Noah, đệ tử của Thầy tế Azur, có một bí mật được giấu kín: cô không đến từ thế giới này.
Yoo Min-ah, một nữ sinh trung học 18 tuổi bình thường ở Hàn Quốc, đã trở thành Noah Darshen khi đang chơi tựa game - "". Đây là tựa game kinh điển, nổi tiếng với lối chơi tự do và dàn nhân vật phong phú. Người chơi sẽ được chọn một nhân vật, bồi dưỡng họ và ngăn chặn Thống Lĩnh Vực Sâu cùng lũ quái vật xâm chiếm lục địa. Và chính trò chơi này đã gắn bó với Yoo Min-ah trong suốt hơn ba năm.
"Mình chỉ đăng nhập bình thường thôi mà...", cô nghĩ. Nhưng khi tỉnh giấc, Min-ah kinh ngạc nhận ra mình thực sự đã lạc vào thế giới trong game. Ban đầu là sự kinh ngạc và hoang mang, nhưng tám năm trôi qua, Min-ah đã dần thích nghi. Cô trở thành "Noah Darshen", một nhân vật khá nổi tiếng.
━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━
Tên: Noah Darshen
Tuổi: 16
Cấp độ: A+
Thuộc tính: Phước Lành Mana
━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━
Chớp mắt phải ba lần, cô thấy được một bảng thông tin nhân vật, hiển thị các chỉ số của Noah Darshen. Ánh mắt cô thích thú lấp lánh.
"Quả không phải một nhân vật tồi."
Noah sở hữu "Phước Lành Mana", ban cho cô năng khiếu thiên bẩm về pháp thuật và ma thuật. Đây là một thuộc tính hiếm có, chỉ có hai trong số tất cả các nhân vật chính và phụ may mắn có được.
"Tuy nhiên, cấp độ A+...... phản ánh thể lực yếu ớt và những khó khăn trong giai đoạn đầu game."
Câu chuyện của Noah thực sự rất kỳ lạ. Xuất thân là một nô lệ bị mua bán khắp các lục địa, tình cờ cô tiếp xúc với phép thuật. Nhận ra được tài năng của bản thân, Noah cuối cùng đã gây dựng được danh tiếng cho riêng mình.
"Nhưng lần này sẽ khác."
Min-ah không hề muốn sống một cuộc đời nô lệ. Với kiến thức chơi game phong phú, tích lũy qua nhiều năm, Noah quyết định “bẻ lái” khỏi cốt truyện. Sự thay đổi này dẫn đến cuộc gặp gỡ định mệnh với một nhân vật phụ đóng vai trò quan trọng trong mạch truyện chính: Thầy tế tài ba Azur.
Trở thành đệ tử của Azur, Noah nghiễm nhiên thoát khỏi kiếp nô lệ. Trong tám năm sau đó, cô miệt mài thành thục các loại phép thuật mạnh mẽ.
Mọi chuyện đến đây vẫn ổn.
Cho đến khi sự việc bất ngờ xảy ra.
"Tại sao cậu ta lại..."
... đứng cạnh mình vậy?
Noah cắn môi, ánh mắt hướng về người đàn ông bên cạnh. Mái tóc nâu đỏ được búi gọn gàng. Đôi mắt đỏ rực rực lửa, ánh nhìn kiên định. Ngay cả trong mùa đông khắc nghiệt, chàng trai trẻ này vẫn toát lên vẻ mạnh mẽ cùng với thân hình cường tráng.
Ulan, Anh Hùng của đồng cỏ xanh.
Noah liếc nhìn hắn và chớp mắt ba lần liên tục. Ngay sau đó, thông tin của Ulan hiện ra trước mắt cô.
━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━
Tên: Ulan Bator
Tuổi: 16
Cấp độ: SS+
Thuộc tính: Sự Bảo Hộ của Chiến Thần
━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━
Ulan, một chiến binh man di, được lấy cảm hứng từ thủ đô Mông Cổ - Ulaanbaatar. Sở hữu sức chiến đấu thượng thừa, hắn đã chạm được tới đỉnh cao của các chiến binh.
Ngoài ra, Ulan còn là một trong những nhân vật nổi tiếng trong , một phần vì những lý do sau:
'Ulan là nhân vật duy nhất trong số bảy Anh Hùng có chế độ dùng thử.'
Trong khi tất cả các Anh Hùng khác đều có thể được chọn làm dạng nhân vật chính, thì Ulan lại là nhân vật chỉ cho phép người chơi dùng thử.
Nguyên nhân liên quan đến vai trò của hắn trong kịch bản chính.
Một mô típ quen thuộc, rằng Ulan sẽ là nhân vật phụ, hy sinh thân mình cứu những đồng đội đang gặp nguy hiểm.
Giới thiệu về nhân vật này, có thể gói gọn trong vài từ:
'Một chiến binh thuần túy, thiếu hiểu biết nhưng mạnh mẽ, dũng cảm và kiên định với niềm tin của mình.'
Điều đáng chú ý ở đây là sự 'thiếu hiểu biết'. Ulan là hiện thân của một chiến binh man di, cơ bắp cuồn cuộn, sức khỏe phi thường. Vì vậy, học hành, hay phép thuật là điều hoàn toàn xa lạ với cậu.
'Nhưng đột nhiên...............'
Tại sao cậu ta lại trở thành đệ tử của Azur?
Tại sao cậu lại đến học viện?
Liệu có phải là spin-off trong mạch truyện? Hay đây là hiệu ứng cánh bướm, do Noah đi chệch khỏi cốt truyện gốc của mình?
Noah bối rối.
Nhưng bên cạnh đó, còn một điều nữa khiến cô lo lắng.
'Học viện Arsene.'
‘Học viện’ là một tổ chức giáo dục, tức là trường học.
Và Noah, hay Yoo Min-ah, không hề có những ký ức tốt đẹp về trường học. Ngược lại, đó là quãng thời gian đầy ác mộng.
Khi còn là học sinh trung học, cô đã từ chối đến trường và trở thành một ‘mọt game’, tất cả là vì những điều tồi tệ xảy ra với cô ở trường.
'.......Hay mình cứ thế này bỏ trốn?'
Mặt Noah tối sầm.
Trong thâm tâm, một phần của cô thực sự muốn chạy trốn.
Nhưng cô không thể.
Bởi vì Học viện Arsene là một cơ hội.
Một cơ hội để cô trở thành một pháp sư mạnh mẽ hơn.
'Mình cần mạnh mẽ hơn để sống sót.'
Cô phải tham gia học viện để làm điều đó. Không còn lựa chọn nào khác, ngoài việc mài giũa kỹ năng của mình; để có thể sống sót trong trò chơi này!
Ánh mắt Noah sáng rực lên sự quyết tâm.
Cùng lúc đó, trên đường đi.
Ulan vừa rảo bước vừa liếc nhìn cô gái bên cạnh mình.
'Noah Darshen.'
Mái tóc đen như bầu trời đêm. Đôi mắt xanh trong veo như mặt hồ, thân hình nhỏ nhắn như chú thỏ. Ulan lướt nhìn vẻ ngoài của Noah rồi nheo mắt lại.
'Phải sớm nói chuyện với cô ấy thôi.'
Kể từ khi rời khỏi đồng cỏ.
Ulan chưa hề nói chuyện với Noah.
Đơn giản vì hắn chẳng có gì để nói. Nhưng im lặng mãi cũng không được, Ulan quyết định lên tiếng trước.
"Tên cô là Noah phải không?"
"Hả? À, ư...vâng!"
Có lẽ vì bất ngờ bị Ulan bắt chuyện nên Noah trả lời với vẻ lúng túng.
Vai cô xụp xuống, giọng nói run run, biểu lộ sự căng thẳng. Ulan không ngần ngại nói tiếp.
"Thẳng thắn mà nói, ta không biết cô."
Cũng chẳng biết cái tên Noah từ đâu.
Hay việc cô là đệ tử của Azur.
Ulan chỉ mới biết trong hôm nay.
Vì vậy, Ulan mở lời, mong muốn tạo thiện cảm.
Nhưng phản ứng của Noah hơi bất thường.
"Đó, cái đó! Tôi, là, ừm..."
Một vẻ mặt hoàn toàn bối rối.
Tại sao cô ấy lại như vậy? Điều mình vừa nói có gì đáng xấu hổ thế sao? Ulan nghiêng đầu suy nghĩ.
"Vậy thì cô hãy giới thiệu về bản thân đi."
" ... ừm, giới thiệu về tôi sao?"
"Ừ. Dù muốn hay không, chúng ta cũng phải đồng hành cùng nhau cho đến khi tới được Học viện Arsene."
Ngay sau khi trả lời, Noah thở phào nhẹ nhõm.
Cô hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh bản thân, đặt tay lên ngực và mở miệng.
"Tôi là Noah. Noah Darshen. Tám năm trước, tôi vô tình được Thầy nhận làm đệ tử."
Đó là câu chuyện mà Ulan đã nghe từ Alk.
Chỉ có một điều anh chưa biết.
"Vậy trước đó cô đã làm gì?"
"Tôi không biết. Tôi không nhớ."
Một nụ cười gượng gạo hiện lên trên khóe môi của Noah.
Có vẻ như cô đang giấu giếm điều gì đó. Nhưng Ulan không bận tâm dò hỏi. Hắn không cần phải hỏi, vì ai cũng có một vài bí mật không thể nói ra.
Ulan cũng không phải ngoại lệ.
"Nhưng tôi nghĩ....., những ký ức cuối cùng của mình khá vui vẻ, chỉ là lăn lộn trong rừng, hái quả mọng và nấm dại các thứ."
Noah trả lời một cách bộc trực, kể thêm về quá khứ của mình. Về cách cô đã sinh sống tám năm trước đó, những gì cô học được với tư cách là đệ tử của Azur, và vân vân.
Nghe xong, Ulan chợt nhận ra.
Tại sao hắn chưa từng nghe đến cái tên Noah? Tại sao Ulan không nhớ gì về sự tồn tại của cô?
"Ra vậy. Tôi hiểu rồi."
"Hả? Cái gì?"
"Cô không phải người của bộ tộc."
Mắt Ulan dịu lại.
Noah lên tiếng. Cô nói rằng tám năm qua mình sống trong túp lều của Azur. Số người đến thăm nơi ở của bà ấy ít đến mức Noah có thể đếm được trên đầu ngón tay.
"Phải, vì thế nên ta không biết."
Vì Ulan cũng chưa từng ghé qua túp lều của Azur trong kiếp trước của mình. Và trên hết, ngoại hình của Noah khác biệt so với những người trong bộ tộc.
Cô trông giống người ngoài đồng cỏ hơn là người man di. Trong khi đó, Noah gật đầu đồng ý với lời Ulan.
"Đúng vậy. Thầy thường nói điều gì đó tương tự. Tôi không phải người của đồng cỏ, mà đến từ bên ngoài Thảo Nguyên."
Noah cười nhẹ.
Đó là một nụ cười hơi buồn bã.
Nhưng cũng chỉ thoáng qua.
"Tuy nhiên, Thầy nói rằng miễn là tôi trở thành đệ tử của bà ấy và sống dưới sự che chở của cánh đồng, thì tôi cũng là thành viên của bộ tộc!"
Như thể tự hỏi tại sao mình lại buồn bã như vậy, cô trả lời với giọng điệu vui vẻ. Nếu Azur đã nói vậy thì chắc chắn là như thế. Khi cô lặng lẽ gật đầu.
"Còn điều gì khác cậu muốn biết không?"
"Không gì cả."
"Vậy thì tôi nghĩ phần giới thiệu của mình đã xong."
Noah nở một nụ cười rạng rỡ.
Như ám chỉ đến lượt Ulan.
Ulan gật gù, anh bắt đầu giới thiệu bản thân giống như Noah.
"Ta là Ulan Bator. Một chiến binh của bộ tộc Thảo Nguyên, và ta đã vượt qua Thử Thách Anh Hùng nửa năm trước."
Sau phần giới thiệu, Ulan ngậm miệng.
Sự im lặng một lần nữa bao trùm.
Sau vài khoảnh khắc, Noah hỏi thẳng thừng.
"Chỉ vậy thôi sao?"
"Chỉ vậy thôi."
Còn cần hỏi gì nữa? Ulan nhìn cô với ánh mắt nghiêm nghị.
Trong khi đó, Noah hỏi, vẻ mặt ngượng ngùng.
"À, vậy thì tôi có thể hỏi cậu vài câu không?"
"Tất nhiên."
"Cảm ơn! Theo như những gì tôi được nghe, cậu đã học với Thầy trong nửa năm, và tôi tự hỏi liệu cậu đã học được gì cho đến nay."
"Ta đã học được những quy tắc cơ bản, và kiến thức thông thường."
Trong nửa năm.
Ulan liệt kê ra một loạt những thứ mình đã học được.
Đặc biệt, khi hắn nói rằng, mình có thể cộng trừ tính nhẩm hai chữ số trở lên mà không cần dùng ngón tay, hắn cảm thấy rất tự hào.
Mặt khác, Noah có một biểu cảm khó hiểu.
‘Sự ngốc nghếch cũng giống như trong game...’
Cô tự hỏi liệu hắn có vô tình tắt chế độ "đầu đất" của mình không, nhưng có vẻ không phải vậy. Vậy, tại sao cậu lại muốn học? Cô càng thêm bối rối.
"Có vấn đề gì không?"
"À, không! Không có gì cả."
Noah ngạc nhiên vẫy tay. Ngay sau khi thoát khỏi dòng suy nghĩ, cô hắng giọng nhẹ và đặt câu hỏi thứ hai.
"Ừm! Tiếp theo, cậu có từng ra khỏi thảo nguyên chưa? Ý tôi là không phải đi săn hay đi thi, mà giống như đến thăm một ngôi làng chẳng hạn."
Dĩ nhiên là có. Tuy nhiên, đó chỉ là ký ức kiếp trước của hắn.
Ulan năm mười sáu tuổi chưa bao giờ rời khỏi thảo nguyên. Hắn do dự, không biết nói gì, rồi lắc đầu.
"Không."
"Haha, tôi nghĩ đúng là như vậy mà."
Cô thở dài, như thể đã đoán trước câu trả lời.
Noah nghiêm túc nói.
"Vậy thì tôi cần cậu hứa với tôi vài điều!"
"Hứa?"
"Đúng vậy. Bởi vì ở đây, không giống như thảo nguyên, luật pháp và quy định rất rõ ràng. Vì vậy, giữa việc nên làm và không nên làm, cần có sự phân biệt rành mạch."
Noah giơ ba ngón tay.
Ba điều cô muốn nói, tóm tắt như thế này.
Thứ nhất. Không được sử dụng bạo lực một cách liều lĩnh.
Thứ hai. Nếu có cần dùng bạo lực, điều đầu tiên cần làm là hỏi Noah. Nếu Noah không có mặt, hãy suy nghĩ kỹ và đưa ra quyết định.
Thứ ba. Không được lấy trộm đồ của người khác.
"Còn nhiều điều khác nữa, nhưng trước mắt, tôi cần cậu hứa với tôi ba điều này. Khi đó sẽ không có rắc rối gì cả."
Ulan gật đầu trước yêu cầu của Noah. Đó là những điều anh đã biết.
"Cô có biết nhiều về thế giới bên ngoài thảo nguyên không?"
"Không nhiều lắm, nhưng tôi thỉnh thoảng đi du lịch với Thầy, nên cũng có một số kiến thức cơ bản."
Giọng nói của cô có chút tự hào.
Sau đó, cô quay lại vấn đề chính.
"Dù sao đi nữa, cậu có thể hứa với tôi không?"
"Ta hiểu. Ta hứa."
"Trên danh dự của một chiến binh?"
"Đúng vậy, ta thề trên tên và danh dự của mình."
Tên, Danh dự và Lời thề.
Noah tỏ vẻ nhẹ nhõm khi nghe những lời đó, cô mỉm cười rạng rỡ, thở phào.
"Cảm ơn sự hợp tác của cậu, Anh hùng Ulan."
"Là Ulan."
"Hả?"
"Chỉ là Ulan thôi. Vì chúng ta là bạn bè đồng trang lứa nên ta sẽ cho phép cô gọi ta bằng tên."
Mắt Noah mở to. Như thể cô ấy đã nghe thấy điều bất ngờ.
Sau một lúc, cô chớp mắt bối rối, rồi mỉm cười dịu dàng.
"Vâng, tôi hiểu. Ulan. Vậy thì xin hãy gọi tôi là Noah."
"Được, Noah."
Cuối cùng, đã có sự đồng thuận.
Cùng lúc đó, tâm trạng cô trở nên nhẹ đi phần nào.
Noah trông thoải mái hơn, tay chỉ xuống đường.
"Thế thì, đi nhanh lên. Một tiếng nữa là có bão tuyết."
"Hmm? Sao cô biết?"
"Mùi hương. Khi mùi hương của băng nồng hơn, thường thì trời sẽ có mưa tuyết."
Cô hít hà.
Đó là cách duy nhất để biết trời có tuyết rơi hay không sao? Thấy Ulan nhìn cô đầy tò mò, Noah ngượng ngùng cười.
"Dù sao đi nữa, tốt hơn hết là chúng ta nên tìm một cái hang hoặc gì đó trước khi tuyết rơi, mặc dù tốt nhất là nên nghỉ qua đêm trong thị trấn------"
Noah lảng đi.
Trên mặt cô thoáng lo lắng.
"Có vấn đề gì không?"
"Dù chúng ta đi bộ đến thị trấn đó nhanh như thế nào, thì cũng phải mất hơn nửa ngày. Đường xá khá khó đi."
Noah chỉ về ngôi làng dưới chân vách đá.
Ulan nhìn về phía làng. Rồi hắn lại hỏi bằng giọng khô khan.
"Chúng ta không thể đến đó trong một giờ sao?"
"Ừm, được, nhưng……"
"Được rồi. Vậy thì đi thôi."
"............Ha?"
Vừa dứt câu hỏi ngơ ngác, Ulan đã tóm lấy cánh tay Noah và kéo cô đi. Bị kéo đi bởi một lực khủng khiếp, Noah lắp bắp.
"Cái gì, cậu định làm gì?"
"Ta nghĩ cao như này có lẽ đủ rồi."
Đủ để làm gì?
Ngay sau đó, một suy nghĩ không lành hiện lên trong đầu cô. Noah hốt hoảng lên tiếng.
"Eh, này. Cậu không định làm điều tôi đang nghĩ đến chứ?"
"Cô đang nghĩ gì?"
"Ý định điên rồ là nhảy xuống vực?"
Noah thành thật trả lời.
Ulan bật cười khúc khích.
"Xem ra cô đúng là một pháp sư mà."
"Hả? Ý cậu là gì..."
"Ta chỉ ngạc nhiên là cô có thể đọc được suy nghĩ của ta tốt đến vậy."
".......................!?"
Mặt Noah tái mét.
Và ngay lúc đó, đôi tay rắn chắc của Ulan quấn lấy vòng eo thon thả của Noah. Một lực mạnh đến nỗi khiến cô nghẹt thở.
Ulan thầm thì nhẹ nhàng, "Nếu không muốn rơi thì bám chặt vào."
"Không, đợi đã! Này! Aaaaaah!"
Cảm giác cơ thể đông cứng lại, tiếng hét thất thanh của Noah vang vọng khắp nơi.