Đế quốc Ruben, ngự trị ở vùng trung tâm Lục Địa, sỡ hữu quyền lực vang danh khắp nơi, không gì sánh được. Thế nhưng, ngay cả đế chế này cũng có những vùng đất vượt ngoài tầm kiểm soát.
Sa mạc rộng lớn ở phía nam, những khu rừng rậm rạp ở phía đông, dãy núi tuyết và đồng cỏ bao la ở phía bắc - và nằm gọn dưới chân những ngọn núi tuyết là Làng Du Mục, nơi tề tựu những gã tội phạm, trốn chạy khỏi Đế quốc, biến nơi đây thành một vùng đất vô pháp.
Quá khứ bất hảo, cư dân ở đây hiếm khi kiếm sống một cách chính đáng. Chúng thường cướp bóc những lữ khách thiếu cảnh giác, hoặc tổ chức những phi vụ cướp bóc ngoại vi thị trấn - giống như đêm nay.
"Mày thấy cái túi đó không?" - Một tên trong quán trọ tối om lên tiếng, mắt sáng quắc vì tiền.
"Chắc chắn có hơn trăm đồng bạc đấy."
"Thật á? Tao mà có nhiều tiền vậy thì chắc làm vua mất!" - Tên khác hùa theo.
Tuy nhiên, một giọng nói từ góc quán cắt ngang: "Ả ta không phải quý tộc, đúng không?"
"Mày ngu à? Quý tộc mà mang đúng một tên lính đánh thuê?"
"Đúng rồi, chúng không thể là quý tộc."
"Vì chúng vượt núi mà đến đây."
Vượt núi. Ánh mắt dồn về phía gã vừa lên tiếng.
"Vậy thì..."
"Chúng là man di!" - Chúng đồng thanh hô lên, hằn học, đầy toan tính.
Bên kia dãy núi là đồng cỏ rộng lớn, vùng đất của những kẻ man di, tách biệt hoàn toàn với nền văn minh bên ngoài. Chúng chẳng liên quan gì đến Đế quốc, vì vậy nếu chúng biệt tăm trong một ngôi làng như thế này, sẽ chẳng ai bận tâm.
"Nhưng ả kia..." - Một tên cất giọng thắc mắc - "Ả ta trông hơi khác."
"Đúng rồi. Cô ta trông không giống người man di."
"Còn gì tuyệt hơn nữa! Chúng ta có thể chơi đùa với ả một lúc, rồi bán đi với giá cao ngất ngưởng."
Một vài gã đàn ông cười khúc khích, sau đó chộp lấy con dao găm. Dao được mài sắc lẹm. Ánh mắt của chúng trở nên khát máu.
"Được rồi, chúng ta sẽ..."
"Nếu đã sẵn sàng, thì lên trên thôi."
Đã đến lúc hành động. Bọn chúng di chuyển như những kẻ lành nghề. Vừa bước qua cầu thang ọp ẹp lên tầng hai, một tên lên tiếng gọi gã cầm đầu, "Này, Joel."
"Hả, gì vậy?"
"Xử lý thằng man di trước đi. Nhìn thế nào thì hắn cũng không tầm thường." Đó là một lời cảnh báo xen lẫn nỗi lo. Joel cười lớn, "Mày nghĩ tao chưa chuẩn bị sao? Lo lắng cái gì? Cứ chờ rồi xem."
Y đã bỏ thuốc mê vào bánh mì từ trước. Giờ này có lẽ lũ khách đã lăn ra ngất xỉu.
Y vừa đi vừa hừng hực khí thế. Nhưng đột nhiên, lông mày Joel nhíu lại.
'Cái gì? Vừa nãy...'
Y thoáng nghĩ mình có nghe thấy tiếng nói. Joel lắng tai cẩn thận, nhưng bên kia cánh cửa không một động tĩnh.
Có phải mình nghe nhầm không? Y tự nhủ, tay tra lại dao vào vỏ.
KABOOM! RẦM RẦM!
Cánh cửa vỡ tan tành, một bàn tay khổng lồ chộp lấy y.
Y không kịp tránh, tóc bị nắm, sau đó bị kéo bởi một lực kinh hoàng.
Mắt Joel trợn trừng.
Bịch! Bịch!
Ngay khi bị tóm đầu, y cố vung dao lên, nhưng vô ích. Hắn quá khỏe.
'Mình, mình không thở được!'
Tất cả những gì y có thể làm là vùng vẫy trong đau đớn. Đó là suy nghĩ cuối cùng của Joel.
Rắc!
Tiếng gì đó vỡ vụn. Thân thể Joel mềm oặt, đổ gục xuống sàn.
"Chết tiệt, hắn nhận ra rồi!"
"Xông lên cùng một lúc!"
Những tên còn lại xông ra từ cầu thang, mỗi tên cầm trên tay một con dao nhọn hoắt.
Thông thường, trong trường hợp như thế này, có hai lựa chọn - một là chạy, hai là tìm trong phòng, một thứ có thể dùng làm vũ khí hoặc khiên.
Tất nhiên, Ulan chọn cách của hắn.
Đùng! Đùng, đùng, đùng!
Thay vì lùi lại, hắn lao ngược về sau.
Một nước đi mà lũ đàn ông không ngờ tới. Chúng hoảng loạn. Sự hoảng loạn ấy tạo ra sơ hở, và Ulan tận dụng nó.
Pụp!
Một cú đấm thẳng vào mặt.
Sống mũi của một gã bị gãy chỉ trong một đòn. Ulan vặn người, dùng khuỷu tay đánh vào đầu, rồi nhấc đầu gối lên, giã nát hàm lũ cướp.
Ầm! Rắc!
Trong tích tắc, ba tên đã gục.
Ulan không dừng lại ở đó. Hắn dùng một tên bất động làm lá chắn, lao về phía cầu thang.
"Ư, ư-ư-ư?!" "Chết tiệt! Aaaaa!"
Hẳn là một cú lao vô tri.
Bọn đàn ông ngã sạp như domino xuống tầng một. Tan rã đội hình, bọn cướp lần lượt hốt hoảng.
Đây mới là chiến trường của Ulan.
Địch! Bịch, bịch, bịch!
Bàn tay, cánh tay, chân, đầu gối, vv. Hắn hiệu quả tận dụng cơ thể của mình để khuất phục kẻ thù.
Sức mạnh của hắn quá khủng khiếp chăng?
Những kẻ bị Ulan tấn công đều nằm la liệt. Không một ai có thể đứng dậy lần nữa.
Trong một tích tắc, hắn tóm gọn và khuất phục cả những gã định tháo chạy khỏi quán trọ.
"Đám Joel bị tấn công!"
"Ngắn hắn lại! Đừng để hắn chạy thoát!"
Dân làng ùa đến.
Dường như bọn họ đã thông đồng với nhau: vũ khí ghìm chặt trong tay cùng ánh nhìn không mấy thân thiện.
'Vậy thì ta chỉ cần hạ tất cả bọn chúng.'
Ulan siết chặt tay.
Nếu hắn vung rìu, hắn không chắc mình có thể kiềm chế mà giết chúng.
Nhưng ngay lúc đó, một điều kỳ lạ đã xảy ra.
Rắc, rắc, rắc!
Mặt đất dao động như mặt hồ, và chẳng mấy chốc bọn dân làng bị hút xuống dưới.
"Cái gì, cái gì thế?!"
"Đất đã biến thành đầm lầy rồi!"
"Là phép thuật! Hắn đang dùng phép thuật!"
Dân làng la hét hoảng loạn trước biến cố đột ngột. Ulan, trong lúc đó, đã mường tượng được tác giả của khung cảnh này.
'Phải Noah không?'
Ulan đoán trúng phóc.
Noah lặng lẽ đi ra ngoài, rải những tấm bùa hộ mệnh khắp nơi.
Cô hỏi như thể vừa mới ngủ dậy, "Này này, chuyện gì đang xảy ra vậy?"
"Ta cũng không biết," Ulan lắc đầu, "Cứ bắt giữ chúng trước đã."
"Ừ, cũng được đấy," Noah đồng ý.
Đã đồng ý rồi thì không còn gì để do dự. Chẳng mấy chốc, hai người đã tóm gọn được hàng tá tên dân làng đang vùng vẫy.
"Bây giờ thì, ta có nên nghe lý do của bọn chúng không?" Noah hối.
Lý do khá hiển nhiên. Mục đích của chúng là những đồng bạc, và Noah.
Sau một hồi, Noah giật nảy mình, như thể vừa nhớ ra gì đó.
'À, ra là vậy. Thảo nào từ lúc đến đây, mình đã có cảm giác thân thuộc...'
Đây là một nơi trong ký ức của Noah. Chính xác hơn, đây chính là khởi đầu trong câu chuyện về nhân vật Noah Darshen.
Đó là ngôi làng nơi tám năm trước, một Noah trẻ tuổi bị bắt và bán cho một tên buôn nô lệ.
'------ Làng Du Mục.'
Mắt Noah lơ đãng, chìm trong suy nghĩ.
Mặt khác, những tên mà Ulan giam giữ bắt đầu la hét inh ỏi.
"Này, chúng tôi là người của Đế quốc!"
"Nếu các người động đến chúng tôi, tính mạng các người sẽ không được đảm bảo đâu!"
"Quân đội sẽ đến tiêu diệt bọn man di!"
"Các người không muốn Đế quốc chống lại mình, phải không?!"
Đều là những lời vô nghĩa.
Noah nổi cáu.
"Đừng hòng lừa tôi."
"Cái gì, cái gì?"
"Đây là một ngôi làng của những kẻ lang thang, một ổ tội phạm tháo chạy khỏi Đế quốc. Ruben không rảnh đến nỗi cử một quân đội cho mấy tên tội phạm đâu!"
Khi cô nói xong, mặt mũi bọn dân làng tái mét, sự thật bị vạch trần.
"Ta cũng nghĩ như vậy."
Ulan lẩm bẩm trong sự hoài nghi.
"Nhưng làm sao cô biết được? Chẳng phải cô đã nói, đây là lần đầu tiên cô đến đây sao?"
".............!"
Mắt Noah mở to trong giây lát. Một ánh nhìn hối hận.
"À, Thầy đã kể cho tôi về ngôi làng này!"
Noah bất ngờ thốt lên.
Ulan chằm chằm nhìn vào cô.
Noah theo phản xạ dời mắt đi chỗ khác. Càng biết nhiều về cô, thì cô càng giấu nhiều điều.
"Bây giờ thì cứ cho là như vậy đi."
Sau này, khi có cơ hội, hắn sẽ chất vấn cô một lần nữa. Hắn sẽ tìm ra xem, rốt cuộc cô đang giấu gì trong cái thân hình nhỏ bé đó.
Nghĩ vậy, Ulan lấy cái rìu đang sõng soài trên sàn, sải bước tới, dập thẳng cây rìu vào cổ tên đàn ông gần đó.
Phịch! Đùng!
Đầu hắn lìa khỏi cổ, âm thanh ghê rợn của lưỡi dao cắt qua da thịt vang lên, máu tươi từ miệng tên đó phụt ra.
Chứng kiến cảnh tượng siêu thực ấy, Noah trong giây lát sững sờ.
"..."
Những kẻ khác cũng vậy.
Trong một khoảnh khắc, cảm giác như thời gian đã ngừng lại.
Thứ duy nhất chuyển động ở đây là Ulan và chiếc rìu trên tay hắn.
Phập! Phập!
Đầu tên thứ hai bay đi. Tên thứ ba, thứ tư, thứ năm, và ngay trước khi đầu tên thứ sáu bị chặt , Noah nhắm chặt mắt và hét lên, "Ulan! Cậu đang làm gì vậy ..."
"Dọn dẹp," Ulan trả lời hờ hững, có phần rùng rợn.
Mặt khác, khi đã giương kiếm lên, thì cũng đã sẵn sàng bị đâm. Suy cho cùng, những tên này đều giết người lấy tiền. Không có lý do gì để giữ chúng sống.
"Hahiiii!"
"Cứu, cứu tôi!"
Có phải chúng cảm nhận được kết cục sắp xảy đến? Những tên tội phạm hét lên, cầu xin lòng thương xót.
Ulan, vẻ mặt vô cảm, tay cầm chắc rìu. Khi hắn sắp sửa vung rìu một lần nữa ...
"Đợi đã!"
... thì Noah gọi Ulan quay lại. Mắt cô nàng vẫn nhắm nghiền.
"Có một cách tốt hơn nhiều......thay vì giết chúng. Cũng có lợi cho chúng ta nữa!"
"Một cách tốt hơn?"
"Đúng, đúng. Cách này sẽ khiến cậu vui."
Tốt hơn việc bổ đôi đầu chúng? Trí tò mò của Ulan bị kích thích, hắn im lặng tra rìu vào vỏ.
Một lát sau.
Sau khi lấy dây thừng trói 30 tên bị truy nã, họ qua đêm tại Làng Du Mục.
Sáng hôm sau.
Ngay khi mặt trời ló dạng, Ulan và Noah rời khỏi làng. Họ đi miệt mài trong ba ngày đêm. Cho đến khi đến được Đế quốc.
Kabian – Một thị trấn nhỏ ven rìa.
Nơi cả hai đến không phải là nhà trọ, mà là Đội Cảnh vệ của thị trấn. Mục đích là để giao nộp tên tội phạm mà họ đã bắt được tại Làng Du Mục.
Kết quả thì.....
"Chúng tôi xin cảm ơn sự hợp tác của cả hai bạn."
"Đây là phần thưởng như đã hứa của bạn."
Hai người được thưởng một khoản tiền đáng kể - một trăm tám mươi sáu đồng bạc. Gần như gấp đôi phí đi lại ban đầu. Chưa hết, họ được trao một phần thưởng đặc biệt hơn.
「Thẻ thông hành Cấp 3.」
Mặc dù bị hạn chế ở nhiều nơi, nhưng chiếc thẻ vẫn cho phép ta ra vào nơi cần đến.
"Ta không nghĩ là cô sẽ giao chúng cho lính canh."
"Giết chúng thì dễ rồi, nhưng chúng ta sẽ chẳng nhận được gì, vậy nên tốt nhất là giao chúng cho lính canh, và lấy tiền thưởng," Noah nhún vai.
Thực ra, còn có những lý do khác nữa.
'Đã 8 năm kể từ khi mình bước vào trò chơi.' Cô ấy đã thích nghi khá tốt với thế giới này, nhưng việc chứng kiến cảnh người chết ngay trước mắt là điều mà cô vẫn không chịu được.
Vì thế, Noah quyết định giao những gã tội phạm cho Cảnh vệ Thành Phố.
Cô gợi nhớ lại một sự kiện tương tự trong trò chơi.
'Dù sao đi nữa, nhờ đó mà kiếm được kha khá tiền.'
Điều này ắt hẳn sẽ làm Ulan hài lòng.
Nở một nụ cười rạng rỡ trên khóe môi, cô vỗ nhẹ vào túi áo phồng lên. Ulan lên tiếng lần nữa, "Ta đoán là cô còn nhiều chiêu trò khác nữa?"
Trên đường đến đây, Noah đã đặt bùa hộ mệnh lên người những tên tội phạm, vẽ vời lên trán chúng.
Mỗi lần như vậy, bọn chúng đều hét lên đau đớn, như thể chúng đang bị tra tấn.
"Ừ, đúng vậy, tôi đã nguyền rủa chúng."
"Nguyền? Nguyền gì?"
"Lời nguyền Ngọn đuốc và Lời nguyền Mùa gặt."
Lời nguyền Ngọn đuốc là một lời nguyền gây ra cơn đau đầu dữ dội cho mục tiêu nếu chúng ôm nỗi thù hằn hoặc có ý định giết người, đồng thời hút cạn sinh lực của mục tiêu.
"Còn đối với Lời nguyền Mùa gặt, khi mục tiêu chết đi, linh hồn của chúng sẽ được chuyển cho tôi, rồi tôi có thể sử dụng chúng để tăng cường phép thuật, hoặc gia cố ma thuật của mình."
Noah vừa dứt lời thì Ulan ngạc nhiên hỏi, "Ta tưởng là cô không thích nhìn thấy người chết?"
"Đúng, nhưng chỉ khi tôi 'nhìn thấy' thôi."
Dù có chứng kiến bao nhiêu lần, Noah cũng không bao giờ chịu được cảnh người chết ngay trước mặt. Tất nhiên là chỉ khi cô ấy 'nhìn thấy' vụ việc.
"Thà rằng họ chết sau lưng tôi, ngay cả khi đó là do lời nguyền mà tôi đã gieo rắc."
Khả năng cao là cô sẽ không gặp lại chúng. Điều này làm Noah Darshen thoái mái hơn. Mặc dù họ có chết thì cũng không ảnh hưởng đến cô. Noah cười rạng rỡ.
"............"
Ulan nhìn chằm chằm vào cô mà không nói gì.
Lần đầu gặp gỡ, hắn cứ nghĩ cô chỉ là một đứa trẻ nhỏ bé, nhút nhát, giống như một con thỏ.
Nhưng nhìn kĩ lại thì không phải như vậy.
'Và…’
Một cảm giác lạ kì.
Hắn không rõ vì hai người chỉ mới gặp nhau. Nhưng đồng hành với nhau càng lâu, hắn nghĩ mình sẽ biết được cảm giác ấy là gì.
'Trước mắt, cứ theo dõi cô ấy.'
Mắt Ulan cụp xuống.
Sau đó, hắn nghe Noah lẩm bẩm, "Chúng ta eo hẹp ngân sách rồi, nên đây là số tiền ta có. Trước mắt, ta sẽ thuê hai phòng và gọi vô số đồ ăn! "
Noah cười khúc khích.
Thế là Ulan và Noah lại tiếp tục bước đi.
Hai tháng sau, vào gần cuối đông, họ cuối cùng cũng đến nơi.
Chìa khóa quyết định dẫn đến Học viện Arsene, nơi cư ngụ của Bá tước Dermore, và cũng là thành phố nhộn nhịp nhất trên Lục Địa.
Đây là thủ đô của Đế quốc.