"Có gì cho em không?"
Azur ngơ ngác, "Hả?"
"Thầy tặng Ulan một cây rìu được làm từ quặng máu và đống sách vở, nên em cũng nghĩ mình cũng phải được gì chứ?"
Lúc này Azur mới nhận ra, Noah cũng đang mong chờ một món quà.
"Nếu ngươi muốn gì, cứ nói đi..."
"Vâng, em cần tiền đi lại. Ít nhất là đủ cho hai tháng, hoặc thậm chí lâu hơn, để đến được học viện. Em không thể cứ ngủ ngoài đường mãi được, đúng không thầy?"
Noah vô tư vòi tiền.
Thật ra, tiền bạc là thứ cần thiết để sống sót bên ngoài Thảo Nguyên. Azur bèn móc ra một túi hai mươi đồng bạc, đưa cho Noah.
"Có đủ không?"
"Chừng này chỉ đủ cho một chuyến đã ngoại thôi," Noah cười toe toét.
Noah tiếp tục đòi hỏi thêm. Sau một hồi “ép giá”,
Noah cầm trên tay một túi khoảng một trăm đồng bạc. Đây, không ít thì nhiều, là phần lớn số tiền Azur dành dụm được.
Cuối cùng, Noah cũng hài lòng.
"Cảm ơn thầy! Khi đến học viện, em sẽ học hành chăm chỉ để không phụ lòng thầy!"
"Tên nghịch tử chết tiệt! Ta không còn xu nào nữa, biến đi!" Azur cau mày quát mắng.
Noah vội vã tháo chạy, lao ra khỏi cabin. Chẳng mấy chốc, bóng dáng Noah dần biến mất.
Bị bỏ lại một mình, Azur nhún vai.
"Cuối cùng..."
Cuối cùng, cả hai đều đã đi rồi!
Cơ thể bà run lẩy bẩy. Nước mắt lăn dài trên má. Vừa hát vang bài ca chiến thắng, Azur vừa chìm đắm trong hạnh phúc.
Mười năm trước...
Sau nhiều năm phiêu bạt, Azur trở về quê hương để tận hưởng quãng đời còn lại trong an nhàn. Bà mong muốn được sống những ngày tháng bình yên, thi thoảng lại chia sẻ lời khuyên cho bộ tộc của mình.
"Và rồi ta gặp được Noah."
Lý do Azur nhận Noah rất đơn giản.
Cả hai đều có mái tóc đen. Hơn nữa, bà cũng cần một chân chạy vặt có thể làm việc nhà, chứ không phải cô học trò.
Vì vậy, Azur đã nhận Noah làm đệ tử. Trong khoảng năm năm, bà “chiều chuộng” Noah bằng những công việc như dọn dẹp, nấu nướng và giặt giũ.
Cho đến một ngày nọ...
Khi trở về nhà trong cơn men, Azur đã dạy Noah những phép thuật cơ bản. Không vì lý do gì, chỉ là cơn hứng thú nhất thời lúc say.
Lúc đó, Azur không hề nghĩ rằng Noah có thể học được gì, dù sao nó cũng chỉ là một đứa trẻ.
Nhưng điều không ngờ đã xảy ra!
Noah đã học thuộc tất cả các phép thuật cơ bản chỉ sau một đêm. Lúc này, Azur mới nhận ra: Noah có tài năng làm pháp sư.
"Giá như ta dừng lại ở đó..."
Chỉ những phép thuật cơ bản thôi đã là đủ, nhưng Azur lại không làm thế.
Bà muốn kiểm tra năng lực của Noah. Azur đã dạy cô bé đủ thứ kiến thức và kỹ năng, bao gồm cả tà thuật.
Kết quả ra sao?
Chỉ trong ba năm, Azur đã bị vắt kiệt sức.
'Vì vậy, ta đã giao cho con bé một bài thi tốt nghiệp cực kỳ khó khăn.'
Bài kiểm tra này, được gọi là 'Thử thách Pháp sư', là một nhiệm vụ rất khắc nghiệt, yêu cầu pháp sư phải thực hiện một điều ước và tiêu diệt tất cả quái vật lang thang trên Thảo Nguyên.
Thế nhưng Noah đã hoàn thành nhiệm vụ chỉ trong vòng chưa đầy nửa năm. Nỗi lo lắng của Azur lúc này tăng lên gấp bội.
Ulan, người đã vượt qua Thử thách Anh hùng và chứng tỏ mình là chiến binh mạnh mẽ nhất bộ tộc, nhưng lại vô cùng ngốc nghếch.
Còn Noah, một pháp sư với tài năng thiên bẩm, giỏi đến mức khiến Azur phải tiêu sạch tiền bạc.
Cảnh tượng phải dạy dỗ hai 'quái vật' này khiến Azur rùng mình kinh hãi. Vì vậy, bà đã chật vật để thoát khỏi mớ bòng bong này.
Một cách để giải quyết hai cơn đau đầu.
Rồi đột nhiên, Học viện Arsene lóe lên trong đầu bà.
'Nếu ta gửi cả hai đứa đến học viện...'
Ít nhất cho đến khi chúng tốt nghiệp, Azur sẽ được tự do.
Quan trọng hơn, chúng sẽ không thể mãi cặm cụi vào sách vở. Sau khi tốt nghiệp, chắc chắn chúng sẽ rong ruổi khắp thế giới và sống cuộc đời của riêng mình.
Giống như những gì chính Azur đã từng làm.
Nghĩ đến đây, Azur bắt đầu lên kế hoạch đưa cả hai đến học viện.
Kết quả là thành công rực rỡ!
"Hoo-hoo, giờ thì chẳng ai có thể làm phiền ta nữa!"
Azur sẽ không nhận thêm đệ tử. Bà ta chỉ cần sự yên tĩnh để nghỉ ngơi.
Chỉ nghĩ đến đấy cũng khiến bà cảm thấy rộn ràng. Azur cười, khuôn mặt rạng rỡ hơn bao giờ hết.
Đó là tiếng cười hân hoan của một người vừa lấy lại được tự do.
------------------------------------------------------------------
Trận bão tuyết dữ dội đã qua. Ulan lặng lẽ rời làng.
Trời vẫn tối đen vì chưa rạng đông, nhưng hắn không lo lắng; thị lực hắn khá tốt.
Tèn, tèn, tèn!
Ulan chậm rãi bước đi trên nền tuyết trắng.
Không lâu sau, hắn đến cổng làng và bắt gặp một gương mặt quen thuộc.
"Anh trai?"
Đó là Alk Bator, anh trai của Ulan.
Ulan nhìn Alk với vẻ mặt đầy khó hiểu. Có vẻ như Alk đã đoán được em trai mình sẽ bí mật rời khỏi làng.
"Ulan," Alk lên tiếng, "em đã tính đến chuyện rời đi rồi sao?"
"Vâng, bão tuyết đã ngừng," Ulan gật đầu.
"... Thực lòng mà nói, ta vẫn không thể tin được," Thở dài một tiếng, Alk lẩm bẩm, "Ngay cả khi em nói sẽ từ bỏ vị trí Tù trưởng, ta cũng không nghĩ rằng em muốn đến Học viện."
Ngạc nhiên, bối rối, tiếc nuối, và nhiều cảm xúc khác.
Đôi mắt Alk chập chờn như ánh nến, thể hiện vô vàn cảm xúc, nhưng ánh nhìn của Ulan không chút lay động.
"Vì Thử thách Anh hùng đã dạy em rất nhiều điều. Có quá nhiều thứ trên thế giới này không thể giải quyết chỉ với sức mạnh thuần túy."
Dĩ nhiên, đó không phải là lý do duy nhất.
Nhưng khi Ulan nói vậy, chắc hẳn ai cũng đều gật gù. Thái độ của Ulan đã thay đổi sau khi vượt qua Thử thách Anh hùng.
Alk cũng vậy.
"Ta hiểu. Nếu đó là quyết định của em, ta sẽ tôn trọng. Để trở thành một chiến binh vĩ đại, em cũng cần trở nên thông thái."
Sau khi công nhận mong muốn của Ulan, đôi mắt Alk không còn rung động nữa.
"Vậy thì ta sẽ nói cho em về lời nhắn của Azur."
Có lẽ rằng Azur không có ý định đến đây. Nhưng Ulan không quan tâm.
'Nếu là lời tạm biệt, ta đã nói hôm qua rồi.'
Vì vậy, hắn không cảm thấy có lỗi.
Ulan cúi đầu im lặng, lắng nghe lời nhắn của Azur.
"Thế giới bên ngoài thảo nguyên khác xa nơi đây. Vì vậy, hãy luôn hành động thận trọng, và hãy nhớ rằng giết người bừa bãi ắt sẽ mang họa đến cho ngươi."
Ulan lờ mờ đoán được ý của Azur.
Bà đang cố gắng ngăn Ulan không liều lĩnh làm hại người khác. Tuy nhiên, lời khuyên này lại khá vô dụng đối với Ulan.
'Ta hiểu mà.'
Trong kiếp trước, Ulan đã dành hơn mười năm ở bên ngoài thảo nguyên.
Do đó, hắn hiểu rõ hơn bất kỳ ai rằng, làm người khác tổn thương, hoặc giết người sẽ khiến ta gặp rắc rối.
"Thứ hai, ta muốn ngươi hộ tống Noah trên đường đến học viện. Vì hai người sẽ là bạn học cùng lớp, hy vọng các ngươi sẽ hòa nhập tốt."
"Noah?"
Đó là ai? Ulan nghiêng đầu.
Ngay lúc đó, có tiếng xào xạc trong bụi rậm, như thể có thứ gì đang di chuyển. Sau chốc lát, một cô bé xuất hiện.
"À, xin lỗi vì đến trễ!"
Tóc đen, mắt xanh và làn da trắng muốt như tuyết. Cô gái bí ẩn liên tục cúi đầu.
"Tôi xin lỗi, tôi không ngờ mình phải chuẩn bị nhiều đồ đạc đến vậy."
Trước lời xin lỗi dồn dập của cô bé, Alk phẩy tay như muốn nói "Không sao đâu, đừng lo lắng". Sau đó, anh quay lại Ulan và nói, "Đây là Noah. Noah Darshen. Cô bé là học trò của Azur từ 8 năm trước, và theo những gì ta biết, cô bé có năng khiếu phép thuật."
Ulan nheo mắt. Noah. Noah. Noah.
Có lật lại kí ức như thế nào thì Ulan cũng không nhớ ra cái tên này. Hắn còn không thể nhớ rằng, liệu Azur có từng nhận thêm đồ đệ nào chưa.
Nhưng, Ulan quyết định cho qua.
Nếu không nhớ ra thì chắc hẳn đó không phải một người quá quan trọng.
"Cuối cùng, Noah am hiểu rất nhiều lĩnh vực, vì vậy ngươi sẽ học được nhiều thứ trong chuyến đi này. Vì thế, nếu có bất kỳ thắc mắc nào, hãy hỏi Noah."
Tin tốt.
Bởi vì ngay cả khi đã lang bạt bên ngoài thảo nguyên trong kiếp trước, Ulan vẫn còn nhiều điều cần học hỏi.
"Lời nhắn của Azur đến đây là hết. Điều tiếp theo ta muốn nói là chuyện riêng. Một điều ta muốn nói với em."
"Em sẽ lắng nghe," Ulan lễ phép đáp lại.
Alk tiến lại gần, vỗ vai Ulan, "Trước tiên, bất kể em ở phương nào, em vẫn luôn là chiến binh của đồng cỏ xanh. Vì vậy, đừng ngần ngại mà hành động theo ý chí và niềm tin của riêng mình."
Bản sắc và niềm tự hào của một chiến binh. Đừng đánh mất điều đó, dù em đang ở đâu.
"Thứ hai. em không bao giờ đơn độc. Có ta, có Azur, có những chiến binh khác và có cả bộ tộc. Nếu gặp rắc rối, hãy luôn kêu gọi sự trợ giúp. Bởi vì các chiến binh của thảo nguyên sẽ đến bên em, dẫu rằng em ở nơi nào."
Thật nhẹ nhõm khi biết hắn không cô độc. Đặc biệt là khi Ulan rời khỏi bộ tộc, viễn chinh một mình. Một nụ cười nhẹ nở trên môi Ulan.
"Cuối cùng, đừng quên đây là nhà của em. Em luôn có nơi để quay về. Và em có thể quay về bất cứ khi nào."
Thật là những lời nói dễ chịu. Mỗi lời khuyên đều hữu ích cho Ulan.
Ulan cúi đầu im lặng. Ngay khi hắn định ghi nhớ. "Bây giờ hãy đi đi," Alk mỉm cười, nắm lấy tay Ulan, "Nếu chúng ta gặp lại nhau, ta sẽ cố gắng cho em thấy rằng ta cũng đã thay đổi!"
"Vâng, hãy sống tốt, anh trai." Sau khi trao nhau ánh mắt từ biệt, Ulan quay người đi.
Noah, người đang chờ đợi, nhanh chóng theo sau.
Tiếng bước chân lạo xạo trên nền tuyết.
Hai người bước đi hiên ngang trên cánh đồng sau khi cơn bão vừa ngừng.
Và thế là hành trình của Ulan và Noah bắt đầu. Một hành trình dài, đi đến Học viện Arsene.