The Authors Pov - Góc Nhìn Của Tác Giả

chương 47: bữa tiệc không vui [3]

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Tôi đã cảnh báo cậu rồi mà thấy chưa?"

Thành thật mà nói, mặc dù tôi đã mong đợi điều gì đó xảy ra, nhưng tôi không ngờ nó lại xảy ra ngay sau khi tôi đi vệ sinh về.

Cảm giác như thể tôi đã bỏ lỡ hết cuộc vui vậy.

"Là mày?"

Thả Amanda ra, Elijah đứng dậy và nhìn tôi, người vừa trở ra từ phòng vệ sinh.

"kuhh...hức...hức!"

Nhìn Amanda đang ôm chặt lấy cổ và cố hớp không khí một cách nặng nề, tôi gần như hiểu hết mọi chuyện đang xảy ra.

Sự kiện chính đã bắt đầu.

"Cấp 1750, Ren Dover"

"...hm? Vâng?"

Chuyển sự chú ý của tôi sang Elijah, người vừa gọi tên tôi, tôi ngay lập tức nhận thấy thái độ thoải mái của gã.

Cách gã nhìn tôi làm tôi khó chịu, nhưng tôi không nói gì cả. Đánh giá qua áp lực mà gã đang giải phóng, gã ít nhất cũng cấp nếu không muốn nói là hạng .

Nhưng may mắn thay cho tôi, nhờ tất cả các khóa đào tạo mà tôi đã trải qua, áp lực của gã toả ra không đè nặng lên tôi quá. Việc gã chỉ chủ yếu tập trung vào Amanda cũng giúp ích cho tôi mộtp hần.

Xét từ vẻ thoải mái của gã, có vẻ như gã ta không coi tôi là mối đe dọa.

'Hoàn hảo'.

Mỉm cười với chính mình, tôi bắt đầu nghĩ ra một kế hoạch.

ừm...vì gã ta coi thường tôi, tôi cũng có thể tận dụng chính sơ hở đó của gã ta.

Bạn thấy đấy...một trong những điều tuyệt vời nhất khi làm dân đen là không ai biết bạn thực sự có khả năng gì.

Điều này đặc biệt có lợi cho tôi vì [Kiếm Kỹ Keiki] chủ yếu là kiếm thuật dạng một chém chết luôn.

Tất cả những gì tôi cần là một đòn gọn gàng và xong, sẽ có đứa đăng xuất khỏi thế giới.

Việc tôi giữ thái độ khiêm tốn và quyết định không để lộ sức mạnh của mình đã giúp tôi có được cơ hội hiện tại.

Nhưng nói vậy chứ, nhưng tôi không thực sự tự tin vào việc giải quyết được gã ngay cả khi tôi tung đòn đánh bất ngờ.

Mặc dù tôi vẫn có cơ hội giết được hắn nếu thực sự may mắn, nhưng cơ hội đó rất mong manh.

Thật không dễ dàng để thu hẹp khoảng cách giữa hạng F và hạng D. Mặc dù tôi có một kỹ năng kiếm thuật năm sao mạnh vô song, nhưng nếu tôi đối đầu trực tiếp với gã ta thì cùng lắm chỉ làm gã bị thương thôi. Gã mạnh hơn tôi rất nhiều...

Mỗi cấp sức mạnh rất cách biệt nhau. Mỗi lần tăng hạng thì giống như sức mạnh sẽ được tăng theo cấp số nhân 2 vậy.

Vượt qua một hạng đã khó đối với tôi, đằng này gã còn hai hạng hơn tôi á? Hầu như không thể.

Nếu không phải vì sự kiêu ngạo của gã ta, thì cơ hội tôi hạ được gã là bằng không.

Biết được điều này, tôi đã có sự chuẩn bị từ trước.

Rút kinh nghiệm sâu sắc từ sự cố trong hầm ngục, tôi nghĩ ra một kế hoạch an toàn đề phòng trường hợp tình hình trở nên nghiêm trọng.

Trước khi đến bữa tiệc, tôi đã nhắn tin cho Thomas và nhờ ông giúp đỡ.

Vì tôi ít nhiều biết điều gì đó sẽ xảy ra tại bữa tiệc, nên tôi dự đoán rằng Elijah sẽ cài đặt một loại thiết bị không gian thu nhỏ nào đó ngăn cản mọi sự can thiệp từ bên ngoài.

Không gian thu nhỏ là một chiều không gian tách biệt với thế giới bên ngoài. Mọi thứ xảy ra bên trong chiều không gian thu nhỏ đều tách biệt với thế giới thực, ngăn không cho bất kỳ ai nhận ra rằng có điều gì đó không ổn. Nó tạo ra ảo ảnh cho mọi người tưởng rằng mọi thứ dường như vẫn bình thường, trong khi thực tế là có chuyện gì đó khác đang diễn ra bên trong. Không có âm thanh hoặc đường truyền nào có thể dẫn ra ngoài, nhằm ngăn mọi người gọi hỗ trợ. Một thiết bị hoàn hảo để che giấu tội ác.

Biết được điều này, khi nhắn tin cho Thomas, tôi đặc biệt nói với ông rằng nếu chẳng may trong bốn giờ tới, điện thoại của tôi đột nhiên mất sóng, ông ấy phải gửi một tin nhắn đến cho Alexander Stern, cha của Amanda cũng như các nhà chức trách.

[ĐỌC TẠI VLOGNOVEL VÀ DTRUYEN ĐỂ ỦNG HỘ T]

Trong tin nhắn, tôi trực tiếp viết rằng một kẻ phản diện đang tấn công địa điểm này và nhiều học sinh đang gặp nguy hiểm, và tôi cũng nhấn mạnh rằng Amanda là một trong những học sinh nói trên.

Mặc dù kế hoạch này không hoàn hảo, nhưng bởi vì tôi đã nhờ Thomas, một thành viên cấp cao của thị trường chợ đen, gửi tin nhắn nên rất có thể Alexander Stern và chính quyền sẽ nhận được nó.

...bây giờ tất cả những gì tôi phải làm là câu thời gian.

Nhìn quanh và thấy mọi người đều đã ngất xỉu trên sàn, tôi biết rằng mình không còn nhiều thời gian. Mặc dù đây có thể là một loại thuốc gây mê, nhưng nó cũng có thể là một chất độc cực mạnh.

Mặc dù tôi không biết có gì trong cơ thể họ, nhưng tôi biết điều đó không tốt cho họ.

Thấy tình hình không thuận lợi, tôi cần phải làm gì đó.

Nhìn vào thanh kỹ năng của mình, tôi ngay lập tức sử dụng kỹ năng mới và duy nhất của mình.

[Uy Thế Hoàng Đế]

Chẳng mấy chốc, mọi thứ xung quanh tôi bắt đầu thay đổi. Hội trường, con người, đồ đạc, mọi thứ trong mắt tôi dần thay đổi. Không còn giống trước nữa. Dần dần, mọi thứ xung quanh tôi bắt đầu biến trở thành những quân cờ. Hội trường biến thành một bàn cờ ba chiều với những con tốt ở khắp nơi trên sàn.

Nhịp tim đang đập không đều của tôi đã bình tĩnh lại. Theo từng nhịp đập của tim, hơi thở của tôi trở nên đều hơn và mọi cảm xúc rời khỏi cơ thể tôi.

Tôi không còn quan tâm đến Amanda nữa. Tôi không còn quan tâm đến mọi người trong hội trường nữa. Tôi không còn quan tâm đến Elijah nữa. Tôi chỉ có một mục tiêu.

Di chuyển các quân cờ sao cho thế trận nghiêng về phía tôi.

...

"C-chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Loanh quanh trong sảnh, đôi chân của Ren loạng choạng. Dựa lưng vào tường, Ren thở hổn hển.

"hee...và ta cũng đang tự hỏi tại sao mày không bị ảnh hưởng bởi thuốc."

Nhếch mép cười, Elijah thích thú nhìn Ren, người đang loạng choạng khắp nơi như một tên say rượu.

"Có vẻ như mày đã phần nào miễn dịch với thuốc ... đáng tiếc là cuối cùng vì mày quá yếu nên thuốc vẫn ảnh hưởng đến mày."

Nhìn Elijah với đôi mắt mở to, Ren câm lặng nói

"T-thuốc?"

"Ahh, xin lỗi nhưng ta không có nhiều thời gian để nói chuyện với một thằng hạ đẳng thấp kém như mày."

Bước về phía Ren, đôi mắt của Elijah nhếch lên đầy ác ý.

"Mày thấy đấy ... mày làm ta gai mắt khá nhiều lần rồi."

"khờ"

Nắm lấy tóc Ren, Elijah lạnh lùng nhìn cậu ấy

"Nhiều lần trong lớp ta, mày đã ngáp liên tục và làm ra vẻ buồn chán... vui lắm à?"

-Bốp!

Tát vào mặt Ren cho đến khi vết đỏ xuất hiện trên mặt, Elijah lại giơ tay lên

- Bốp!

"Mày chỉ cấp 1750 thôi, nên ngồi im lặng và ngoan ngoãn nghe giảng mới đúng..."

- Bốp!

"Vậy mà... mày lại dám chọc điên ta à!"

- Bốp!

"Ngay cả bây giờ...ngay khi ta đang chuẩn bị vui vẻ với Amanda thì mày lại bước vào và phá hỏng bầu không khí này."

- Bốp!

"Chính vì sự ngu dốt này nên đừng trách sao mày sẽ chết sau màn tra tấn nhỏ này..."

Liên tục tát vào mặt Ren, khuôn mặt nhợt nhạt của cậu dần trở nên tím tái khi môi cậu bắt đầu sưng tấy.

Nhìn chằm chằm vào cảnh tượng ở phía xa, Amanda hầu như không thể ngồi thẳng dậy.

...Cậu ta chỉ mạnh mồm thôi hả?

Dù biết cậu ta xếp hạng 1750, nhưng kể từ khi cậu ta cảnh báo cô, Amanda đã nghĩ rằng có thể cậu ta đang che giấu sức mạnh thực sự của mình. Hơn nữa, cách cậu xuất hiện trông có vẻ ổn cho cô ấy biết rằng cậu đang che giấu sức mạnh của mình, nhưng có vẻ như tất cả chỉ là suy nghĩ sai lầm của cô ấy.

Ngay khi cô chuẩn bị dồn hết sức lực còn lại để bắn Elijah, cô cảm thấy hai con mắt lạnh lùng vô cảm ấy đang nhìn chằm chằm vào mình.

Ngẩng đầu lên, cô có thể thấy đôi mắt vô cảm của Ren đang nhìn cô. Dù bị Eiljah tát liên tục, nhưng mắt cậu không bao giờ nao núng. Chúng là đôi mắt của một kẻ săn mồi đang đợi thời điểm thích hợp để tấn công.

Dừng lại mọi việc đang làm, Amanda quay lại nhìn cậu ấy.

...sao cậu ta vẫn có thể bình tĩnh như vậy?

Mặc dù cậu ta đang bị Elijah tra tấn, và vẻ mặt cậu vặn vẹo vì sưng vù, nhưng đôi mắt vô cảm của cậu ta đang nhìn chằm chằm vào cô ấy như thể nói với cô ấy rằng 'vẫn chưa phải lúc'.

Nhìn chằm chằm vào mắt cậu ấy, Amanda nghiến răng và lặng lẽ vận tất cả mana xung quanh.

...mặc dù cô không biết cậu ta đang âm mưu gì, nhưng cô có một cảm giác khó hiểu rằng chỉ khi nghe lời cậu ta, cô mới có thể thoát khỏi tình huống hiểm nghèo này.

Thấy Amanda đang dần tích lũy mana vào cây cung của mình, Ren nhếch mép cười với Elijah, người đang đánh cậu.

"Ồ? Bị tát đến ngu luôn hay gì mà còn có gan cười ta?"

-Bốp!

Ngay khi cái tát giáng xuống mặt Ren, đầu cậu ta bị hất sang một bên do lực rất lớn từ cú tát.

-Bốp!

Tát bên kia, khuôn mặt của Ren quay ngoắt 180 độ sang bên kia hoàn toàn.

"Muốn thì để ta tăng tốc nhé!"

- Bốp! Bốp! Bốp!

Trong năm phút tiếp theo, âm thanh lớn của những cú tát vang vọng khắp hội trường. Ngay sau đó, Elijah dừng lại và nhìn xuống. Bên dưới gã ta, khuôn mặt bị đánh đập bầm dập của Ren chảy máu khắp sàn nhà. Khuôn mặt cậu ta sưng húp đến mức hầu như không nhìn thấy mắt.

"Kết thúc ở đây thôi."

Thấy rằng Ren không còn phản ứng, Elijah chuẩn bị ra tay giết cậu. Dù biết chắc rằng sẽ không có ai can thiệp trong hai giờ tới, nhưng gã vẫn cần phải hoàn thành nhiệm vụ. Đùa giỡn con mồi để sau.

Giơ tay lên, móng tay của gã dài ra, trở nên cực kỳ sắc nhọn.

"Tạm biệt."

-Vù!

Ngay khi gã ta chuẩn bị đâm vào cổ Ren, gã ta nghe thấy một âm thanh xé gió phát ra từ phía sau gã ta.

Đột ngột quay đầu lại, gã thấy một tia bạc lớn đang nhanh chóng hướng về phía gã. Nó nhanh đến nỗi không khí xung quanh nó bị chẻ ra.

Nhìn chằm chằm vào mũi tên đang bay tới, đồng tử của Elijah giãn ra và gã tập hợp tất cả mana mà mình có tạo ra một chiếc khiên.

Tất cả điều này xảy ra trong vài giây.

-BÙM!

[ĐỌC TẠI VLOGNOVEL VÀ DTRUYEN ĐỂ ỦNG HỘ T]

Ngay sau đó, một vụ nổ lớn vang dội khắp hội trường khi bụi và mảnh vụn quét qua nơi này. Các cửa sổ xung quanh hội trường bị vỡ hoàn toàn và trên các bức tường của hội trường nứt toát ra.

Ngay khi bụi tan đi, bộ dạng tả tơi của Elijah dần lộ ra. Thần thái trịch thượng trước đây đã biến mất, giờ đầu tóc quần áo gã khác xộc xệch.

Những đường gân đen từ từ bắt đầu xuất hiện trên mặt gã khi chúng ngọ nguậy liên tục. Cơ bắp của gã ta co thắt liên tục và cơ thể gã ta phình to thành một sinh vật trông cực kỳ gớm ghiếc.

"AAAAA!"

Vội vàng chạm vào mặt mình, Elijah hét lên. Đôi mắt của gã ta bây giờ trở thành một màu đỏ đậm nhìn chằm chằm vào Amanda, người đang nằm bất lực trên sàn nhà.

"S-sao mày dám!!!!!"

Hét hết cỡ, Elijah tiến về phía Amanda. Gã ta đang cực kỳ điên loạn.

Hoàn toàn quên mất nhiệm vụ của mình, gã ta tiến về phía Amanda để chuẩn bị giết cô.

Tuy nhiên, trước khi gã có thể làm điều đó, cơ thể gã đã ngừng chuyển động. Không, nó từ chối di chuyển.

-Shuuaaa!

-Ọc!

Khạc ra một lượng lớn máu, Elijah nhìn xuống bên dưới, nơi một thanh gươm đen đã đâm vào tim gã.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến gãs không kịp phản ứng.

Quay người lại, gã có thể thấy hai con mắt vô cảm đang nhìn anh chằm chằm. Hắn, kẻ đã bị đánh đập đến mức không thể di chuyển, đang nhìn gã ta với đôi mắt dường như nhìn thấu vào linh hồn gã.

"M-Mày? S-Sao có thể?"

"Chiếu tướng."

-Bịch!

Đó là những lời cuối cùng mà Elijah nghe được trước khi xác gã đổ gục xuống đất.

-Ực!

Lấy ra một lọ thuốc, Ren ngay lập tức uống nó. Chẳng mấy chốc, với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, tất cả các vết bầm tím trên mặt cậu đều biến mất.

Đâm xác Elijah vài nhát, Ren từ từ đi về hướng của Amanda.

Ngay bây giờ cô ấy đang nhìn Ren trong bàng hoàng. Dù không nhìn rõ, nhưng cô đã nhìn thấy được khoảnh khắc cậu ta đâm Elijah. Nhanh...quá nhanh. Tất cả những gì cô thấy là đôi mắt của Elijah nhìn chằm chằm vào thanh kiếm đâm vào cơ thể mình một cách không thể tin được.

Nhìn thấy Ren đang đi về phía mình, Amanda lùi lại theo bản năng, nhưng ngay khi cô ấy cố gắng nhấc người lên thì cô ấy đã ngã xuống đất. Cô không còn chút sức lực nào nữa.

Chẳng mấy chốc cậu đã ở trước mặt cô.

Đôi mắt vô cảm của cậu nhìn xuống cô. Cô nhìn lại, và hội trường nhanh chóng bao trùm trong im lặng.

"...hãy quên những gì cô đã thấy."

Đó là những từ cuối cùng cô nghe được trước khi cảm thấy một cái vỗ nhẹ sau gáy. Ngay sau đó, bóng tối bao trùm cô khi cô bất tỉnh trên mặt đất.

Sau khi chắc chắn rằng Amanda đã bị đánh bất tỉnh, Ren lấy bốn mũi tên từ ống tên của cô ấy và quay trở lại xác của Elijah.

-phun! -phun! -phun! -phun!

Đâm từng mũi tên vào cơ thể, Ren đảm bảo rằng chúng sẽ đâm chính xác vào nơi mà thanh kiếm của cậu đã đâm vào Elijah.

Sau khi chắc chắn rằng không còn dấu vết của những gì mình đã làm, Ren đi xa hơn một chút, sửa lại quần áo và đầu tóc của mình, rồi đánh bản thân đến bất tỉnh.

-Bịch!

Khi đôi mắt của cậu dần mất đi ý thức và ảnh hưởng của [Uy Thế Hoàng Đế] dần biến mất, một nụ cười nhỏ xuất hiện trên khuôn mặt cậu.

'Không tệ...'

Team chúng mình biết quảng cáo Popup sẽ khiến Quý đọc giả khó chịu khi trải nghiệm, nhưng chúng mình đang gặp khó khăn về chi phí duy trì và phát triển website nên buộc phải chèn quảng cáo popup trong một vài tháng, chúng mình chân thành xin lỗi và mong Quý đọc giả thông cảm.

Hoặc nếu bạn cảm thấy phiền, bạn có thể ủng hộ đọc tại website khác trong hệ thống của chúng mình tại link tương ứng:https://lightnovel.vn/truyen/the-authors-pov-goc-nhin-cua-tac-gia/chuong-47-bua-tiec-khong-vui-3

Truyện Chữ Hay