp là điều không thể đối với cậu ta hiện tại.
Mặc dù mọi người cho rằng cậu ta được xếp hạng thứ ba trong học viện là vì địa vị và tài năng của mình, nhưng không ai biết cậu ta đã hy sinh gì cho thứ hạng này.
Cậu ấy đã đến với Lock với suy nghĩ rằng mình sẽ là người có thứ hạng cao nhất trong năm đầu tiên... vậy mà khi có kết quả, cậu ấy lại xếp thứ ba. Hơn nữa, khoảng cách giữa cậu ta và người đứng đầu, Kevin, xa một cách vô lý.
Thất bại này càng được nhấn mạnh bởi gia đình cậu ấy, những người đặt rất nhiều kỳ vọng vào cậu ấy.
Cậu ấy hoàn toàn bị sốc.
Cậu ấy hiểu là Melissa, thành tích học tập của cô ấy cao đến mức phi lý đến mức đẩy cô ấy xuống vị trí thứ hai, nên cậu ấy ổn với điều đó ... nhưng Kevin? Là một kẻ vô danh tiểu tốt nào đó trước khi vào Lock?
Đó là một đòn nặng giáng vào lòng kiêu hãnh vô bờ bến của cậu ta. Lòng tự tôn với suy nghĩ rằng mình là người giỏi nhất trong thế hệ trẻ hiện tại đã bị phá vỡ.
Dù thất bại, nhưng Jin không để cơn thịnh nộ làm lu mờ tâm trí mình. Mặc dù không ưu gì Kevin, nhưng cậu ta chỉ xem Kevin giống như một chướng ngại vật cần vượt qua hơn là kẻ thù cần loại bỏ.
Để cố gắng thu hẹp khoảng cách giữa mình và Kevin, Jin đã luyện tập chăm chỉ gấp hai, không, gấp ba lần so với trước đây... và ngay khi cậu ấy nghĩ rằng mình đã tìm cách thu hẹp khoảng cách giữa họ... Amanda đã giết một tên phản diện hạng .
Tin tức này quá sốc, và cậu ta vẫn không thể ngừng nghĩ về nó.
Vì cha của Amanda là hội trưởng của hội đứng đầu thế giới, ‘Demon Hunter’, và cha cậu là cổ đông lớn nhất của hội đứng thứ hai, ‘Starlight Guild’, nên cậu đã biết Amanda từ khi còn nhỏ.
Kể từ khi sinh ra, vì sự cạnh tranh giữa hai bang hội, cậu đã liên tục bị so sánh với cô. Cậu ấy rất tự hào về việc đạt thứ hạng cao hơn cô ấy khi đăng ký vào Lock.
Cha cậu cũng rất tự hào về điều đó khi khen ngợi cậu không ngớt, càng vuốt ve cái tôi to lớn của cậu ta. Cậu ta đã có thể ngăn chặn đà phát triển của hội ‘Demon Hunter’.
...tuy nhiên, cảm giác này dường như chỉ là một cảm giác dối trá.
Càng ở đây, cậu càng nhận ra mình thật quá đỗi bình thường.
Cậu ấy đã được khen ngợi rất nhiều từ khi còn trẻ. Cậu ta đã trở nên kiêu ngạo, nhưng cậu ta đã có thể kiềm chế được sự kiêu ngạo của mình. Cậu ta là người giỏi nhất.
... phải không?
"Mình là ai?"
Nhìn chằm chằm vào hành lang dài tăm tối, Jin chìm đắm trong những suy nghĩ của chính mình.
Một mầm mống thấp kém và tự nghi ngờ bản thân đang dần gieo vào tâm trí cậu.
Team chúng mình biết quảng cáo Popup sẽ khiến Quý đọc giả khó chịu khi trải nghiệm, nhưng chúng mình đang gặp khó khăn về chi phí duy trì và phát triển website nên buộc phải chèn quảng cáo popup trong một vài tháng, chúng mình chân thành xin lỗi và mong Quý đọc giả thông cảm.
Hoặc nếu bạn cảm thấy phiền, bạn có thể ủng hộ đọc tại website khác trong hệ thống của chúng mình tại link tương ứng:https://lightnovel.vn/truyen/the-authors-pov-goc-nhin-cua-tac-gia/chuong-48-bua-tiec-khong-vui-4